15
Triều đại này tính nam nữ nghiêm ngặt, nam tử với nữ tử ngồi riêng.
Công chúa thường xuyên liếc mắt về phía bên nam khách, ai cũng biết nàng ta tổ chức tiệc thơ là có ý đồ khác.
Ta bảo nha hoàn Tiểu Xuân đi ra ngoài dò la một vòng, sau đó nàng ta cúi đầu nói với ta:
“Nô tỳ đã xem qua đại khái, những thứ khác đều không sao, chỉ có một điểm, phu nhân, trước đó tiểu muội muội nhà ngài đã lén lút đến nhà bếp, hình như muốn bỏ thứ gì đó vào nước của Lâm Nguyên…”
Ta nhướng mày, kiếp trước Lâm Nguyên không đến buổi tụ họp này, là ta xảy ra chuyện, nàng ta mới vội vã đến, nhốt ta vào nhà củi.
Ta khẽ nói:
“Không cần quan tâm.”
Nghĩ đến việc gần đây quan lộ của phụ thân không thuận lợi, các quan viên phe cánh của Nhiếp chính vương ở triều đình khen ngợi Lâm Nguyên, còn kế muội thường xuyên “chua ngoa” với ta, ta cũng hiểu được nàng ta muốn làm gì.
Sau khi ngồi xuống, kế muội cố tình dựa vào ta, mắt lộ vẻ ác ý, nhỏ giọng nói:
“Tỷ, từ nhỏ, những gì muội muốn, chắc chắn phải có được, tỷ sẽ không nghĩ rằng lần này Lâm đại nhân cũng thuộc về tỷ chứ.”
Ta khinh thường nói:
“Nhưng bây giờ, Lâm đại nhân là phu quân của ta, ngươi có bản lĩnh thì cứ thử xem.”
Ta nhớ lại hồi nhỏ kế muội làm sai chuyện, thích đổ lỗi cho ta, mà phụ thân không nghe ta giải thích, chỉ dùng gia pháp, bắt ta quỳ ở Phật đường ba ngày ba đêm.
Mỗi lần đến tiệc gia đình vào dịp Trung thu, phụ thân đều ôm kế muội với vẻ cưng chiều, còn ta với đệ đệ thì giống như người ngoài cuộc.
Vì vậy, lúc Thánh thượng ban hôn, kế muội vô cùng ghen ghét ta, nàng ta không phải không nghĩ đến việc đổi ta đi nhưng lúc đó ta cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào, ngay cả của hồi môn của ta cũng ít ỏi đến đáng thương.
Trong số đó, của hồi môn mà mẫu thân để lại cho ta, không biết bọn họ đã tiêu xài bao nhiêu.
16
Giữa buổi tiệc, muội muội vội vã rời đi.
Một lát sau, một tiếng động lớn vang lên, khiến cả hội trường im bặt:
“Á—— ngươi sao lại, ngươi sao lại là nữ tử!”
Kế mẫu sắc mặt thay đổi.
Công chúa có chút tức giận đập bàn:
“Là ai dám quấy rối tiệc của ta!”
Nói xong, một đám nữ quyến chúng ta ầm ầm đi về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy muội muội quần áo xộc xệch chạy ra, phía sau là Lâm Nguyên bị lột áo ngoài, để lộ áo bó ngực, vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Nguyên mặt đỏ bừng, thở hổn hển, trông thần trí không được tỉnh táo lắm.
Công chúa kinh hô một tiếng.
Ta khoa trương hét lớn một tiếng:
“Phu quân! Đây chính là lý do chàng vẫn không chịu động phòng với thiếp sao!”
“Chàng không phải nam nhân sao?”
Nói xong, ta “ngất xỉu.” một cách vừa đủ.
Nhưng trước khi ngất đi, ta hình như đã nhìn thấy ánh mắt thương hại của những người xung quanh cùng với ánh mắt kinh hoàng tỉnh táo trong nháy mắt của Lâm Nguyên.
17
Kiếp trước chung đụng với nhau nhiều ngày đêm như vậy, ta thực sự không biết thân phận thật sự của Lâm Nguyên sao?
Có lúc bắt gặp quần áo bẩn thỉu, nhìn giống như áo bó ngực, thậm chí còn có đồ trang sức nữ tử thỉnh thoảng xuất hiện trong ngăn kéo của Lâm Nguyên…
Ta nhớ lại hồi nhỏ, ta muốn đi học nhưng bị phụ thân mắng, ông nói: “Là nữ tử, học hành có ích gì? Còn không bằng học cách quán xuyến việc nhà sớm đi!”
Vì vậy, mặc dù ta đoán được nhưng ta vẫn giúp nàng ta che giấu.
Ta tưởng nàng ta là lý tưởng dang dở của ta nhưng sau này ta mới biết, nàng ta không phải.
Là ta quá nhu nhược.
Không ai có thể là nơi gửi gắm lý tưởng của ngươi, ngươi phải tự mình hoàn thành lý tưởng của mình.
18
Lần nữa “tỉnh lại”, là ở Lâm gia, trong phòng ngủ của ta.
Mẹ chồng đang ở bên giường ta, thấy ta tỉnh lại thì lập tức kích động nhào tới:
“Yến nhi! Lâm Nguyên con bé, con bé bị bắt rồi!”
“Nói tội danh là lừa dối Thánh thượng!”
“Con mau nghĩ cách đi!”
Mẹ chồng bây giờ cũng là hết cách cứu nỗi, thế mà lại cầu xin ta.
Ta thưởng thức vẻ mặt đau khổ của bà ta, rút tay ra nói:
“Từ khi ta gả vào Lâm gia, ngày nào ta cũng sớm tối hầu hạ, chưa từng vắng mặt.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Càng chăm chỉ lo toan việc nhà.”
“Ta chỉ muốn hỏi người là, bà hẳn biết Lâm Nguyên là nữ nhi chứ?”
Mẹ chồng nhất thời câm nín, mặc cho bà ta có giỏi ăn nói đến đâu, cũng biết mình không có lý.
Ta tiếp tục truy hỏi:
“Ta không phải coi thường nữ tử làm trạng nguyên, chỉ là tại sao lại phải cưới ta? Lại tại sao cưới ta rồi mà không nói cho ta biết sự thật?”
“Thực ra chỉ vì nhà ta thế lực không lớn, lại không được sủng ái, các người thấy dễ bắt nạt thôi.”
Tiếng chất vấn của ta khiến mẹ chồng dần tái mặt, cuối cùng bà ta bất lực cầu xin ta:
“Nhưng mà, Yến nhi, sau khi con gả vào đây, ta đối xử với con không tốt sao? Con cũng nên vì ta mà tha thứ cho Nguyên nhi đi!”
Ta nhếch mép, cảm thấy vô cùng buồn cười:
“Bà đối xử tốt với ta không phải vì ta có thể ngăn cản Lâm Nguyên nạp thiếp sao?”
“Bà đối xử tốt với ta, là vì bà biết Lâm Nguyên là nữ tử thôi!”
Tiếp theo, bất kể mẹ chồng nói gì bên tai ta, ta đều làm ngơ.
Bà ta không làm gì được ta, chỉ có thể tức giận mắng ta:
“Con tiện nhân này! Ngươi tưởng ai muốn ngày nào cũng tươi cười với ngươi sao?”
“Nếu không phải Lâm Nguyên nhất quyết muốn cưới ngươi thì ngươi là thứ ti tiện này tưởng có thể vào cửa nhà ta sao?”
Chậc chậc chậc, cái vẻ chua ngoa này, đúng là có thể so sánh với tổ mẫu.
Theo những thông tin ta thu thập được thì hồi trẻ bố chồng rất phong lưu, nạp rất nhiều thiếp mà mẹ chồng lại không sinh được con.
Sau đó, thiếp của bố chồng sinh ra đích trưởng tử trước bà ta, bà ta càng sốt ruột, cuối cùng cũng mang thai sinh ra Lâm Nguyên.
Vì vậy, bà ta trực tiếp khai man giới tính của Lâm Nguyên.
Sau đó, bố chồng qua đời sớm, bà ta một tay nuôi Lâm Nguyên lớn.
Ta rất thông cảm với những gì bà ta đã từng trải qua.
Nhưng điều này không thể trở thành lý do để bà ta với Lâm Nguyên đối xử với ta như vậy.
19
Sau khi Lâm Nguyên bị phát hiện là nữ tử, tin tức lan truyền khắp nơi, kinh thành chấn động.
Đây chính là tội khi quân!
Thánh thượng hạ lệnh giam giữ Lâm Nguyên trước nhưng không nói bước tiếp theo nên làm gì.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của ta hoàn toàn thay đổi, mọi người đối với ta càng thêm thương cảm, ngay cả công chúa cũng đóng cửa không ra ngoài, không nói thêm một lời nào cho Lâm Nguyên.
Tiểu Xuân truyền tin đến, công chúa ngày nào cũng đập phá đồ đạc trong nhà, còn nguyền rủa Lâm Nguyên.
Người tình biến thành nữ tử, có lẽ đối với nàng ta âu cũng là một cú sốc lớn.
Nhiếp chính vương vốn ẩn náu không ra, bây giờ cũng đột nhiên xuất hiện, hắn bày mưu tính kế với phụ thân, cuối cùng còn phái người công kích phụ thân ở triều đình.
Phụ thân vốn cũng không trong sạch, lần này cả nhà bọn họ đều bị bắt vào đại lao.
Phụ thân gửi thư cho ta với đệ đệ nhưng ta không thèm xem mà vứt đi, ta sẽ không quên được năm đó phụ thân muốn gả ta cho lão già sáu mươi tuổi làm thiếp, muốn cắt đứt con đường học hành của đệ đệ.
Nếu không phải lão sư thư viện coi trọng đệ đệ, lại thêm ta lấy cái chết ra uy hiếp thì không biết hai tỷ muội ta sẽ ra sao.
Nhiếp chính vương dường như đã vứt bỏ mọi kiêng dè, hành sự càng thêm điên cuồng, nhiều lần phản bác lời hoàng đế ngay tại triều đình, không khí ở kinh thành cũng ngày càng căng thẳng.
Gió tanh mưa máu sắp đến.
20
Một đêm nọ, ta bị đánh thức, nghe thấy tiếng vô số người đi lại bên ngoài cửa.
Nhìn bầu trời đêm đen kịt, ta đột nhiên có linh cảm, quay đầu nói với Tiểu Xuân:
“Có phải… trong cung xảy ra chuyện rồi không?”
Tiểu Xuân cúi đầu không nói.
Ta có chút lo lắng đi đi lại lại, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay.
Theo những gì ta hiểu về Nhiếp chính vương, hắn ta có thể làm được mọi chuyện!
Nếu như, nếu như thất bại thì…
Đáng tiếc là ta biết, cho dù bây giờ ta có ở đó cũng không giúp được gì.
Ta đã nói trước cho hoàng đế biết tất cả những gì ta biết, đã cùng ông ta suy diễn vô số lần các tình huống khác nhau.
Tiểu Xuân ở bên cạnh an ủi ta:
“Không sao đâu, chủ nhân nói với ta, cho dù tình hình tệ nhất xảy ra, trong phủ vẫn có một đường hầm, có thể cho phu nhân trốn thoát.”
Trong lòng ta không khỏi dâng lên một cảm giác xúc động, thở dài:
“Nếu Nhiếp chính vương kia thực sự lên ngôi cửu ngũ chí tôn, ngươi cho rằng hắn có thể tha cho ta sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.