Trần tiên sinh cẩn thận từng li từng tí mà cầm sách nhỏ lên, lật đến trang cuối cùng, bắt đầu xem.
Một giây.
Hai giây…
Một khắc đồng hồ.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ, Trần tiên sinh vẫn duy trì tư thế đó, không hề động đậy, cũng không mở miệng nói câu nào, giống như là tượng gỗ vậy, chỉ có con mắt là thỉnh thoảng lại chuyển động.
Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi đã chạy ra ngoài chơi từ bao giờ, các nàng không có kiên nhẫn chờ ở đây.
Không biết qua bao lâu, Trần tiên sinh mới đặt sách xuống.
Không hiểu… xem không hiểu. . .
Giờ phút này, Trần tiên sinh mới thấu hiểu Tống Mộ Nhi, không chỉ Tống Mộ Nhi xem không hiểu, mà mình cũng xem không hiểu.
Mặc dù xem không hiểu, nhưng trực giác và kinh nghiệm nghiên cứu toán học cả đời đã nói cho ông biết, mấy đường cong nhìn như tùy ý ở trong sách, tuyệt đối không phải là Lý Nặc vẽ linh tinh, chỉ là ông còn chưa lĩnh ngộ được sự ảo diệu trong đó mà thôi.
Lý Nặc kia… rất có thể là một thiên tài toán học hiếm thấy trên đời.
Đều nói hổ phụ không khuyển tử, nhưng thiên phú toán học của Lý Nặc còn hơn cả phụ thân Lý Huyền Tĩnh của hắn.
Lúc này, Trần tiên sinh bỗng nhiên nhớ đến vị công tử tuấn tú mình gặp ở cổng Tống phủ.
Chắc đó chính là Lý Nặc nhỉ?
Trần tiên sinh ra khỏi phòng, nhìn thấy tiểu nha đầu đang đá cầu mây ở bên kia, hỏi: “Mộ Nhi, Lý Nặc ca ca của con bao giờ mới về?”
Tống Ngưng Nhi không trả lời ông, mà hừ một tiếng rồi chạy đi.
Tống Mộ Nhi nhảy xuống từ xích đu, nói: “Lý Nặc ca ca đã ra ngoài từ sáng sớm, phải đến lúc ăn cơm tối mới trở về, đôi khi sẽ về đây, có đôi khi sẽ về nhà mình, nên không biết hôm nay có đến không . . .”
Trần tiên sinh thở dài, lẩm bẩm: “Chiều. . .sợ là không kịp rồi. . .”
Lại dạy hai tiểu nha đầu một tiết, kiểm tra chút cơ sở toán học của các nàng, hôm nay Trần tiên sinh cũng không giao bài tập về nhà, liền vội vàng rời khỏi Tống phủ.
Thư viện Thanh Phong.
Tiểu viện bên hồ.
Ba ông lão ngồi vây quanh một cái bàn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa viện.
Ba người có vẻ hơi mệt mỏi, đó là vif một đêm chưa ngủ.
Đều là Thái Đẩu trong giới toán học, bọn họ tranh giành cả đời, ai cũng không muốn thừa nhận mình không bằng họ Trần, đêm qua nghiên cứu cả đêm, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền vào từ phía cửa viện.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần tiên sinh ôm sách bước vào cửa viện, ba đôi mặt lập tức nhìn sang.
Ánh mắt của ba người làm Trần tiên sinh hơi chột dạ.
Nhưng ông cũng không biểu hiện khác thường, đi đến bên cạnh họ, nói: “Nhìn các ông có vẻ rất mệt, chẳng lẽ đêm qua không ngủ ngon?”
Ba người không phải không ngủ ngon, mà căn bản là không ngủ.
Một ông lão khoát tay, đi thẳng vào vấn đề: “Đừng nói nhảm, ông thật sự đã nghĩ ra cách giải của vấn đề hôm qua?”
Trần tiên sinh liếc mắt nhìn ông lão, nói: “Đó là đương nhiên, lão phu có thể lưa các ông sao?”
Trần tiên sinh lấy một tờ giấy hoa tiên kẹp trong sách, sau đó đưa cho ông lão này.
Ông lão tiếp nhận, hai người khác cũng lập tức bu lại, mắt nhìn chằm chằm vào đó.
Trên giấy chính là vấn đề kia, chỉ là có thêm vài đường cong mờ mờ.
Bên dưới chính là cách giải, nhưng mà cách giải này. . . bọn họ xem không hiểu. . .
không giống như vấn đề lần trước, chỉ liếc qua là hiểu ngay, lần này mặc dù cách giải được viết rõ ràng, nhưng có mấy trình tự mấu chốt trong đó thì họ lại không biết vì sao lại tính ra được như thế.
một ông lão đang định mở miệng hỏi, Trần tiên sinh lập tức chặn lại, nói: “Không thể nào, không thể nào, ba vị được xưng Thái Đẩu trong giới toán học, không biết cách giải thì cũng thôi, lẽ nào ngay cả xem đáp án rồi mà vẫn không hiểu?”
một câu nói này của Trần tiên sinh đã chặn họng ông lão kia, hai người còn lại cũng từ bỏ ý định hỏi.
câu này nhìn như hời hợt, nhưng tính sỉ nhục quá mạnh.
Bọn họ nghiên cứu toán học cả đời, phóng mắt toàn bộ Đại Hạ, thậm chí là toàn bộ đại lục, tuyệt đối được xem như Thái Đẩu.
Đương nhiên, toán học cực kỳ thâm sâu và ảo diệu, bọn họ không cho rằng mình không gì không biết, cũng có rất nhiều vấn đề đến giờ vẫn chưa được giải quyết.
Nhưng không giải được là một chuyện, người khác giải được, mình lại xem không hiểu cách giải thì lại là một chuyện khác. . .
Cho dù là không hiểu thật, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp mở miệng hỏi thăm lão già này.
Có lẽ trở về nhà suy nghĩ một chút là có thể hiểu được ảo diệu trong đó.
Một ông lão nhìn chằm chằm vào tờ giấy này, nhớ kỹ nội dung trên đó rồi nói: “Họ Trần, ông không khỏi quá coi thường lão phu rồi, lão phu đương nhiên hiểu cách giải này, chỉ là lão phu chợt nhớ ra mình có chuyện quan trọng, ngày mai chúng ta lại trò chuyện đi. . .”
Nói xong, ánh mắt của ông lão dừng trên tờ giấy một lát, rồi vung tay áo rời đi.
Một ông lão khác cũng chuyển mắt khỏi tờ giấy hoa tiên, nói: “Lão phu cung nhớ ra, hôm nay có hẹn câu cá. . .”
Cái cớ vừa nghĩ ra bị cướp mất, ông lão cuối cùng xoa trán, nói: “Lão phu đột nhiên cảm thấy hơi mệt, về nhà nghỉ trước, ngày mai gặp lại. . .”
Rất nhanh, trong viện chỉ còn lại một mình Trần tiên sinh.
“A, lấy cớ cũng vụng về!” Trần tiên sinh nhìn ba người tranh nhau rời đi kia, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Một lát sau, ông rời khỏi thư viện, nhìn ngó bốn phía chung quanh, xác định không có ai theo dõi, lại chạy như điên về phía Tống phủ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.