Sáng sớm hôm sau, khi Lý Nặc rời giường, chăn đệm dưới đất đã gọn gàng, nương tử cũng không thấy bóng dáng.
Hôm qua ngủ rất ngon, xem như là một giấc thoải mái nhất kể từ sau khi hắn đến đây.
Thứ nhất là phu phê Tống Thiến không ngủ phòng bên, thứ hai là nương tử ngủ cạnh hắn, làm hắn tràn đầy cảm giác an toàn, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Ngồi trên giường duỗi người một lúc, sau khi xuống giường, đồ rửa mặt đã được đặt trên bàn.
Rửa mặt xong, Lý Nặc đi ra sân, không thấy nương tử, nhưng Ngô quản gia đã đợi ở đó.
Ngô quản gia trên danh nghĩa là tổng quản gia của Lý phủ, nhưng thật ra nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ an toàn cho hắn.
Trên cơ bản thì Lý Nặc đi đâu, Ngô quản gia sẽ đi theo đó, lúc ở bên ngoài thì không rời khỏi hắn quá ba bước.
Giờ đã không còn sớm, Lý Nặc bảo nha hoàn chuyển lời cho nương tử, còn mình thì đi đến huyện nha.
Lúc ra khỏi cổng Tống phủ, Lý Nặc và một ông lão tóc hoa râm đi lướt qua nhau.
Trong ngực ông lão là một cuốn sách rất dày, đi vào Tống phủ hơn mười bước thì lại dừng lại, quay đầu nhìn một cái.
Người trẻ tuổi kia khá lạ mắt, không biết là họ hàng thân thiết nào của Tống phủ.
Nhưng điều này không quan trọng, giờ phút này ông còn có chuyện quan trọng hơn.
Trải qua nửa tháng thăm dò, ông đã tin tưởng ‘Lý Nặc ca ca’ trong miệng Tống Mộ Nhi là một người rất giỏi trong toán học.
Người này không chỉ thông hiểu Cửu Số, mà còn có thể dùng phương thức dễ hiểu để giảng giải toán học tối nghĩa cho trẻ con 6 tuổi cũng có thể hiểu, ông dạy toán cả đời mà cũng không có bản lĩnh này.
Người kia, quả thực là trời sinh Giáo Thư (dạy học) Thánh Thể.
Nhưng bài tập hôm qua ông giao cho Tống Mộ Nhi, lại không nằm trong Cửu Số, không biết người kia có thể giải được không.
Đối với đại đa số người mà nói, toán học thì nắm giữ Cửu Số là đủ rồi, bởi vì khoa cử chỉ thi Cửu Số, nhưng trừ Cửu Số ra, còn có rất nhiều vấn đề dính đến toán học.
Ví dụ như câu hỏi ngựa uống nước kia.
Mặc dù không nằm trong phạm vi Cửu Số, nhưng đây là vấn đề sẽ gặp trên chiến trường, binh quý thần tốc, nếu như có thể nhanh hơn quân địch, thì có thể chiếm trước một tia tiên cơ.
Nhiều khi, một tia tiên cơ này có thể quyết định thắng bại của cả một trận chiến tranh.
Gần đây ông cũng đang nghiên cứu vấn đề này, nhưng vẫn chưa có kết quả.
Ông thừa nhận, giao một vấn đề như vậy cho một tiểu nha đầu 6 tuổi thò quả thực là có chút hẹp hòi, nhưng những ngày gần đây ông đã bị đả kích quá nhiều, cũng muốn tìm lại chút thể diện trước mặt học sinh của mình.
“Trần tiên sinh.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bái kiến Trần tiên sinh. . .”
Trên đường đi, hạ nhân Tống phủ không ngừng chào hỏi ông, ông lão chỉ khẽ gật đầu, đi xuyên qua mấy cánh cổng, lại qua mấy cái hành lang, đến một căn phòng.
Ba bóng người một lớn hai nhỏ đã chờ ở trong phòng.
Mỗi lần nhìn thấy Tống Giai Nhân, Trần tiên sinh đều thấy hơi hổ thẹn, cảm thấy năm đó mình không dạy tốt.
“Tiên sinh!”
Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi đều cưng kính đứng lên vấn an.
Trần tiên sinh khẽ gật đầu, để sách xuống, câu đầu tiên là hỏi: “Bài tập về nhà hôm qua . . . giải được chưa?”
Tống Ngưng Nhi lắc đầu, nói: “Chưa, bài tập quá khó, con đã hỏi Du ca ca, còn cả phụ thân con và nhị bá, nhưng đều không nói biết. . .”
Trần tiên sinh cũng không nói gì, ngay cả ông và mấy vị Thái Đẩu trong giới toán học còn không nghiên cứu ra, nếu người Tống gia biết thì ông mới khiếp sợ.
Từ đầu đến cuối, ông chỉ để ý đến Lý Nặc ca ca trong miệng Tống Mộ Nhi.
Khi Trần tiên sinh nhìn sang Tống Mộ Nhi, Tống Mộ Nhi khẽ gật đầu, nói: “Bẩm tiên sinh, đã hoàn thành.”
Tống Ngưng Nhi nghe vậy thì sững sờ, lập tức chấn vấn: “Tỷ đã nói là tỷ cũng không biết cơ mà?”
Tống Mộ Nhi lườm Tống Ngưng Nhi một cái, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên, nói: “Ta không biết, thế nhưng Lý Nặc ca ca nhà ta biết nha. . .”
“Đồ lừa gạt!”
Tống Ngưng Nhi mặt đen lại, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu đi.
Tống Mộ Nhi hừ lạnh một tiếng: “Muội cũng lừa gạt Lý Nặc ca ca nhiều lần. . .”
Trần tiên sinh không có tâm tư xem tỷ muội sinh đôi cãi nhau, vội hỏi: “Giải thế nào?”
Cả đời ông đều tập trung vào toán học, thấy vấn đề người khác đã giải được mà mình vẫn không biết, trong lòng đã ngứa ngáy khó nhịn.
Tống Mộ Nhi móc sách nhỏ trong túi nhỏ ra, lật đến trang cuối cùng.
Khi Trần tiên sinh nhìn thấy bức vẽ kia, trong lòng đã hiểu ra hiểu ra rồi.
Ông nghiên cứu toán học cả đời, nhiều khi chỉ thiếu một ít ý tưởng và dẫn dắt mà thôi.
Trong vấn đề này, ý tưởng của người này cực kỳ tinh diệu.
Những đường cong thật thật giả giả kia giống như đang phát sáng, xua tan màn sương đã bao phủ trong lòng ông bao lâu qua, chân tướng phía sau màn sương đã lộ ra.
Trần tiên sinh cầm sách nhỏ lên xem, trong mắt lộ ra ánh sáng như sao, tựa như đang cầm một món bảo bối, nhịn không được nói: “Diệu, quá diệu, thật sự là diệu! Cách giải hay như vậy, mấy lão già kia nhất định không nghĩ ra!’
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.