Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

9:02 sáng – 08/11/2024

6

Tiết cuối là tiết thể dục thật nhẹ nhõm, vừa về đến lớp thì chuông tan học vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm giao bài tập xong liền phẩy tay, tan học. Dọn dẹp cặp sách xong, tôi lao ra khỏi lớp, lao ra cổng trường.

Không đúng! Nhà của Lý Tịnh Hi ở đâu nhỉ?!

Lỗi linh hồn xuyên không này nhiều quá rồi, tôi nhớ trong tiểu thuyết ngôn tình đâu có viết thế này! Thật sự không cho một chút ký ức nào à?

“Hi Hi.”

Nghe theo tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ tóc buộc đuôi ngựa thấp, ăn mặc giản dị, đang vẫy tay với tôi một cách dịu dàng.

Với vẻ mặt nhân từ này, ánh hào quang của tình mẫu tử, chắc chắn đây là mẹ của Lý Tịnh Hi.

Ôi trời, hóa ra mẹ vẫn yêu thương tôi.

“Hi Hi, con đi làm bài tập trước đi, mẹ đi nấu cơm, xong mẹ gọi con.”

Về đến nhà, mẹ đặt chìa khóa xuống rồi mang thức ăn vào bếp.

Tôi đứng trong phòng khách, quan sát căn nhà này. Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống chiếc sofa đã bạc màu vì đã giặt không biết bao nhiêu lần.

Chiếc không gian nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người đứng. Chiếc ti vi cũ kỹ trông càng cô đơn hơn khi đặt giữa bức tường trắng.

Tôi bước vào phòng của Lý Tịnh Hi, trong đó chỉ có một cái giường, một chiếc tủ và một bàn học, chật ních đồ đạc. Tấm ga trải giường cũ kĩ, tỏa ra mùi bột giặt nhè nhẹ.

Tất cả đồ dùng trong nhà chỉ có hai phần, dành cho Lý Tịnh Hi và mẹ của cô ấy.

Ngồi trước bàn học, tôi thở dài một hơi, lấy ra tờ năm tệ nhàu nát từ túi áo đồng phục.

Dẫu tài giỏi đến đâu cũng khó mà làm được gì khi không có tiền. Tôi không lo lắng về thành tích học tập, nhưng việc này, và cả chuyện nhảy múa, không có tiền thì làm sao đây.

Trong lúc đang rầu rĩ, màn hình điện thoại sáng lên với một tin tức.

[Tin tức mới nhất, tiểu thư của Tập đoàn Tinh Huy, nữ minh tinh nổi tiếng Thẩm Tâm Ninh hiện vẫn đang trong tình trạng không mấy khả quan, đã được điều trị tại ICU ba ngày… ]

[Người thừa kế của Tập đoàn Hoa Dược, Tô Ngôn, cũng đã bay từ nước ngoài về ngay trong ngày xảy ra tai nạn và tới bệnh viện ngay lập tức…]

Tô Ngôn về rồi sao? Cái tên đối thủ không đội trời chung với tôi từ bé đến lớn ấy đã về rồi?

Nhìn chằm chằm vào tin tức, đột nhiên tôi cảm thấy có linh cảm kỳ lạ. Trời ơi, chẳng lẽ cơn mưa vàng sắp tới rồi à.

Tôi nhấc chiếc điện thoại cũ trên bàn lên, bấm gọi một số quen thuộc.

7

“Ai vậy?”

Nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc, tôi hít sâu vài hơi: “Alo…”

??? Cúp máy rồi? Quả nhiên tính khí vẫn tệ như vậy.

Tôi gọi lại.

“Tô Ngôn, đừng cúp máy, là tôi.”

……

Lại cúp máy.

Cũng đúng thôi, cậu ta làm sao biết tôi là ai chứ.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Trời ạ, cậu ta chặn số tôi rồi.

“Mẹ ơi, con mượn điện thoại của mẹ một chút được không?”

Tôi dựa vào cửa, cười gượng gạo.

……

“Alo?”

“Tô Ngôn, tôi có tin tức bí mật về Thẩm Tâm Ninh, nếu cậu còn cúp máy thì đừng hòng biết được.”

Tôi nhanh chóng nói với giọng hung dữ.

Vài giây im lặng trôi qua, giọng nói lạnh lùng và nguy hiểm vang lên: “Ra giá đi.”

“À… tôi muốn gặp cậu trực tiếp nói chuyện. Cậu đến gặp tôi, và bỏ chặn số điện thoại vừa nãy của tôi.”

Sau khi tôi báo địa chỉ cụ thể cho Tô Ngôn, cậu ta liền cúp máy. Chiếc đồng hồ trên bàn tích tắc đếm từng phút, trời cũng dần tối.

Tôi tiện tay cầm một quyển sách bài tập lên lật xem. Bài này… cách giải này… Tôi từ từ ngồi thẳng dậy.

“Rr… rr…” Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi nhìn thấy một tin nhắn ngắn từ Tô Ngôn: “Đến rồi.”

Tôi vội lấy chìa khóa, chào mẹ Lý rồi bước ra cửa.

Đến bên lề đường, tôi nhìn thấy một người đàn ông dựa vào xe, chiếc áo khoác xám tôn lên vóc dáng cao ráo của cậu ấy, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, phát ra ánh sáng mờ ảo trong đêm.

Ánh sáng dịu dàng từ đèn đường chiếu lên khuôn mặt tinh tế ấy, làm nó trở nên mềm mại hơn nhưng vẫn thật lạnh lùng.

“Chào, Tô Ngôn.” Tôi tiến tới vẫy tay.

Chỉ khi đến gần, tôi mới nhận ra trên khuôn mặt tinh tế ấy không thể che giấu được sự mệt mỏi, với những sợi râu lởm chởm.

“Ba phút, thời gian để cô trình bày.”

Tô Ngôn dập tắt điếu thuốc, cau mày nhìn tôi.

“À… những gì tôi sắp nói có thể sẽ hơi bất ngờ, hy vọng cậu giữ bình tĩnh.”

Dù Tô Ngôn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: “Nói đi.”

“Thật ra tôi là Thẩm Tâm Ninh, linh hồn tôi đang ở trong cơ thể này, linh hồn của Thẩm Tâm Ninh.”

“……”

“Tôi biết cậu không tin.”

“Cứ tiếp tục đi.”

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

“Cậu tin à?”

“Cứ tiếp tục nói.”

“Hôm đó dây cáp bị đứt, tôi ngã xuống và mất ý thức. Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong cơ thể này, còn bị đăng ký tham gia điệu múa đơn quái quỷ nào đó, lại còn gặp một người tên là Lục Sơ Vi…”

Tôi nhún vai, kể lại toàn bộ câu chuyện.

Sợ rằng cậu ấy không tin và bỏ đi, tôi nhanh chóng nói tiếp: “Nhà cậu có một con chó lông vàng tên là Thẩm Đại Cường. Nhà tôi có một con chó border collie tên là Tô Tiểu Nhược, đúng không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Năm tôi mười bảy tuổi, cậu dẫn tôi đi ngắm sao băng và bảo tôi ước nguyện. Tôi nói rằng kiếp sau muốn làm khỉ ở núi Nga Mi, ngày ngày c//ướp đồ ăn của người ta, còn có thể đ//ánh họ nữa. Cậu đã bảo tôi cút xuống núi.”

Khóe mắt của Tô Ngôn không thể ngừng co giật.

“Trên eo của cậu có một nốt ruồi nhỏ, bên trong đùi có một vết bớt hình trái tim…”

Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị một vòng tay bất ngờ ôm chặt lại.

Chặt đến mức dường như muốn xuyên qua cơ thể tôi, khiến tôi gần như ngạt thở, tôi cố gắng vỗ nhẹ lưng Tô Ngôn.

“Cậu định giet người đấy à?”

Tô Ngôn xoa nhẹ lưng tôi.

“Khi nào cậu có thể quay lại cơ thể của mình?”

“Tôi cũng không biết, nhưng hiện tại tôi có một nhiệm vụ quan trọng hơn, cậu giúp tôi một việc nhé.”

“Cậu nói đi.”

“Cho tôi mượn ít tiền, sau khi quay về cơ thể, tôi sẽ trả gấp đôi.”

Lời vừa dứt, một chiếc thẻ phát sáng đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi: “Không cần trả. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu nhờ tôi giúp, tôi rất thích đấy.”

Nghe cái giọng điệu tự đắc này, nhìn cái vẻ mặt tự mãn kia kìa.

“Cảm ơn cậu, Tô Ngôn. Để thể hiện lòng biết ơn, sau này tôi sẽ cố gắng không mắng cậu nữa, khi cậu mắng tôi, tôi cũng sẽ không cố cãi lại.”

Tôi cầm thẻ, cười giả lả.

“Hy vọng sau này cậu nhớ được cái lời nói xạo này.”

Nhìn vào cái thẻ, tôi không thèm chấp với cậu ta nữa, vì ngày mai vừa hay là thứ bảy, tôi còn đang cần gấp để mua đồ.

Tôi cẩn thận nhét thẻ vào túi, đột nhiên nhớ đến quyển sách bài tập trong phòng, tôi cau mày và tiếp tục nói: “Về Lý Tịnh Hi, có nhiều điểm rất đáng nghi.”

Tô Ngôn vừa nghe vừa mở cửa xe: “Lên xe nói đi, ngoài này lạnh quá, không chịu nổi.”

Sao người này lại trở nên nũng nịu thế chứ.

“Tôi vừa xem quyển sách bài tập của Lý Tịnh Hi ở nhà cô ấy, gần như làm đúng hết. Nhưng quyển sách bài tập cô ấy để ở trường thì chỉ làm ở mức trung bình.”

Tôi nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi ở ghế lái chính, nói một cách nghiêm túc.

“Có vẻ như học giỏi quá nên thu hút đám ruồi nhặng.”

Tô Ngôn quay đầu nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ mở.

“Tôi phải xem xem ai có gan làm như vậy, ngoài việc nhảy múa trong buổi tiệc, vị trí nhất lớp tôi cũng muốn giành lấy.”

Vị trí nhất lớp này vốn dĩ thuộc về Lý Tịnh Hi. Tô Ngôn nhìn tôi, đột nhiên bật cười khẽ.

“Cậu cười cái gì? Không tin vào thực lực của tôi à? Cậu nghĩ những lần tôi đứng nhất lớp trước đây đều là vô nghĩa sao?”

“Tôi không cười thực lực của cậu.”

Tô Ngôn quay đầu, ánh mắt sâu thẳm.

“Chỉ là… cảm thấy thật tốt vì cậu vẫn còn ở đây.”

Điều hòa trong xe bật khá mạnh, khiến tôi nhìn vào ánh mắt của Tô Ngôn mà cảm giác như đang ở trong một lò lửa, cơn nóng không ngừng dâng lên trong lòng, nói chẳng nên lời.

“Tôi tất nhiên vẫn còn đây. Người xấu thường sống rất dai mà, chắc chắn sống lâu hơn cậu. Thôi nhé, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Tôi vội vã mở cửa xe, tim đập loạn xạ không biết là vì chạy quá nhanh hay vì điều hòa quá nóng.

8

Cuối tuần đầu tiên sau khi xuyên không, tôi chạy đi chạy lại khắp trung tâm thương mại để mua đồ.

Tối chủ nhật, nhìn những lọ kem và chai mỹ phẩm trên bàn, tôi xé mặt nạ trên mặt xuống.

Trận chiến đầu tiên cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Ngay từ lúc bước vào trường, tôi đã có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người dừng lại trên người mình.

Rất tốt, đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.

“Cậu… cậu…” Người bạn cùng bàn trợn tròn mắt, chỉ tay vào tôi mà lắp bắp mãi không nói nên lời.

Tiếng ồn ào trước giờ tự học buổi sáng cũng ngay lập tức ngưng bặt khi tôi bước vào lớp.

“Có chuyện gì à?” Tôi giả vờ không hiểu, quay lại nhìn cô ấy.

Chưa kịp để bạn cùng bàn đáp lại, chuông báo tự học đã vang lên, cô chủ nhiệm dạy văn cười tươi bước vào lớp.

Vô tình ánh mắt tôi và cô ấy chạm nhau, cô hơi sững sờ một chút, sau đó liền dời ánh nhìn đi, bảo lớp trưởng bắt đầu dẫn đọc.

Họ có phản ứng như vậy, tôi đương nhiên hiểu lý do vì sao.

Nhớ lại gương mặt mình trong gương lúc ra khỏi nhà vào buổi sáng:

Bỏ đi cặp kính dày cộm, đôi mắt được tô điểm bằng kính áp tròng trông như một hồ nước sâu dưới lớp tuyết trắng mùa đông, đen láy và trong trẻo.

Cặp lông mày thon dài đã được tỉa gọn gàng, làn da trở nên mịn màng sau lớp che khuyết điểm, trông thật mảnh mai và thanh tao.

Các đường nét trên khuôn mặt được tôn lên đến mức tối đa mà không để lộ chút dấu vết nào của lớp trang điểm.

Vẻ đẹp tự nhiên đến mức gây kinh ngạc. Và đây, chỉ mới là bước đầu tiên của tôi…

“Lý Tịnh Hi, bài tập cuối tuần của cậu…”

Nhóm trưởng có dáng người hơi gầy, đeo kính, cầm một chồng bài tập đi đến trước bàn tôi.

“Ồ, đây.”

Tôi mỉm cười đưa bài tập.

“Khụ… khụ…”

Nhóm trưởng liếc nhìn tôi một cái rồi lập tức cúi đầu, đỏ mặt cầm lấy bài tập và đi nhanh.

“Hừ, tưởng mình đẹp lắm chắc, lại còn đi ve vãn người khác.”

Bạn cùng bàn nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, giọng điệu đầy căm ghét và tỏ ra khinh thường.

Những lời khó nghe khiến tôi cau mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Cậu chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà đã nói những lời cay nghiệt như vậy, suy nghĩ lại dơ bẩn như thế. Tôi thực sự rất tò mò, mỗi ngày cậu sống trong môi trường nào mà đầu óc cậu bị nhuốm mùi hôi thối đến thế.”

Có lẽ vì chưa bao giờ bị người khác nhìn dữ dội như vậy, hoặc có thể là chưa từng bị mắng, mắt của người bạn cùng bàn bắt đầu rơm rớm nước.

“Khóc đi, tốt nhất là khóc to lên, để thầy cô và các bạn trong lớp đều nghe thấy những lời vừa rồi của cậu. Tôi cũng đang lo là mọi người chưa nghe được câu nói vừa rồi của cậu, không biết thầy cô có mời phụ huynh lên không nhỉ?”

Tôi chống cằm, tỏ vẻ chờ xem kịch hay.

Bạn cùng bàn bị dọa sợ, vội vàng lau nước mắt, cúi đầu nằm rạp xuống bàn, không dám làm phiền tôi nữa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận