Lý Nặc không biết vì sao tiên sinh toán học lại giao bài tập về nhà khó như vậy, Mộ Nhi lại không cần đi thi khoa cử, với lại, đề bài này mà xuất hiện trong kỳ thi khoa cử, thì cũng không có ai đáp được.
Cũng không phải vấn đề này quá khó, mà là không có bột đố gột nên hồ, bọn họ căn bản không có đủ tri thức tương quan, cho dù chỉ là một ít nội dung toán học sơ đẳng ở hiện đại, cũng là câu hỏi không có lời giải với bọn họ.
Lại chơi cờ ca rô với Mộ Nhi một lúc, sắc trời dần dần tối.
Lý Nặc về phòng, tiếp tục nghiên cứu danh tác Pháp gia, để hắn bất ngờ là, nương tử thế mà cũng ngồi bên giường đọc sách, Lý Nặc ngắm một lúc, phát hiện nàng đang đọc Thuyết Văn. . .
Xem ra nàng vẫn để ý đến mấy lời nói kia của Tống Du.
Điều này khiến Lý Nặc sinh ra vài phần bất mãn với Tống Du, không phải chỉ là biết nhiều chữ thôi sao, có gì đáng kiêu ngạo, dựa vào cái gì mà nói nương tử nhà mình. Nếu lần sau tên này đánh nhau và rơi vào tay hắn, nhất định phải bảo đám bộ khoái quất thêm vài roi. . .
Trong lòng nghĩ vậy, Lý Nặc tiếp tục đọc sách.
Trải qua nhiều ngày nghiên cứu, Lý Nặc phát hiện Pháp gia cũng không dễ tu như vậy, mặc dù thực lực của Pháp gia dẫn trước các nhà còn lại, nhưng kết cục của Pháp gia lại quá thảm, đa số đều không có kết thúc yên lành, nào là phanh thây, lăng trì, chém ngang lưng, lột da. . .
Các loại cực hình đều có, chặt đầu đã xem như nhẹ, cơ bản là đều không được toàn thây.
Trong quá trình tu hành, bọn họ đắc tội với quá nhiều quyền quý, trước khi chết sẽ nghênh đón sự trả thù cực kỳ mãnh liệt.
Lý Nặc càng xem càng thấy lạnh lẽo, đêm hè cũng không còn nóng nữa, nội tâm cũng bị đả kích. Hắn khép sách lại, không muốn xem mấy thứ khủng bố kia nữa, dự định nhìn nương tử xinh đẹp một lúc để tỉnh táo lại. . .
Lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện Tống Giai Nhân đang tựa ở bên giường, trên tay cầm sách, nhưng mắt đã nhắm lại.
Lý Nặc bất đắc dĩ, xem ra nàng quả thực không phải loại ham học.
Hắn rón rén đi qua, ngồi ở bên giường, đánh giá nàng ở khoảng cách gần.
Không thể không nói, nương tử mặc dù không có văn hóa, dáng người cũng thường thường không có gì lạ, nhưng chỉ bằng gương mặt này, là có thể bù đắp tất cả khuyết điểm.
Cứ nhìn nàng như vậy, nội tâm vừa gặp đả kích của Lý Nặc đã được chữa trị. . .
Lý Nặc nhìn đến thất thần, mãi đến đôi lông mi thật dài kia run lên, một đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra.
Bốn con mắt giao nhau một lúc lâu, Lý Nặc mới dời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cười vừa nói: “Nương tử, nàng xem kìa, trăng hôm nay thật đẹp. . .”
Tống Giai Nhân nhìn qua, bên ngoài cửa sổ là một mảnh trời đêm đen kịt, không thấy trăng sao.
. . .
Tống phủ rất gần huyện nha, sáng sớm Lý Nặc có thể ngủ thêm một lát.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi hắn tỉnh, chăn đệm bên giường đã được gấp gọn gàng, nương tử cũng không thấy bóng dáng.
Lý Nặc cũng đã quen rồi, rửa mặt xong liền liền cùng Ngô quản gia đi đến huyện nha.
Lúc ra cổng Tống phủ, lại gặp thoáng qua ông lão tóc hoa râm hôm qua.
Hôm nay Trần tiên sinh đến Tống phủ rất sớm, ông nghiên cứu cả đêm, nhưng cũng không có đầu mối gì, giờ phút này trong lòng có hơi hối hận.
Thật sự không nên khoe khoang khoác lác trước mặt mấy lão già kia, nếu Lý Nặc cũng không giải được, vậy ông cũng mất mặt rồi.
Xuyên qua mấy hành lang và cổng tròn, đi vào một gian phòng, lúc này còn chưa đến giờ học, Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi vẫn chưa đến.
Lại chờ khoảng hai phút, hai tỷ muội mới vác bọc nhỏ đi vào phòng.
“Tiên sinh!’
Chờ các nàng vấn an xong, Trần tiên sinh giả bộ như không có gì xảy ra, hỏi: “Bài tập về nhà hôm qua đã hoàn thành chưa?”
Khác với trước kia, lần này cả hai tỷ muội đều lắc đầu.
Nội tâm Trần tiên sinh chợt nhảy lên một cái, không phải đâu, chẳng lẽ người kia cũng không giải được?
Giờ phút này, trong lòng ông đồng thời hiện ra hai loại cảm xúc là thất vọng và may mắn.
Thất vọng là vì không thể diễu võ giương oai trước mặt ba lão già kia, may mắn là vì người trẻ tuổi kia không phải toàn năng, điều này khiến ông tìm lại chút tự tôn.
Tuy nhiên, vì cẩn thận nên ông vẫn hỏi rõ ràng.
Trần tiên sinh nhìn hai tiểu nha đầu, mở miệng nói: “Vậy. . .Mộ Nhi. . . hai đứa ai là Mộ Nhi?”
Hai tỷ muội không chỉ giống hệt nhau, mà quần áo cũng giống hệt nhau, ông dạy hai tiểu nha đầu này đã lâu, cũng không phân biệt được ai với ai.
Tống Mộ Nhi đứng lên, nói: “Tiên sinh, con là Mộ Nhi!”
Trần tiên sinh nhìn vào nàng, hỏi: “Vị Lý Nặc ca ca kia của con cũng không giải được bài tập hôm qua sao?”
Tống Mộ Nhi lắc đầu nói: “Lý Nặc ca ca đương nhiên biết, nhưng câu hỏi này quá khó, Lý Nặc ca ca giảng nhưng con nghe không hiểu. . .”
Vấn đề này đương nhiên khí, bốn lão già bọn họ cộng lại cũng không nghiên cứu được, nhưng để Trần tiên sinh bất ngờ là, vấn đề này lại không làm khó được Lý Nặc kia, hơn nữa có vẻ như còn giải rất dễ dàng.
Trần tiên sinh không kịp chờ đợi, hỏi: “Giảng thế nào?”
Tống Mộ Nhi nào nhớ được mấy vấn đề phức tạp như vậy, nàng liền đưa sách nhỏ của mình qua, nói: “A, Lý Nặc ca ca đã viết ra đây, tiên sinh xem đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.