11
Lúc này, nha hoàn Tiểu Xuân ở bên ngoài nhẹ giọng thúc giục:
“Bọn họ sắp về rồi, phu nhân, chúng ta đi thôi?”
Nhanh chóng sắp xếp mọi thứ gọn gàng, sau khi trở về phòng, ta quay sang nói nhỏ với nha hoàn:
“Ta muốn gặp chủ tử của ngươi, ta phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.”
Vài ngày sau, nàng ta bảo ta đến tửu lâu ở phố Tây Phường.
Ta cho Tiểu Đào đi chỗ khác, theo lời hẹn đến trước cửa, đẩy cửa ra, bên trong lại là chính Hoàng thượng!
Kiếp trước ta rất ít khi gặp ông ta, nhiều nhất là ở các loại yến tiệc, cách đám đông nhìn ông ta từ xa, chỉ nghe nói tính tình ông ta khá tốt.
Hoàng thượng mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt đen láy, dung mạo rất tuấn tú:
“Cố Nghiên Nhi, ngươi đến rồi.”
Ta theo bản năng muốn hành lễ, bị ông ta ngăn lại, ta ngồi xuống, bình tĩnh lại, từ từ nói:
“Hoàng thượng, thiếp phát hiện ra thư từ liên lạc giữa Lâm Nguyên với lang y Tây Vực.”
“Dựa theo những gì viết ở trên, bệnh tình của bệ hạ là do Nhiếp chính vương hạ thuốc từ sớm, người hạ thuốc chính là Thái hậu!”
“Bệ hạ có thể phái người đến Tây Vực tìm lang y ngay! Bệnh tình của bệ hạ vẫn còn hy vọng!”
Nói đến đây, ta rất lo lắng, tất cả những điều này nghe có vẻ rất kỳ lạ, nếu Hoàng thượng không tin ta thì ta có thể sẽ xong đời.
Thái hậu thực ra không phải mẹ ruột của Hoàng thượng, mà là kế hậu của tiên hoàng nhưng nghe nói quan hệ giữa Thái hậu vớiHoàng thượng vẫn luôn rất tốt.
Ánh mắt Hoàng thượng dần trở nên ảm đạm:
“Quả nhiên, là Thái hậu sao…”
Ta tha thiết nhìn Hoàng thượng, khuyên nhủ:
“Hoàng thượng, bất kể là vì thiên hạ vạn dân, hay là vì bản thân bệ hạ, bệ hạ đều phải sớm trừ gian nịnh, giữ gìn thân thể!”
Hoàng thượng ánh mắt đờ đẫn, dừng lại rất lâu, đột nhiên chậm rãi nói với ta:
“Vậy, ngươi còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?”
Đối với việc Hoàng thượng đột nhiên chuyển chủ đề, ta cảm thấy rất nghi ngờ:
“Nhớ không rõ lắm… Người có chuyện gì sao?”
Hoàng thượng lắc đầu:
“Không có gì, trẫm sẽ cố gắng, vì trẫm… cũng vì ngươi.”
Ta luôn cảm thấy lời nói của Hoàng thượng kỳ lạ nhưng ta không nghĩ nhiều, rất nhanh đã kết thúc cuộc gặp gỡ này.
12
Sau khi đệ đệ lên đường một tháng, nạn lụt ở Hằng Dương không những không tiêu trừ mà còn càng nghiêm trọng hơn.
Từng tấu chương được đệ trình lên ngự tiền, mũi nhọn chỉ thẳng vào việc đệ đệ không làm tròn trách nhiệm, tham ô tiền cứu trợ.
Trong đó, tấu chương đàn hặc đệ đệ của các đại thần do Nhiếp chính vương đứng đầu ngày càng nhiều.
Nhưng Hoàng thượng đều không tỏ thái độ.
Lúc này, có tin tức càng thêm chấn động truyền đến, có dân chúng chịu nạn ở Hằng Dương từng bước đi đến kinh thành, lên đài cao, đánh trống kêu oan, dùng huyết thư kể lại nỗi oan khuất của mình.
Hoàng thượng hạ lệnh cho Đại lý tự nghiêm thẩm, kinh thành nhất thời gió nổi mây vần, phố phường bắt đầu đồn đại đệ đệ sắp xong đời.
Còn ta vẫn thong thả ung dung cùng Tiểu Đào đi xem phấn son mới về của cửa hàng lớn nhất kinh thành.
Bên cạnh có xe ngựa đi qua, một bóng người đến bên ta, giọng điệu lạnh lùng:
“Lâm Phu nhân thật là nhàn nhã, phu quân của mình bận rộn với thiên tai, hiện tại còn có hứng thú đến xem mấy thứ đồ chơi này?”
Ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên, là Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương sinh ra rất tuấn tú, đôi mắt khi nhìn ngươi sẽ khiến người ta có cảm giác được yêu, Lâm Nguyên có thể coi trọng hắn ta không phải không có lý do.
Ta cười giả lả đáp lại hắn ta:
“Thì liên quan gì đến ngài?”
Nhiếp chính vương khí thế càng mạnh, lạnh lùng nhếch miệng:
“Bản vương đương nhiên là quan tâm đến chính sự với triều thần, mới có thắc mắc này.”
Nghe những lời đạo mạo giả nhân giả nghĩa này, ta không nhịn được phụt cười:
“Vương gia ngài thật biết nói đùa, phu quân thương ta nhất, ta mua gì sau khi chàng ấy biết đều vui vẻ cả.”
“Huống hồ, nếu ta không ăn không ngủ, phu quân mới càng thêm đau lòng vì ta.”
Nghe ta một câu “phu quân”, hai câu “phu quân”, mặt Nhiếp chính vương đen lại, tức giận đến mức hai tay run rẩy.
Ánh mắt của Nhiếp chính vương như dao nhọn đâm về phía ta, từng câu từng chữ đều thấm đẫm hàn ý:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mong Lâm phu nhân tự trọng.”
Nói câu cuối cùng, hắn ta thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi, mang theo sự đe dọa.
Ta cười duyên:
“Chủ quán, gói hết những thứ này lại cho ta.”
Hắn ta sẽ không cho rằng mình hiện tại đã nắm chắc phần thắng chứ?
Trước đây mỗi lần ta chải chuốt trang điểm, sắc mặt Lâm Nguyên đều rất khó coi, thỉnh thoảng còn nghe nàng ta lẩm bẩm nói gì đó:
“Đây chính là nữ tử sao, chỉ thích ngày ngày trát phấn trát son, không giống như ta…”
“Mỗi ngày tiêu nhiều tiền như vậy vào mấy thứ này có tác dụng gì!”
Bây giờ, ta mặc kệ nàng ta.
Ta thích trang điểm thế nào thì trang điểm.
13
Sau khi thẩm vấn vài ngày, Đại lý tự đã đưa ra cho mọi người một kết quả bất ngờ——
Người kêu oan muốn cáo trạng là các quan viên địa phương ở Hằng Dương, bọn họ tham ô, biển thủ tiền xây đắp đê điều năm đó, mới dẫn đến trận lụt này.
Đại lý tự lần theo dấu vết điều tra, phát hiện ra rất nhiều khoản tiền đó đều chảy vào tay Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương kêu oan ngay tại triều, đẩy mấy con dê thế tội ra.
Nhưng vụ án tham ô liên quan vẫn khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh bắt hết tất cả về quy án.
Lần này, cái chậu đựng tiền của Nhiếp chính vương ở Hằng Dương coi như tạm thời xong đời.
Dân gian cũng bàn tán xôn xao về chuyện này, ngầm truyền nhau rằng Nhiếp chính vương đã tham ô số tiền đó, hắn ta không còn danh tiếng tốt như trước nữa.
Chỉ một tháng, tin tốt từ Hằng Dương truyền đến, đệ đệ đã thành công khống chế được tình hình thiên tai, còn khống chế được cả dịch bệnh đi kèm, đệ đệ đích thân làm việc, lúc đi còn được dân chúng Hằng Dương tặng “ô vạn dân.”
Ngược lại với Lâm Nguyên, có người lục soát được một phần sổ sách ghi chép việc tham ô tiền xây đắp đê điều trong phòng của nàng ta, nàng ta cũng chẳng giải thích được rõ ràng.
Đợi đến khi trở về kinh thành, Hoàng thượng đã khen ngợi đệ đệ rất nhiều, quan chức của đệ đệ lại tiến thêm một bước.
Đối với Lâm Nguyên, thái độ của Hoàng thượng mơ hồ không rõ ràng, chỉ cho nàng ta tạm thời đình chức, các lão thần trong triều nhất thời cũng không nhân cơ hội giẫm đạp, đều đang đứng ngoài quan sát.
Lâm Nguyên mất hồn mất vía trở về nhà họ Lâm, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ta nhìn từ xa, trong lòng dâng lên sự khoái trá.
Vì Nhiếp chính vương với Lâm Nguyên có thể nắm thóp điểm yếu của những kẻ dưới quyền mà uy hiếp bọn họ làm việc, vậy thì tại sao Hoàng thượng lại không thể chứ?
Vì kiếp trước bọn họ có thể tìm người giả mạo dân chúng Hằng Dương dâng huyết thư thì tại sao ta không thể lấy lại chiêu cũ mà trị lại bọn họ?
Đệ đệ vốn là người có tài học, nếu không có sự tính toán của Lâm Nguyên và Nhiếp chính vương thì lần này đệ đệ đã có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Sau đó, đệ đệ đến phủ thăm ta, mang theo rất nhiều đồ tốt, trên mặt còn có vẻ vui mừng không giấu nổi.
Ta vừa nghe đệ đệ thao thao bất tuyệt, vừa kích động nắm chặt khăn tay trong tay, thật tốt quá, quỹ đạo cuộc đời của đệ đệ đã khác với kiếp trước rồi!
Trong lúc đó, đệ đệ cũng lo lắng hỏi ta có hòa ly không, nếu hòa ly thì có thể đến ở cùng đệ đệ.
Ta lắc đầu, cho dù bây giờ hòa ly nhưng với tính cách thích trả thù của Nhiếp chính vương, sau khi lên ngôi chắc chắn sẽ không tha cho ta, chi bằng cứ tĩnh như nước, ở bên cạnh Lâm Nguyên mà từ từ tính toán.
14
Lâm Nguyên trở nên ít nói, mặc cho mẹ chồng khuyên thế nào vẫn cả ngày buồn bã không ra khỏi cửa.
Đang lúc phiền muộn thì phủ công chúa gửi đến thiệp mời, nói rằng gần đây sắp đến mùa thu, sẽ tổ chức tiệc thơ, hy vọng ta với Lâm Nguyên có thể đến dự.
Ta cười lạnh một tiếng, nhớ lại chuyện kiếp trước, liền đi tìm Lâm Nguyên, muốn nàng ta cùng ta đi.
Lâm Nguyên lúc đầu không muốn đi nhưng ta đã khuyên nhủ:
“Phu quân, mặc dù chàng tạm thời thất thế nhưng ta đoán lần tiệc thơ này sẽ có rất nhiều người tài giỏi, nếu chàng kết giao tốt với bọn họ thì sau này khôi phục chức quan cũng có lợi.”
Lâm Nguyên do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Đến nơi mới phát hiện ra tiệc này còn có kế mẫu cùng kế muội tốt của ta.
Kế mẫu nhìn thấy ta, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt:
“Các con cũng đến dự tiệc sao?”
So với thái độ lạnh nhạt trước đây của kế mẫu đối với ta cùng đệ đệ thì đây quả thực rất châm biếm.
Kế muội cũng rất kích động, đôi mắt đẹp không ngừng liếc về phía Lâm Nguyên.
Dù sao thì gần đây Thánh thượng đối xử với Lâm Nguyên cũng không tệ, thường nhắc đến nàng ta ở triều đình.
Ta cũng nở nụ cười xã giao, gật đầu đáp lại.
Kiếp trước cũng chính tại tiệc này, ta bị người ta phát hiện “gian díu” với nam nhân lạ, đặc biệt là chủ nhân của tiệc lại là công chúa, không ai để ý đến lời biện giải của ta.
Kế mẫu với kế muội còn làm chứng rằng ta khi còn ở nhà đã “không đứng đắn”, khiến ta không thể cãi lại.
Mà bây giờ Lâm Nguyên đang thất thế, Nhiếp chính vương đang bận rộn tập hợp nhân thủ, ta cũng rất tò mò, bọn họ còn có thể bày ra trò gì nữa?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.