Tống Giai Nhân nhìn Trần tiên sinh đang kích động, trong lòng hiện ra một ý nghĩ.
Bài này… chắc là Trần tiên sinh cũng không biết?
Điều này khiến nàng hơi khó tin, Trần tiên sinh là Thái Đẩu trong giới toán học của Đại Hạ, ông không muốn làm quan, cả đời chỉ nghiên cứu toán học, học trò khắp thiên hạ, dạy dỗ ra rất nhiều trạng nguyên khoa toán.
Rất nhiều quan viên trong triều đều xem như học sinh của ông, có thể nói, trong giới toán học, thì ông tuyệt đối là tồn tại đứng trên đỉnh cao.
Sao Trần tiên sinh có thể không biết một vấn đề liên quan đến toán học chứ?
Trần tiên sinh nhận thấy ánh mắt của Tống Giai Nhân, cũng phát hiện mình hơi thất thố.
Ông ho nhẹ hai tiếng, nói ra: “Lần này Mộ Nhi hoàn thành rất tốt, ban thưởng một hoa điền. Hôm nay tiên sinh có việc gấp, các con ôn tập nội dung đã học đi. . .”
Không cần phải học, Tống Ngưng Nhi và Tống Mộ Nhi tự nhiên mừng rỡ, sau khi tiên sinh rời đi, các nàng nào có ôn tập gì, lập tức chạy đi chơi.
Tống Giai Nhân nhìn bóng lưng vội vàng của Trần tiên sinh, thầm nghĩ chắc là Trần tiên sinh có việc gấp, tuổi đã cao mà bước đi như bay, khi đi qua cửa còn là nhảy qua. . .
Thư viện Thanh Phong.
Là một trong tứ đại thư viện của Trường An, thư viện Thanh Phong có địa vị rất cao trong lòng người đọc sách ở Đại Hạ, vị trí của thư viện nằm ở phía tây nam Trường An, chiếm diện tích cực lớn, trong thư viện có núi có nước, hoàn cảnh trong lành u tĩnh không gì sánh được.
Nơi này vốn là một khu vườn của hoàng gia, sau này để khen ngợi cống hiến của thư viện Thanh Phong với triều đình, nên một vị hoàng đế nào đó của Đại Hạ đã tặng cho thư viện nơi này, để xây dựng một thư viện mới.
Tứ đại thư viện, nhà nào cũng có sở trường riêng, thư viện Vân Mộng chuyên về binh pháp kỵ xạ, là cái nôi của võ tướng, thư viện Đông Sơn trứ danh với Nhạc đạo, thư viện Bắc Khuê thì thư họa song tuyệt, thư viện Thanh Phong toán học siêu quần, 70% quan lại trong triều đều xuất thân từ bốn thư viện này.
Giờ phút này, thư viện Thanh Phong, trong một tiểu viện bên hồ.
Ba ông lão tóc hoa râm mặc nho sam đang ngồi vây quanh một bức vẽ, trong tay còn cầm thước gỗ, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép gì đó.
Bọn họ đã nghiên cứu vấn đề này mấy ngày.
Tuy nói đã dùng thước để tìm thấy câu trả lời đại khái, nhưng toán học là một môn cần chính xác, đáp án của vấn đề này chỉ có một, đối với bọn họ mà nói, tính ra đại khái thì còn lâu mới đủ, cho dù phạm vi này đã là rất nhỏ.
Trong lúc mấy người đang suy tư, chợt có một bóng người chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi tới.
Ba người đang tập trung suy nghĩ, nên không phát hiện ra.
Trần tiên sinh đi đến phía sau bọn họ, ho nhẹ một tiếng, ba người nghe thấy mới ngẩng đầu lên.
Trần tiên sinh nhìn bọn họ với ánh mắt bễ nghễ, thản nhiên nói: “Ba lão già các ông, tự xưng Thái Đẩu giới toán học, sao cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không giải được, thật là làm lão phu thất vọng. . .”
Trong tiểu viện, ba người đồng thời quay đầu, một ông lão gầy gò nhíu mày, hỏi: “Lão già, ông giải ra rồi?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần tiên sinh vuốt râu, nói: “Đó là tự nhiên, vấn đề đơn giản như vậy, thậm chí không đáng để lão phu suy tư lâu! Các ông thừa nhận đi, trên toán học, thì lão phu mạnh hơn các ông. . .”
Ba người cau mày, giọng nói của lão già này thật là ngông cuồng.
Bốn người đều là tiên sinh toán học của thư viện Thanh Phong, mặc dù đã về hưu, nhưng vẫn có danh Thái Đẩu giới toán học Đại Hạ, bình thường không ai phục ai.
Một ông lão gầy gò hừ lạnh một tiếng, nói: “Nào nào, để mọi người xem ông giải thế nào đi. . .”
Trần tiên sinh phất ông tay áo một cái, nắm lấy thước gỗ trong tay người kia, lại nâng bút vẽ mấy đường cong mờ mờ, sau đó ném thước lên bàn.
Ba ông lão kia không để ý đến Trần tiên sinh, mà nhìn chằm chằm vào bản vẽ.
“Cái này. . .”
“Hình tam giác có hai cạnh bên lớn hơn cạnh thứ ba?”
“Diệu, làm như vậy thì vấn đề trở nên đơn giản hơn nhiều!”
“Lão già này, cái đầu gỗ mục của ông cũng có thể nghĩ ra cách giải hay như vậy sao. . .”
Bọn họ nghiên cứu toán học cả đời, không cần Trần tiên sinh giảng giải, chỉ bằng mấy đường cong đơn giản này, bọn họ đã lĩnh ngộ ra rồi.
Không ngờ vấn đề làm khó bọn họ mấy ngày nay, lại đơn giản như vậy.
Bọn họ thiếu, chỉ là một chút dẫn dắt.
Nhưng đối với toán học mà nói, chút dẫn dắt này chính là khó nhất, cũng là quan trọng nhất.
Cách giải này nhìn như đơn giản, nhưng lại hoàn toàn vượt ra khỏi Cửu Số, thậm chí là vượt qua phạm vi toán học bây giờ, là một ý tưởng hoàn toàn mới.
Mà bọn họ nghiên cứu Cửu Số cả đời, tư duy đã bị gò bó trong một cái khung, rất khó có tư tưởng mới.
Không thể không nói, họ Trần này đã làm họ lau mắt mà nhìn.
Đương nhiên, mấy người tranh giành cả đời, trong lòng vẫn có chút không phục.
Một ông lão lại lấy ra một tờ giấy, đưa cho Trần tiên sinh, nói: “Lão già, ông xem vấn đề này đi, nếu ông giải được, Lục Vân Đình ta sẽ thừa nhận ông giỏi hơn ta. . .”
Trần tiên sinh tiếp nhận tờ giấy kia, nhìn lướt qua xong liền thu vào tay áo, nói: “Lão phu đã có cách giải rồi, có điều, bây giờ lão phu phải đi dạy cho hai tiểu nha đầu Tống phủ, để ngày mai sẽ giảng giải cho các ông. . .”
Nói xong, không chờ ba người mở miệng, Trần tiên sinh đã lập tức quay người rời đi.
Rời khỏi thư viện Thanh Phong, ông quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không ai đi theo mới quay người, chạy như điên về phía Tống phủ. . .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.