Skip to main content

Chương 55: Mở cửa phá án

3:51 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Sáng hôm sau, Lý Nặc ăn sáng một mình.

Tối qua nương tử đưa Tống Mộ Nhi về nhà, đến giờ vẫn chưa về, Lý Nặc cũng đã quen rồi, mà phụ thân thì đã đi từ sớm, hôm nay mặc dù là ngày nghỉ mộc, nhưng Đại Lý Tự là cơ quan thẩm phán cao nhất, tất cả vụ án lớn trong cả nước đều được giao cho Đại Lý Tự phê duyệt, nên quan viên của Đại Lý Tự bận rộn hơn các bộ môn khác.

Ăn sáng xong, Ngô quản gia đưa hắn đến huyện nha.

Trên đường đến huyện nha, Lý Nặc chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Sao phụ thân ta không tham gia đại thọ 60 của Tống lão phu nhân?”

Hắn từng nghe Ngô quản gia nói, phụ thân mình và phụ thân của nương tử là bạn tốt, bởi vậy mới có cuộc hôn nhân giữa hắn và nương tử, bây giờ quan hệ của hai nhà còn thân thiết hơn, bạn thân kiêm thông gia, đại thọ 60 của Tống lão phu nhân, ngay cả họ hàng bắn đại bác cũng không đến còn xuất hiện, phụ thân không tham gia thì có vẻ không phù hợp.

Đêm hôm đó, Lý Nặc cũng tò mò về việc này.

Ngô quản gia ho nhẹ một tiếng: “A, chuyện này. . .”

Ông đương nhiên không thể nói cho thiếu gia rằng, chỉ tên của lão gia cũng làm vô số quan viên ở Trường An sợ mất mật rồi, nếu tự mình tham gia thì Tống gia không phải vui mừng, mà là sợ hãi.

Ông cười khan hai tiếng, nói: “Có thể là do lão gia bận rộn công việc, thiếu gia cũng biết, lão gia là Đại Lý Tự Khanh, lại nắm giữ cơ cấu giám sát bách quan là Minh Kính Ti, quyền cao chức trọng, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần xử lý, có đôi khi thật sự rất bận. . .”

Lý Nặc cũng không nghĩ nhiều, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Tại hiện đại cũng có một số sự kiện, bởi vì bận việc mà không gặp được cha mẹ lần cuối, mấy tin này thường xuyên xuất hiện trên tivi, hắn cũng tập mãi thành quen.

Nhưng tại Đại Hạ, đây không phải một chuyện đáng ca tụng.

Người cổ đại cực kỳ coi trọng chữ hiếu, cho dù là chuyện lớn bằng chơi, cũng kém hơn tống chung cho cha mẹ, nếu quan viên phạm phải điều này, con đường thăng tiến cơ bản đã chấm dứt, Tống lão phu nhân không phải tổ mẫu của hắn, phụ thân không đi chỉ là không hay, chứ không có hậu quả nghiêm trọng gì.

Nghĩ đến một chuyện khác, hắn còn nói thêm: “Đêm hôm đó, hình như cũng không thấy nhạc mẫu đại nhân. . .”

Đêm đó, chỉ có nhạc phụ đại nhân là lẻ loi một mình, ban đầu Lý Nặc muốn hỏi nương tử, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, lỡ như chạm phải chuyện đau lòng của nàng, nàng tức giận lại đánh cho hắn một trận thì làm sao bây giờ?

Ngô quản gia cười nói: “Thiếu gia có chỗ không biết, hơn mười năm trước, Tống đại nhân và Tống phu nhân đã mỗi người một ngả, sau đó Tống phu nhân đã rời khỏi Trường An…”

Lý Nặc còn tưởng rằng nhạc mẫu đại nhân đã qua đời, không ngờ là ly hôn.

Hơn mười năm trước. . . nương tử năm nay mới 18 tuổi, chẳng phải nàng cũng giống như mình, gần như chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bảo sao nương tử lại không có mùi vị nữ nhân. . .

Nhưng điều này cũng không thể trách nàng, thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ, nhạc phụ đại nhân của mình lại có vẻ không biết chung đụng với con cái… Nghĩ đến đây, Lý Nặc không khỏi có chút đau lòng thay cho nàng.

Thân thế của Lý Nặc bi thảm hơn nàng một chút, nhưng ít nhiều cũng có một tuổi thơ tươi đẹp.

Trò chuyện với Ngô quản gia cả đường, chủ yếu là tìm hiểu tình hình của bản thân, trừ chuyện của Tống gia ra, Lý Nặc còn biết được từ miệng Ngô quản

Ngô quản gia hơi xúc động, nói: “Sau khi phu nhân qua đời, lão gia cũng không tái hôn, sau này Lý gia phải dựa vào thiếu gia khai chi tán diệp rồi, nhưng thiếu gia và thiếu phu nhân bây giờ. . . haiz. . .”

Ông là người nhìn lão gia và thiếu gia lớn lên.

Đã coi mình là một phần tử của Lý gia, thiếu gia và thiếu phu nhân có danh phu thê, nhưng lại. . . ông thấy trong mắt, gấp ở trong lòng.

Ngô quản gia nói vậy, Lý Nặc cũng không tiếp lời.

Sinh con là cần tình cảm cơ sở, hắn và nương tử còn chưa đến mức đó. . .

Rất nhanh đã đến huyện nha.

Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ mộc, nhưng đám nha dịch tăng cả ở huyện nha lại rất nhiệt tình, làm một ngày có thể cầm nửa tháng lương bổng, bảo họ làm cả năm không nghỉ cũng được.

Nhưng đây là không thể nào, huyện lệnh đại nhân đã nói, đây là chuyện tốt, nên mọi người phải thay phiên nhau, lần sau sẽ đổi sang nhóm khác. Mọi người cũng tán thành mệnh lệnh của Bùi đại nhân, vì thế tình nguyện chia cho Bùi đại nhân một nửa.

Về phần những kẻ không tình nguyện kia, đều bị Bùi đại nhân cho về nhà nghỉ mộc rồi.

Còn chưa đến giờ Ngọ, Lý Nặc đã xử lý xong tất cả bản án.

Hôm nay vẫn không có vụ án nào đáng nói, bảy vụ án nhỏ, cộng lại chỉ giúp hắn tăng một ngày tuổi thọ.

Xử lý xong vụ án cuối cùng, Lý Nặc lại nhìn về phía huyện lệnh, hỏi: “Hôm nay cũng chỉ có mấy vụ án nhỏ này thôi sao?”

Bùi Triết có chút bất đắc dĩ, nói: “Công tử đã xử lý hết tất cả bản án còn đọng lại trong huyện nha rồi, nếu không có người báo án, thì sẽ không còn vụ án nào cả.”

Đa số bách tính đều ôm tâm lý e ngại với quan phủ.

Trừ phi là chịu oan khuất rất lớn, không thể không xin quan phủ giúp đỡ, bằng không họ căn bản không muốn bước chân vào nha môn.

Bình luận

Để lại một bình luận