Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

7:26 chiều – 13/11/2024

5

Lần này, là Lâm Nguyên với mẹ chồng nhiều lần kiên quyết từ chối những thiếp thất được đưa đến, ngược lại khiến tổ mẫu tức giận đến ngã ngửa.

Cuối cùng, tổ mẫu tính toán sẽ chém trước tấu sau, trực tiếp tìm vài cô nương nhà lành vào đêm khuya nhét vào phòng Lâm Nguyên.

Cũng đã hỏi trước ý kiến của ta, ta chỉ cúi đầu đồng ý.

Đợi đến tối Lâm Nguyên đến phòng, liền nghe thấy giọng nói nhọn của nàng ta xé toạc màn đêm:

“Ngươi là ai! Cút ngay cho ta!”

Ồ đúng rồi, ta với Lâm Nguyên ngủ riêng phòng.

Lúc này, cả phủ đều bị đánh thức, bóng người lờ mờ.

Tổ mẫu với mẹ chồng gần như đến sau nhau.

Ta cũng chậm rãi trang điểm chải chuốt, qua đó xem náo nhiệt.

Chỉ thấy Lâm Nguyên mặc áo lót, đang ôm chăn tức giận run rẩy nhìn người nữ tử “mặc mát mẻ” đối diện.

Người con gái thẹn thùng quỳ xuống:

“Thiếp là lão phu nhân cố ý chọn cho ngài…”

Mẹ chồng thấy vậy thì suýt ngất xỉu.

Ta cảm thấy có chút đáng tiếc, than ôi, sao chỉ cởi được áo lót của Lâm Nguyên vậy?

Lâm Nguyên lúc này thực sự tức giận, cũng có chút không kiêng nể gì nữa:

“Tổ mẫu! Con đã nói với người rồi, đừng nạp thiếp cho con, con không cần!”

“Người có phải già rồi nên không nghe hiểu lời người con nói không?”

“Người có biết mỗi ngày con mệt mỏi thế nào không, về nhà còn phải đối mặt với ‘lòng tốt’ của người?”

Bị đứa cháu trai mà mình thực sự thương yêu nói như vậy, thêm vào đó tổ mẫu cũng đã lớn tuổi, nhất thời có chút không kịp trở tay, không khỏi ôm ngực mình, ôi giời ôi giời mà kêu.

Đáng tiếc là tổ mẫu thường xuyên giả bệnh để làm giá, Lâm Nguyên không để trong lòng, chỉ một mực tức giận mắng chửi, mặc cho mẹ chồng ra hiệu thế nào nàng cũng không để ý.

Thật đúng là không phải một nhà không vào một cửa, Lâm Nguyên lúc này mắng người giống hệt tổ mẫu mỗi lần trách mắng ta.

Cuối cùng tổ mẫu tức đến nỗi không thở được, thế mà lại cứ thế ngã thẳng cẳng.

Ta nhớ kiếp trước tổ mẫu cũng vào khoảng thời gian này mà thân thể không khỏe nằm liệt giường, thật là khéo quá!

Lúc đó, mẹ chồng với Lâm Nguyên đều hoảng hốt.

Có nhiều tiểu tư nha hoàn vây quanh như vậy, không thể diệt khẩu hết được.

Huống hồ còn có ta nữa.
6
Danh tiếng của Lâm Nguyên sau lần này đã bị hủy hoại không ít, khắp phố phường đều đồn thổi chuyện Lâm Nguyên làm tổmẫu của mình tức giận đến ngất xỉu, thậm chí còn có đại thần luận tội nàng ta là “bất hiếu”.

Nhưng đủ loại tin tức vớ vẩn đó lại biến mất chỉ sau một đêm, cuối cùng cũng chẳng tạo ra sóng gió gì.

Ta đã hiểu ra, hẳn là do nhiếp chính vương ra tay.

Nhưng cũng không sao, ta cũng không trông mong chỉ dựa vào chuyện này mà có thể lật đổ Lâm Nguyên hoàn toàn.

Ta rất rõ ràng, với thân phận là một nữ tử hậu trạch, mặc dù ta có lợi thế là được sống lại một lần nữa nhưng những mối quan hệ cùng nguồn lực mà ta có thể nắm giữ vẫn còn quá ít.

Chỉ có thể từng bước từng bước, từng bước lật đổ Lâm Nguyên với nhiếp chính vương.

Năm xưa, trước lúc tiên đế băng hà, vì thái tử còn chưa thành niên cũng như thân thể không khỏe nên tiên đế đã đặc biệt đưa đệđệ ruột của mình lên làm nhiếp chính vương.

Nhưng tiên đế có lẽ không ngờ được rằng nhiếp chính vương sau lưng lại có dã tâm như vậy?

Kiếp trước, đến khi ta sắp chết, cuộc đấu tranh giữa hoàng đế và nhiếp chính vương đã đến hồi gay cấn, mà hoàng đế lại bệnh tật triền miên, nghe nói đã nằm liệt giường rất lâu rồi.

Nhiếp chính vương vì thế mà dương dương tự đắc, còn Lâm Nguyên cũng muốn nhân cơ hội này giả chết “vào cung”, làm hoàng hậu của hắn.

Ta cũng là sau này nghe Lâm Nguyên vô tình nhắc đến, mật thám của hoàng đế ở gần đây trên phố Triều Dương có một cứ điểm.

Ta lấy cớ muốn mua chút phấn son, bảo xe ngựa dừng ở xa xa, sau đó bảo Tiểu Đào canh ở cửa, còn mình thì một mình đi vào.

Thấy ông chủ, ta nhỏ giọng nói mật ngữ.

Ông ta kinh ngạc nhìn ta từ trên xuống dưới, dẫn ta đến một căn phòng, hỏi:

“Ý của phu nhân là gì?”

Ta nhìn chằm chằm vào ông ta:

“Ta muốn hợp tác trực tiếp với chủ nhân đằng sau ngươi nhưng ta biết hắn không thể đích thân đến gặp ta.”

“Để tỏ thành ý, ta có thể nói cho các ngươi một tin trước.”

“Lâm Nguyên, đã là người của nhiếp chính vương rồi.”

Ông chủ trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Dù sao thì, Lâm Nguyên hiện tại vẫn là một trung thần, bề ngoài chỉ trung thành với hoàng đế, ở triều đình thường xuyên đối đầu với nhiếp chính vương, ngay cả ta là “người gối đầu” cũng không phát hiện ra.

Nói xong ta liền quay người rời đi, bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực tế tay ta đang run rẩy.

Dù sao cũng nghe nói những tên mật thám này đều là những kẻ giết người không chớp mắt, ta sợ mình nói sai lời, hoặc bước đầu tiên không thành công.

Lên được xe ngựa ta mới thở phào nhẹ nhõm.

7
Vài ngày sau, ta đang ngồi trước gương trang điểm thì tiểu Xuân – nha hoàn mới được đến bên cạnh ta, như thể không cầm chắc tách trà, làm đổ lên váy ta.

Ta tươi cười nói không sao.

Nhưng trong tay lại cầm tờ giấy mà nàng ta lén đưa cho ta.

Mở tờ giấy ra, bên trong ghi ngắn gọn, hoàng đế đã điều tra ra những gì ta nói là sự thật, hỏi ta có yêu cầu gì không.

Ta không khỏi mỉm cười, quả là người thông minh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta đã cung cấp manh mối, nếu hoàng đế ngay cả điều này cũng không điều tra ra được thì ta sẽ lập tức thay đổi phương pháp tìm người khác.

Ta lập tức cầm bút viết ra những điều mình muốn, rồi lặng lẽ bỏ vào rương trang điểm, đậy nắp lại.

Tiện thể cũng đề bạt Tiểu Xuân làm nha hoàn thân cận của ta.

8

Ban đầu, Lâm Nguyên hứa sẽ nâng đỡ đệ đệ nhưng thực tế lại không thực hiện, mãi đến khi đệ đệ thi đỗ thám hoa vào năm ngoái, thái độ của nàng ta mới trở nên nồng nhiệt.

Đúng lúc xảy ra nạn lụt ở Hằng Dương, Lâm Nguyên liền tiến cử đệ đệ đi chủ trì.

Vì tin tưởng ta, đệ đệ chỉ mang theo một số thuộc hạ mà Lâm Nguyên giới thiệu cho đệ ấy.

Nhưng mãi đến trước khi ta chết, ta mới biết tất cả những chuyện này đều là cái bẫy mà Lâm Nguyên với Nhiếp chính vương giăng ra cho đệ đệ.

Bọn chúng dựa vào việc đệ đệ mới đến, cấu kết với các quan lớn nhỏ ở Hằng Dương, trực tiếp đổ tội tham ô vật tư cứu trợ của triều đình lên đầu đệ đệ, sau khi đệ đệ bị bắt, Nhiếp chính vương lại cố ý phái người đi đầu độc đệ đệ.

Sau đó, Nhiếp chính vương lại giả vờ làm thanh thiên đại lão gia, tự bỏ tiền túi ra lập các điểm cứu trợ, giúp đỡ dân chúng gặp nạn, nhờ vậy mà hắn ta cũng được dân chúng ca ngợi.

Trước khi bị dìm xuống ao, ta nghe được tin này, nhớ lại ánh mắt tin tưởng của đệ đệ dành cho ta, ta thực sự hận đến cực điểm.

9

Nhưng lần này về nhà, sắc mặt của Lâm Nguyên vô cùng khó coi, qua tìm hiểu, ta biết được rằng trên triều, khi Lâm Nguyên tiến cử đệ đệ làm khâm sai lần này, Hoàng thượng lại hiếm hoi lên tiếng:

“Cố ái khanh dù sao cũng mới vào chốn quan trường, hẳn là chưa quen thuộc với công việc địa phương.”

“Lâm ái khanh, không bằng khanh làm khâm sai đi cứu trợ, còn Cố ái khanh làm phó quan thì sao?”

Lâm Nguyên vẫn luôn xây dựng hình tượng trung thần với bên ngoài, trước lời nói của Hoàng thượng, nàng ta chỉ có thể đồng ý trước.

Đây chính là phần thưởng mà Hoàng thượng hứa cho ta.

Lâm Nguyên đi thẳng vào thư phòng, tiểu tư truyền lời rằng tối nay Lâm Nguyên sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng.

Không lâu sau, đệ đệ đến tìm ta.

Ta với đệ đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, mặc dù vì ta đã lấy chồng nên liên lạc ít đi nhưng cũng không thể xóa nhòa tình cảm giữa chúng ta.

Chính vì quá tin tưởng ta nên đệ đệ mới dễ dàng tin tưởng Lâm Nguyên như vậy, mới dễ dàng rơi vào cái bẫy đó.

Gặp lại đệ đệ, ta không khỏi rưng rưng nước mắt, cảm xúc dâng trào.

Đệ đệ nhìn thấy ta, bất lực cười khổ:

“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ Lâm Nguyên đối xử không tốt với tỷ?”

Ta lắc đầu, hạ thấp giọng:

“Còn tệ hơn thế.”

“Hắn ta không phải người tốt, ta với nàng ta chưa từng chung chăn gối, bây giờ hắn ta cấu kết với Nhiếp chính vương, chuyến đi cứu trợ lần này e rằng sẽ xảy ra chuyện.”

Đệ đệ mở to mắt:

“Chuyện này… chuyện này không thể nào! Hôm trước hai người họ còn suýt đánh nhau trên triều!”

Ta chỉ nhìn đệ đệ một cách nghiêm túc:

“Đệ có tin ta không?”

Đệ đệ liên tục gật đầu:

“Đương nhiên là đệ tin tỷ hơn rồi.”

Dừng lại một chút, đệ đệ lại có chút do dự nói: “Nghe tỷ nói vậy, đệ cũng nhớ ra một chuyện kỳ lạ trước đây.”

“Đệ còn nhớ lúc Lâm Nguyên còn ở thư viện, hắn ta rất thân với một người tên là Hoàng Sinh, hắn ta cứ bám riết lấy người ta.”

“Nhưng sau đó vị học tử kia hình như đã bỏ học, không biết tung tích, không biết có liên quan đến hắn ta không…”

Ta gật đầu, ghi nhớ chuyện này, lại tiếp tục dặn dò đệ đệ hai ba chuyện.

10

Lâm Nguyên với đệ đệ không lâu sau đã lên đường.

Còn lần này, thông qua các loại thư từ trên bàn trang điểm, ta đã kể hết những gì mình biết cho Hoàng thượng, dù sao thì trong chuyện này lợi ích của ta với ông ta là nhất trí.

Kiếp trước Lâm Nguyên bọn họ dùng mưu kế, mới có thể thành công, kiếp này, ta cũng đã giăng sẵn lưới trời cho chúng.

Nhân cơ hội này, ta cũng định đi dò xét thư phòng của Lâm Nguyên.

Thư phòng của Lâm Nguyên xưa nay không cho phép người khác vào, bất kể là mẹ chồng hay tiểu tư, ngay cả nha hoàn cũng chỉ được vào quét dọn một lần mỗi ngày nhưng bản thân nàng ta lại thường xuyên ở lì trong thư phòng suốt đêm.

Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, từ xa có người lớn tiếng kêu:

“Có trộm! Bắt trộm!”

Tiếng người ồn ào, lửa cháy ngút trời.

Bên cạnh thư phòng của Lâm Nguyên, nơi ẩn nấp đột nhiên xuất hiện bốn năm người mặc đồ đen, nhìn nhau rồi chạy về hướng đó, những người mặc đồ đen ở lại thì bị đánh ngất xỉu.

Trong bóng đêm, ta gật đầu ra hiệu với nha hoàn Tiểu Xuân biết võ công, sau đó quay người mở cửa thư phòng, lặng lẽ lẻn vào.

Ta không màng hình tượng, cẩn thận bò trên mặt đất, bò trên giá sách, từng tấc một sờ qua.

Cuối cùng, công sức không phụ lòng người, không biết qua bao lâu, ta sờ thấy một chỗ lồi lên trên bức tường sau giá sách, ấn xuống.

Sau một tiếng động cơ quan, giá sách từ từ dịch chuyển, lộ ra một khoảng trống, còn có cầu thang đi xuống.

Ta men theo đó chậm rãi đi xuống, bên trong là một nơi giống như mật thất.

Nhìn vào các loại tài liệu dày đặc trên giá sách bên cạnh, ta nhanh chóng lục tìm, đột nhiên, ánh mắt ta dừng lại.

—— Nhìn thấy một chuyện khiến ta rất kinh ngạc.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận