Skip to main content

Chương 93: Chữa trị

5:06 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Vẫn chưa đến thời gian tan tầm, Lý Nặc đã rời khỏi huyện nha.

Bản án càng ngày càng ít, hôm nay đã phán xong hết, tuổi thọ chỉ tăng lên hai ngày, còn không bằng số lẻ khi phán đám công tử bột kia.

Từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó, mới qua một ngày mà Lý Nặc đã bắt đầu nhớ nhung bọn họ rồi.

Ngô quản gia ngồi trên xe ngựa, chờ Lý Nặc lên xe mới hỏi: “Thiếu gia, chúng ta về nhà hay đi đâu?”

Lý Nặc lắc đầu nói: “Không về, đến Tống gia.”

Trở về nhà cũng chỉ có một mình, quá nhàm chán, còn không bằng đến Tống gia, nơi này không chỉ gần huyện nha, còn có Mộ Nhi giải buồn, đương nhiên, quan trọng nhất là, ở Tống gia thì ban đêm có thể ngủ cùng nương tử.

Ngày đầu tiên đến đây, hắn đã bị nha hoàn ám sát, điều này khiến Lý Nặc không yên tâm với bất kỳ ai trừ nương tử và Ngô quản gia.

Có nương tử ở bên, hắn mới ngủ ngon.

Lúc Lý Nặc trở lại Tống gia, nhìn thấy Tống Mộ Nhi đang luyện công với Tống Giai Nhân, đôi tay nhỏ vung vẩy, mỗi quyền đều mang theo tiếng gió trầm đục, Lý Nặc không hề nghi ngờ một quyền này có thể đánh gãy xương của mình.

Ngô quản gia từng nói, thiên phú Võ đạo của hai tỷ muội Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi đều rất khá, nhưng hình như chỉ có Tống Mộ Nhi đi lên con đường Võ đạo.

Con đường Võ đạo này không có đường tắt, thiên phú và cố gắng, thiếu một thứ cũng không được, tu hành vất vả hơn các nhà khác, cần có nghị lực rất lớn và kiên trì một thời gian dài mới có thể có thành tựu.

Đại đa số con em quyền quý được nuông chiều từ bé đều không muốn ăn khổ sở như vậy.

Trường An có khối người có thiên phú Võ đạo không tệ nhưng không tu Võ đạo.

Bọn họ căn bản không cần vất vả tu hành, cũng có vô số cường giả Võ đạo nguyện ý khúm núm, đi theo làm tùy tùng.

Tuy nói Lý Nặc cũng là một thành viên trong quyền quý, nhưng hắn thuộc về loại không đủ điều kiện, hoàn toàn khác với những kẻ có điều kiện nhưng không tu kia, Lý Nặc rất hâm mộ bọn họ.

Có người trời sinh đã có nhưng lại không biết quý trọng, nhưng có người lại tha thiết mơ ước.

Hâm mộ nhìn Tống Mộ Nhi luyện công một lát, Lý Nặc trở về phòng cầm cuốn sách, bắt đầu ngồi đọc sách trong sân.

Một lát sau, Tống Mộ Nhi nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, vui vẻ hỏi: “Lý Nặc ca ca, sau này huynh sẽ ở đây luôn sao?”

Tống Giai Nhân cũng vô tình hay cố ý nhìn sang.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lý Nặc nhìn về phía nàng, giải thích: “Nơi này gần huyện nha hơn một chút, nàng và Mộ Nhi cũng không cần phải chạy đi chạy lại nữa, còn nếu nàng thấy không tiện thì. . .”

Tống Giai Nhân không nói gì, nàng biết Lý Nặc ngày nào cũng đến huyện nha, cũng chưa từng nghĩ nhiều, mỗi ngày nàng dẫn Mộ Nhi qua lại Tống gia Lý gia cũng hơi phiền, Lý Nặc ở lại Tống gia, tất cả đều tiện.

Ăn cơm tối xong, Tống Mộ Nhi lại nhờ Lý Nặc giảng bài tập về nhà.

Lý Nặc nhìn lướt qua đề bài, cũng không giải luôn cho Mộ Nhi như trước.

Đề bài này vẫn có liên quan đến chiến trường, đối mặt với kẻ địch bỗng nhiên xâm lấn, một đội kỵ binh cần chạy đến thành trì nào đó để trợ giúp trong thời gian ngắn nhất.

Giữa hai nơi, đi đường thẳng vốn là nhanh nhất, nhưng giữa quân danh và thành trì là một mảnh sa mạc, đi thẳng thì tốc độ của kỵ binh sẽ giảm xuống, nếu đi đường vòng là đường núi, mặc dù tốc độ nhanh hơn, nhưng quãng đường sẽ xa hơn.

Hiện giờ cần một con đường tối ưu nhất, để kỵ binh đến thành trì trong thời gian ngắn nhất.

Đề bài này cùng loại với đề bài hôm qua, đều là vấn đề đáng giá cân nhắc, nhưng cách giải lại hoàn toàn khác biệt, độ khó cũng cao hơn một bậc.

Nếu như chỉ là hơi khó một chút thì không có vấn đề, nhưng khó ở chỗ, cần dùng hàm số lượng giác để giải đề bài này, đây cũng là chương trình học lớp 10 ở hiện đại.

Mà toán học của Đại Hạ còn ở giai đoạn cơ sở, chưa phát triển đến hàm số lượng giác.

Lý Nặc nhớ mang máng, hình như phải đến triều Minh thì lượng giác học mới truyền vào TQ.

Trogn Toán Kinh thì có một chương tên là ‘Câu Cổ’, nhưng nội dung bên trong chỉ có hạn, liên quan đến vấn đề cơ sở nhất của lượng giác học.

Vấn đề này nhìn như đơn giản, nhưng thật ra liên quan rất rộng, với toán học Đại Hạ bây giờ, không thể tìm ra đáp án.

Lý Nặc dạy Mộ Nhi lâu rồi, cũng hiểu rõ trình độ và năng lực phân tích của nàng, đây không phải tri thức mà nàng có thể hiểu được ở giai đoạn này.

Tống Mộ Nhi thấy Lý Nặc im lặng một lúc lâu, kinh ngạc hỏi: “Lý Nặc ca ca, huynh cũng không biết làm sao?”

Trong lòng Mộ Nhi, Lý Nặc ca ca chính là người thông minh nhất thiên hạ.

Lý Nặc lắc đầu, nói: “Không phải không biết, như vậy đi, huynh thử giảng cho muội nghe, xem muội có thể hiểu không. . .”

Một lát sau, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tống Mộ Nhi và Tống Giai Nhân, Lý Nặc xua tay nói: “Không hiểu cũng không sao, câu hỏi này đúng là rất khó với muội bây giờ. . .”

Hắn hiểu rõ trình độ của nương tử và Mộ Nhi, kết quả sau cùng cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Bình luận

Để lại một bình luận