9
Trôi qua hai tiết học yên ổn, Cố Vi bước đến bàn tôi, ánh mắt ngạc nhiên.
“Lý Tịnh Hi, cô chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng.”
Tôi ngước mắt nhìn cậu ta một cái, coi như đáp lại.
Vừa vào văn phòng, tôi liền thấy Lục Sơ Vi đang dựa vào tường nói chuyện với giáo viên, tôi phớt lờ ánh mắt của cậu ta và bước thẳng đến chỗ cô chủ nhiệm.
“Lý Tịnh Hi, đừng căng thẳng, cô gọi em đến chỉ để hỏi về bài tập toán và vật lý. Khi em nộp bài, em có nộp luôn đáp án không?”
Cô chủ nhiệm trẻ cười dịu dàng, giọng điệu rất ôn hòa. Câu hỏi vừa dứt, hai thầy dạy toán và vật lý ngồi cạnh đó lập tức quay sang nhìn tôi.
Ha, hóa ra là vì bài tập hôm qua tôi làm đúng quá nhiều nên thầy cô nghi ngờ tôi chép đáp án.
“Thưa cô, em đã nộp rồi, lớp trưởng thu bài tập đều thu theo nhóm. Nếu em không nộp, nhóm trưởng đã báo tên em rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào cô giáo trước mặt, từng chữ nói rõ ràng.
Chưa kịp để cô chủ nhiệm đáp lại, thầy giáo dạy vật lý trung niên ngồi cạnh đã không kìm nổi: “Lý Tịnh Hi, em có mua một cuốn bài tập giống vậy không?”
Nghe có vẻ là câu hỏi, nhưng thực chất là khẳng định.
“Thầy ơi, em…”
“Bây giờ chép đáp án thì sướng đấy, nhưng sắp thi giữa kỳ rồi, lúc đó em xem chép được gì.”
Thầy giáo dạy vật lý dường như chưa thấy đủ, tiếp tục ngắt lời tôi và nói tiếp.
Quả nhiên, một khi người ta đã có định kiến, họ sẽ ngay lập tức phán xét, dù bạn có làm gì cũng không thể thay đổi.
“Thưa thầy, em không mua sách giống vậy, và cũng không chép đáp án. Bài tập đều do em tự làm. Nếu thầy không tin, có thể đưa ra một câu hỏi bất kì, em sẽ làm tại chỗ.”
Tôi bình tĩnh nhìn người đàn ônh trung niên đầy hoài nghi trước mặt.
Câu nói của tôi khiến thầy giáo dạy vật lý hơi sững sờ, mặt ông ửng lên một màu đỏ bối rối, giọng điệu cũng trở nên sắc lạnh: “Thái độ gì thế, em…”
Câu nói của thầy chưa kịp dứt thì bị cô chủ nhiệm đã ngắt lời: “Các thầy cô không phải nghi ngờ em, chỉ là hỏi thăm thôi, không chép đáp án là tốt rồi. Kỳ thi sắp tới cố gắng lên nhé, mau về lớp đi, sắp vào giờ rồi.”
Tôi không nói gì thêm, cảm ơn cô chủ nhiệm rồi quay người ra khỏi văn phòng.
“Lý Tịnh Hi, được lắm, cậu gan lỳ đấy. Tối nay tan học đợi mình cùng về nhé, đừng có nghĩ đến việc trốn.”
Lục Sơ Vi đuổi theo, nói xong câu đó thì chạy đi ngay, không kịp để tôi đáp lời. Tai cậu ta còn đỏ ửng lên.
Chạy được nửa chừng, cậu ta dường như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại tại chỗ, quay đầu lại, đưa tay lên miệng hét lớn về phía tôi: “Lý Tịnh Hi, hôm nay cậu rất đẹp, tất nhiên, trước đây cậu cũng đẹp, nhưng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày.”
Nói xong, cậu ta liền chạy đi.
10
“Lý Tịnh Hi?” Một giọng nữ đầy nghi ngờ vang lên từ phía sau.
Tôi cho tay vào túi áo, quay người lại, và nhìn thấy một cô gái trông như búp bê sứ.
Chiếc áo len cao cổ trong bộ đồng phục làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn hơn cả bàn tay, làn da trắng mịn đến kinh ngạc, và đôi lông mi dài khẽ rung rinh.
“Hạ Nhu, cậu gọi cô ấy làm gì?”
Cô bạn buộc tóc đuôi ngựa cao đứng bên cạnh khoác tay Hạ Nhu, nhìn tôi với ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Hạ Nhu? Hóa ra cô ấy chính là Hạ Nhu.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, cả hai không ai rời mắt.
“Có chuyện gì à?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Không có gì, chỉ nghe nói cậu cũng đăng ký tham gia buổi dạ hội đêm Giao thừa, muốn hỏi xem cậu chuẩn bị đến đâu rồi.”
Hạ Nhu thoáng rời mắt khỏi tôi, rồi vờ như vô tình nhắc đến buổi dạ hội.
“Cô ta á? Chậc, không xem lại mình là ai, tưởng trang điểm lên là có thể từ vịt hóa thành thiên nga chắc. Vòng sơ khảo là bị loại ngay thôi.”
Cô bạn tóc đuôi ngựa nghe thấy Hạ Nhu nói, liền tìm được chỗ để châm chọc.
Nhìn thấy nụ cười mỉa mai thoáng qua trên khóe môi của Hạ Nhu, tôi cười lạnh trong lòng, tiến về phía cô bạn tóc đuôi ngựa: “Nhà cậu sống trên trận đồ bát quái à? Mà nói chuyện cứ âm dương quái khí như vậy.”
“Cậu…”
Cô bạn tóc đuôi ngựa tiến một bước, nghiến răng.
“Có bị loại hay không, thì gặp nhau ở vòng sơ khảo sẽ rõ.”
Tôi nói, ánh mắt vô tình lướt qua Hạ Nhu, hạ thấp giọng: “À, còn nữa, để nói cho cậu biết, vịt xấu xí có thể trở thành thiên nga, vì vốn dĩ nó là thiên nga, chỉ là do một vài lý do…”
Nhìn thấy đôi môi của Hạ Nhu cắn chặt và khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch, tôi khẽ nhếch môi cười, rồi bước về phía lớp học.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi mới thực sự hiểu câu “xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc nghẹn” là thế nào.
Vừa mới chọc giận thầy giáo dạy vật lý, thì ngay tiết sau đã là tiết của thầy ấy.
“Lý Tịnh Hi, lên đây làm bài này.”
Thầy giáo dạy vật lý cầm mic nhỏ, gõ lên bảng bài tập lớn. Cả lớp đều nhìn tôi với ánh mắt đầy chế giễu.
Tôi cầm phấn, nhìn đề bài, bắt đầu viết công thức và các bước giải.
11
Khi đặt dấu chấm cuối cùng, tôi nhìn bảng đầy những công thức tính toán chặt chẽ, hài lòng vỗ tay.
Khi tôi còn là Thẩm Tâm Ninh, tôi vốn là “vua giải đề” danh xứng với thực.
Gần như đã gặp qua đủ loại đề bài, nên chẳng có gì phải sợ.
Thầy giáo vật lý cầm viên phấn đi lên, kiểm tra những gì tôi đã viết.
“Kết quả đúng, các bước cũng đúng, Lý Tịnh Hi, hãy giải thích cho cả lớp về cách giải bài này.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThầy giáo vật lý vẫn chưa tin, tiếp tục thử thách bằng cách yêu cầu tôi giải thích.
Tôi nhún vai, rồi rõ ràng trình bày suy nghĩ giải bài. Càng nói, sắc mặt của thầy giáo vật lý càng tệ hơn.
“Mèo mù vớ cá rán, khoe khoang cái gì chứ.”
Vừa trở lại chỗ ngồi, tôi nghe thấy bạn cùng bàn thì thầm.
Tôi dùng bút chọc vào tờ giấy đầy ghi chú của cô ấy: “Cậu chê tôi khoe khoang, vậy mà vẫn ghi lại cách giải của tôi? Cậu đúng là ‘ăn cháo đá bát’.”
“Cậu…”
Khuôn mặt bạn cùng bàn trở nên xấu hổ khi bị tôi bóc trần, vội vàng gập cuốn sổ lại và im lặng.
Giữa giờ học, một tờ giấy được chuyển tới bàn của tôi, đó là bảng mục tiêu điểm thi tháng.
Mọi người trong lớp đều ghi vào thứ hạng mà họ mong muốn trong kỳ thi sắp tới.
Ngoại trừ Cố Vi ghi hạng nhất, không ai dám ghi như vậy.
Tôi cầm bút, viết một số “1” thật lớn vào ô xếp hạng.
Vừa hết giờ, cả lớp đã xôn xao về con số tôi ghi.
“Lý Tịnh Hi, cậu nghĩ mình chỉ cần làm được một bài vật lý là có thể đạt hạng nhất à?”
“Số 1 này chắc là hạng nhất từ dưới lên đúng không?”
“Chỉ còn ba ngày nữa là thi rồi, hôm nay là thứ Tư, cậu muốn từ hạng 800 leo lên hạng nhất trong ba ngày sao?”
…
Tôi tựa đầu vào tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, không định đáp lại những lời đó.
Thực lực mới là thứ để đánh bại những lời khinh thường.
“Lý Tịnh Hi, đánh cược đi.”
Một nam sinh mặt mày gian xảo bước ra trước mặt tôi.
“Tôi không có hứng.” Tôi lười biếng mở mắt.
“Không phải cậu sợ đấy chứ, yên tâm, tôi không bắt nạt cậu đâu, cùng lắm là để cậu chạy vài vòng quanh sân trường thôi.”
Lời vừa dứt, mấy nam sinh khác phụ họa cười lớn.
Tôi định đứng dậy dạy cho tên nam sinh vô liêm sỉ đó một bài học, thì bất ngờ có một quả bóng rổ lao mạnh tới, trúng ngay mặt hắn ta, khiến hắn kêu lên đau đớn.
Tôi nhìn theo hướng quả bóng rổ, thấy Lục Sơ Vi đang nhìn chằm chằm về phía này, đầy giận dữ, đằng sau cậu ta là vài nam sinh khác.
“Nếu cậu không biết nói chuyện, thì để tôi dạy.”
Lục Sơ Vi tiến gần từng bước, bóng dáng cao lớn của cậu ta bao trùm lấy tên nam sinh gian xảo.
Tên nam sinh chẳng còn chút khí thế nào, ôm mặt không dám ngẩng đầu.
“Tôi không đánh cược với cậu, không phải vì tôi sợ, mà là… vì cậu không xứng. Cậu thậm chí không đủ tư cách để đánh cược với tôi.”
Giữa ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tôi lạnh nhạt nói.
12
“Lý Tịnh Hi.”
Tan học, khi đang bước đi phía trước, Lục Sơ Vi đột nhiên dừng lại, tôi đi sau không kịp dừng, đầu đập thẳng vào lưng cậu ta.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy người lúc nào cũng phóng khoáng ấy giờ đây đang nhíu mày.
“Gì thế?”
“Từ giờ nếu có ai bắt nạt cậu, cậu có thể nói với tôi không? Đừng có lúc nào cũng giấu trong lòng.”
“Tôi đâu có giấu gì đâu.”
Tôi nhún vai, thực ra trong khoảng thời gian này, tôi hầu như luôn tuân theo nguyên tắc có thù thì báo ngay tại chỗ.
“Hôm nay người kia nói về cậu như vậy mà cậu không phản ứng gì, nếu không phải tôi đi ngang qua nghe thấy thì cậu…”
Lục Sơ Vi thở gấp, hai tay bực bội vén tóc ra sau.
“Tôi…”
“Thầy Tô, mời đi lối này.”
Tôi chưa kịp nói thì bị một nhóm người đi tới phía trước cắt ngang.
Ngẩng đầu nhìn, Tô Ngôn cao ráo nổi bật đang đi giữa đám đông.
Khi cậu ấy đi qua tôi, đột nhiên dừng chân.
“Thầy Tô, đây là học sinh của trường chúng tôi, giới thiệu bản thân đi, nhanh lên.”
Hiệu trưởng cười đôn đốc chúng tôi giới thiệu với Tô Ngôn.
Nhìn dáng vẻ văn nhã cao quý của Tô Ngôn, tôi bĩu môi: “Chào thầy Tô, em là Lý Tịnh Hi, học sinh lớp 11-3. Thật vinh dự khi được gặp thầy.”
Hiệu trưởng hài lòng gật đầu với tôi, trông rất đắc ý như thể muốn nói “Cô bé này rất biết điều.”
“Lục Sơ Vi.”
Lục Sơ Vi hất cằm, không mấy quan tâm.
Tô Ngôn liếc nhìn tôi, ánh mắt dừng lại ở cổ tay tôi bị Lục Sơ Vi nắm lấy, cậu ấy lặng lẽ nói: “Có vẻ như học sinh của trường rất thân thiết với nhau nhỉ.”
Ánh mắt của cậu ấy làm tôi lạnh sống lưng, vội rút tay ra.
Tô Ngôn không dừng lại nữa, dẫn theo nhóm người tiếp tục đi về phía trước.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.