Skip to main content

Chương 54: Phụ tử gặp mặt (2)

3:48 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Lý Nặc đọc một lát, trong lòng đã hiểu đại khái.

Nội dung của Toán Kinh bao hàm toán học cấp hai và một bộ phận của cấp ba, đa số vấn đề trong đó đều có thể giải đáp bằng tri thức cấp ba, một học sinh vừa trải qua cuộc thi đại học, trình độ toán học nhất định sẽ hơn xa người Đại Hạ, còn sinh viên thì chưa chắc. . .

Tống Mộ Nhi đã hiểu giải được bài tập mà tiên sinh giao, thấy Lý Nặc đang đọc sách, nàng cũng không quấy rầy, mà chạy vào trong sân, nói với Tống Giai Nhân: “Giai Nhân tỷ tỷ, tỷ xem công phu của muội có tiến bộ không. . .”

Lý Nặc đọc sách say sưa ngon lành, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến bên tai.

Hắn quay đầu nhìn qua, thấy Tống Mộ Nhi đang luyện công trong sân, nắm đấm nho nhỏ của tiểu nha đầu mang theo âm thanh xé gió, một chưởng đánh vào thân cây to như miệng bát, thân cây run rẩy kịch liệt, Lý Nặc thậm chí cảm thấy mặt đất dưới chân cũng rung rinh.

Một màn này khiến Lý Nặc trợn mắt há hốc mồm.

Đây mẹ nó là tiểu nha đầu 6 tuổi?

Hóa ra lần trước Mộ Nhi nói bảo vệ mình, cũng không phải thuận miệng nói cho có. . .

Mộ Nhi có thực lực này thật!

Khi Lý Nặc đang khiếp sợ, vì sao trong thân thể nhỏ bé kia lại ẩn chứa sức mạnh kinh người như vậy, thì có tiếng bước chân truyền đến từ cửa viện.

Hai bóng người chậm rãi đi vào tiểu viện.

Người tươi cười đi sau chính là Ngô quản gia.

Đi trước là một nam nhân trung niên nho nhã.

Thân thể ông thẳng tắp, cao khoảng một thước tám, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan rõ nét, trên cằm có ba chòm râu dài, đi đường không vội không chậm, nhìn trông có một loại khí chất khó nói lên lời.

Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung.

Đó chính là đẹp trai.

Thật cmn đẹp trai.

Mấy ngày nay Lý Nặc thường tiếp xúc với Bùi Triết, Bùi huyện lệnh cũng coi như tuấn tú, nhưng khí chất có hơi hèn mọn, ngoại hình kém nam nhân trung niên này một bậc, khí chất thì thôi không cần nói.

Nếu lúc mình hơn 30 gần 40 mà có khí chất này, còn không mê chết vô số thiếu phụ?

Bình thường Ngô quản gia hay la lối om sòm trước mặt hạ nhân, giờ phút này lại cung kính đi theo sau lưng nam nhân trung niên, thân phận của đối phương cũng không khó đoán.

Rất rõ ràng, nam nhân trung niên anh tuấn nho nhã, khí chất bất phàm này chính là Đại Lý Tự Khanh đương triều, chủ nhân của Lý phủ, là phụ thân của hắn bây giờ.

Lý Nặc đã đến thế giới này vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông.

Ngô quản gia chạy chậm đến, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia, lão gia trở về. . .”

Kiếp trước, cha mẹ Lý Nặc đã qua đời khi hắn còn nhỏ, là bà nội nuôi hắn lớn, từ cha này có chút xa xôi đối với hắn, giờ phút này đối mặt với người xa lạ mới gặp lần đầu, hai chữ phụ thân kia… thật sự là không mở miệng được.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lý Huyền Tĩnh chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Nặc, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương khá hơn chưa?”

Lý Nặc lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: “Hôm trước lão phu nhân có thưởng cho một quả đào mừng thọ của Nông gia… đã khỏi hẳn.”

Lý Huyền Tĩnh lại hỏi: “Không nhớ chuyện trước kia?”

Lý Nặc khẽ gật đầu: “Không nhớ được.”

Lý Huyền Tĩnh nói: “Không sao, không nhớ thì thôi, ngày thường cần gì thì cứ nói với Ngô quản gia. . .”

Chỉ nói với Lý Nặc vài câu, vỗ nhẹ lên vai hắn, Lý Huyền Tĩnh liền quay người rời đi.

Lý Nặc nhìn ra được, vị Đại Lý Tự Khanh đương triều này, có vẻ như không biết giao lưu với con trai.

Vừa hay Lý Nặc cũng không giỏi chuyện này, hình thức chung sống giữa cha và con này, lại để hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Lúc Lý Huyền Tĩnh rời đi, còn khẽ gật đầu với Tống Giai Nhân.

Tống Mộ Nhi thì trốn sau lưng Tống Giai Nhân, có vẻ như hơi sợ hãi, hai tay nắm chặt áo của Tống Giai Nhân, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ.

Lý Nặc đi qua, sờ sờ đầu Tống Mộ Nhi, hỏi: “Muội rất sợ ông ấy à?”

Lúc đối mặt với đám người Tống Du, Tống Mộ Nhi còn dám ưỡn ngực nhỏ, đứng ra nói muốn bảo vệ Lý Nặc, không ngờ Tống Mộ Nhi không sợ trời không sợ đất cũng sợ người khác.

Tống Mộ Nhi khẽ gật đầu, nói: “Mọi người nói thủ đoạn của Lý bá bá rất lợi hại, rất rất rất nhiều người chết trong tay Lý bá bá.”

Lý Nặc hỏi: “Ai nói?”

Tống Mộ Nhi nói: “Mấy người Du ca ca.”

Đại Lý Tự phụ trách hình ngục và án kiện, tại Đại Hạ, quyền lực của quan nha địa phương chỉ có hạn, tội đày trở lên, bao quát cả tử hình, đều cần Đại Lý Tự Khanh ký tên phê duyệt, nên nói vậy cũng không sai.

Lý Nặc cười cười, nói: “Ông ấy giết đều là người xấu, Mộ Nhi là người tốt, không cần sợ.”

“Người ta đương nhiên là người tốt, Tống Ngưng Nhi mới là người xấu. . .”

Nghe Lý Nặc nói vậy, Tống Mộ Nhi rốt cuộc yên tâm, lại chạy qua chà đạp cái cây đáng thương kia.

Tống Giai Nhân nhìn Lý Nặc với ánh mắt hơi kỳ lạ, ấn chứa một chút ý vị không nói rõ được cũng không miêu tả được, Lý Nặc nhận ra ánh mắt của nàng, sờ lên mặt mình, không hiểu hỏi: “Mặt ta có thứ gì sao?”

Tống Giai Nhân lắc đầu: “Không có.”

Lý Nặc lẩm bẩm một câu: “Không có thì nhìn ta làm gì. . .”

Tống Giai Nhân lại nhìn qua.

Lý Nặc vừa đi về phía Mộ Nhi vừa nói: “Nhìn đi nhìn đi, nhìn nhiều cũng không mất miếng thịt, chuyện nhỏ. . .”

Bình luận

Để lại một bình luận