1
Sờ vào bàn tay phải có chút thô ráp, tôi nhận ra rằng mình đã tái sinh và xuyên không.
Ai mà ngờ được, sau khi dây cáp an toàn bị đứt trong lúc quay phim, tôi rơi xuống, bất tỉnh và phải vào ICU.
Giờ đây, tôi lại đang ngồi trong một lớp học trung học xa lạ.
Nhìn vào khuôn mặt lạ lẫm trong chiếc gương nhỏ, trong lòng tôi thở dài.
Mắt kính dày, làn da vàng, có mụn và lỗ chân lông bị tắc. Hồi hộp tháo kính ra, thở phào nhẹ nhõm – dù mắt cận nhưng hình dáng mắt vẫn khá đẹp.
Đuôi mắt hơi cong lên, kết hợp với chiếc mũi khá thẳng, vẫn còn có thể cải thiện được.
Chỉ là tóc, khí chất và gu ăn mặc hơi kém một chút, trông hơi quê mùa. Nhưng không sao, trước buổi dạ hội đón năm mới, chắc chắn tôi có thể xoay chuyển tình thế.
“Không biết ai đó lấy đâu ra dũng khí mà dám đăng ký tiết mục biểu diễn cùng Hạ Nhu.”
“Đúng thế, đã học dở tệ rồi mà còn không biết tự lượng sức mình, chẳng ý thức được bản thân có trình độ gì à.”
Cô bạn cùng bàn và người ngồi phía trước ghé đầu vào nhau, vừa làm bài vừa mỉa mai tôi.
“Tôi không rõ trình độ của mình ra sao, nhưng trình độ của cậu thì tôi rõ lắm. Ngay cả công thức cũng chép sai, bảo sao mãi chẳng giải được.”
“Hừ, cậu hiểu được sao? Mở miệng là nói…”
Chưa kịp để cô ta nói hết, một cuốn sách bài tập “bốp” một tiếng rơi xuống bàn tôi.
Ánh mắt tôi theo cuốn sách từ từ ngước lên, một nam sinh hơi mập, tóc cắt đầu đinh, mặc đồng phục mở khuy, đeo dây chuyền bạc xuất hiện trước mặt tôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, làm giúp tao bài tập hôm nay đi, còn bài hôm qua đâu, đưa đây.”
Không biết chủ nhân ban đầu của cơ thể này hiền lành tới mức nào mà ai cũng có thể giẫm đạp lên.
Người tốt dễ bị kẻ khác bắt nạt.
Tôi từ khi sinh ra đã có tính khí nóng nảy, là đứa trẻ cứng rắn nhất trong nhóm bạn.
“Mày thiếu não hay thiếu tay vậy? Bài tập phải nhờ người khác làm giúp. Làm giúp mày cũng được thôi, gọi tao một tiếng ‘ba’, tao vui thì tao làm giúp mày hai bài.”
Tên mập không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, sững người vài giây, rồi đá mạnh vào chân bàn, tiếng vang chói tai làm giờ ra chơi trở nên im lặng ngay lập tức.
“Mày vừa nói gì? Nói lại tao nghe xem.” Tên mập đặt hai tay lên bàn, tức giận nói.
2
Với tiếng động lớn như vậy, lớp trưởng Cố Vi, người ban đầu không muốn can thiệp, cũng phải giữ mặt lạnh bước đến điều hòa tình hình.
‘Lý Tịnh Hi, không được xúc phạm bạn học.”
??? Chỉ có vậy sao? Người bắt nạt thì không bắt lỗi, còn nạn nhân thì lại bị mắng?
Hóa ra là không dám chọc vào bọn côn đồ, chỉ bắt nạt người hiền lành thôi sao.
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào Cố Vi, người đang tỏ ra ghét bỏ tôi, và nói: “Không ngờ cậu và cậu ta lại thân thiết đến vậy. Được thôi, vậy cậu giúp cậu ta làm bài tập đi.”
Tôi đưa quyển bài tập tới trước mặt Cố Vi.
Không ngờ tôi lại có chiêu này, Cố Vi mặt mày khó chịu, nghiến răng nói: “Tại sao tôi phải giúp cậu ta làm bài tập?”
“Vậy tại sao tôi phải làm giúp cậu ta? Tôi nợ cậu ta sao?” Tôi đáp lại theo lời của Cố Vi.
“Cậu không thấy cậu ta bắt nạt bạn học, còn tôi bảo vệ quyền lợi của mình thì cậu lại giảng đạo đức cho tôi. Sao thế, cậu sợ cậu ta trả thù cậu, không dám nói cậu ta? Cậu ta khó đối phó, nhưng tôi thì dễ đối phó à?”
Trong mắt Cố Vi lóe lên sự hoảng loạn khi bị vạch trần, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
“Mẹ kiếp, nói nhiều với nó làm gì.” Tên mập thở hổn hển, đẩy Cố Vi qua một bên và xông về phía tôi, giơ tay lên cao.
Ngay lúc bàn tay sắp vung xuống, tôi ngả người ra sau, khiến tay hắn ta đánh trượt, chỉ tạo nên một luồng gió mạnh.
Cảnh tượng đó khiến mọi người xung quanh đều hoảng sợ, Cố Vi đứng sững tại chỗ, mặt mày tái nhợt.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã đá thẳng vào chỗ hiểm của tên mập, tiếng hét đau đớn vang lên khắp lớp học.
“Từ giờ bài tập của cậu tự làm đi, đừng có giả làm đại ca xã hội trước mặt tôi. Cậu càng làm tôi khó chịu, tôi sẽ càng khiến cậu khó chịu hơn.”
Tên mập quỳ nửa người xuống đất, ôm lấy phần dưới cơ thể đau đớn: “Mày… mày cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu.”
“Tôi sẵn sàng đợi bất cứ lúc nào.”
Hắn còn định nói gì đó, nhưng bị Cố Vi ngăn lại: “Sắp đến giờ học thể dục rồi, ra sân thôi. Tôi sẽ đưa cậu đến phòng y tế trước.”
3
Nhìn các bạn cùng lớp tụ tập đông đúc vui chơi trên sân, tôi chỉ có một mình nhưng cũng thấy thoải mái.
Ung dung bước về phía lớp học.
“Hahaha, bài múa đơn của Lý Tịnh Hi là do tớ lén lấy tên cậu ta đăng ký với ủy viên văn hóa.”
“Ôi trời, cậu thật là đỉnh.”
“Lần trước trong đại hội thể thao, tớ cũng lén đăng ký cho cậu ta chạy 1500 mét, khiến cậu ta chạy đến nôn mửa và ngất xỉu. Lần này thử xem cậu ta sẽ xấu mặt thế nào. Dù có biết cũng không dám làm gì.”
“Haha…”
Tôi khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa: “Tôi đã từng đắc tội gì với các cậu chưa?”
Tôi bất ngờ xuất hiện ở cửa sau, hai cô gái sững người vài giây, rồi khinh bỉ ‘hứ’ một tiếng.
“Cậu mà dám đắc tội với ai à? Ngay cả nói lớn cũng không dám.”
“Vậy tại sao lại bắt nạt tôi?” Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
“Vui mà, sao, không phục à? Hơn nữa, cậu đâu phải người duy nhất bị bắt nạt, còn nhiều người khác nữa. Giờ cậu còn chọc giận cả Vương Chi, cậu ta là con nhà giàu, quen biết nhiều người ngoài xã hội, cậu tiêu đời rồi.”
Hóa ra tên mập đó tên là Vương Chi, nhìn cái kiểu này, bảo sao hắn ta lại ngang ngược đến thế.
Tôi gật đầu, đút tay vào túi áo: “Tôi không biết mình có tiêu đời hay không, nhưng với các cậu chắc sẽ không dễ dàng đâu.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của hai cô gái, tôi mở điện thoại và bật ghi âm: “Bài múa đơn của Lý Tịnh Hi là do tớ lén…”
Đoạn hội thoại vừa rồi được phát lại không sót một từ.
“Cậu nghĩ xem, nếu tôi đăng đoạn ghi âm này lên diễn đàn trường, hoặc gửi cho giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng, liệu các cậu có nổi tiếng không nhỉ?”
Tôi dơ cao điện thoại, mỉm cười một cách quyến rũ với họ.
“À, các cậu có thích thầm ai không? Nếu người đó nghe thấy những lời này, ấn tượng về các cậu có sâu sắc hơn không nhỉ? Tạo sự chú ý cực kỳ luôn ấy.”
“Cậu…” Cô bạn đã lén đăng ký cho tôi mặt đỏ bừng, lao tới định c//ướp điện thoại của tôi.
Tôi nghiêng người tránh né, dơ cao điện thoại lên, khiến cô ta mất thăng bằng và ngã sấp mặt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net4
“Lý Tịnh Hi, cậu lại đang làm gì nữa đây?”
Vừa bước đến cửa sau, Cố Vi nhìn tôi với ánh mắt giận dữ và khinh thường, rồi cúi xuống đỡ bạn học đang khóc rấm rứt.
“Mắt cậu để làm cảnh à? Cậu ta muốn giật điện thoại của tôi rồi tự ngã, còn trẻ thế mà đã mù rồi sao?”
Cố Vi nghiến chặt răng nói: “Có phải cậu đã chặn chân cậu ấy không?”
Nghe như là một câu hỏi, nhưng thực chất là khẳng định.
“?” Lại thêm một cáo buộc lớn nữa, làm tôi tức đến phát cười: “Cậu có ổn không vậy? Phỉ báng là phạm pháp đấy, cậu biết không?”
Tôi chỉ vào chiếc camera treo cao ở hành lang, rồi liếc qua vài người đối diện.
“Cậu…”
“Cậu gì mà cậu, nói còn chẳng rành rọt. Vừa nãy tôi đã muốn nói rồi, cậu làm lớp trưởng mà không tìm hiểu đầu đuôi, không xử lý công bằng, lại hắt nước bẩn lên tôi. Sao thế? Chỉ vì tôi thích cậu nên cậu tưởng có thể làm gì cũng được, tha hồ gây chuyện trước mặt tôi à?”
Nhìn gương mặt tức tối trước mặt, rồi nhớ lại cái thái độ nhút nhát sợ sệt hôm nay, tôi thật sự không hiểu tại sao người trước kia lại thích cậu ta.
Nếu linh hồn tôi có thể trở về vị trí cũ, tôi nhất định sẽ dẫn người trước kia đi trải nghiệm thế giới.
Dù sao từ nhỏ tôi đã có vàng bạc đầy nhà, được giáo dục tinh hoa, những người tôi gặp đều là công tử tiểu thư giàu có qua nhiều thế hệ, hoặc người mẫu hàng đầu, hay những nhân vật tầm cỡ trong các lĩnh vực.
Bốn chân thì khó tìm, chứ đàn ông đẹp trai thì chị đây có đầy.
“An Du, cậu nói đi, có phải cậu ấy chặn chân cậu không? Đừng sợ.” Cố Vi nắm chặt nắm tay, run rẩy vì kìm nén cơn giận.
Tôi cầm điện thoại giơ lên trước mặt An Du đang lau nước mắt, nở một nụ cười thân thiện.
“Chính là tôi tự ngã, cô ấy không chặn chân tôi.” An Du cắn môi, nói với vẻ tức giận.
“Lớp trưởng, cậu nghe rõ rồi đấy. Lần này tôi rộng lượng, không cần cậu xin lỗi, nhưng đừng có lặp lại.”
Tôi cất điện thoại vào túi, chẳng thèm quan tâm đến họ nữa.
Khi tôi chuẩn bị vào lớp uống nước. Cố Vi vội chặn trước mặt tôi, giọng nói rít qua kẽ răng: “Cậu làm như vậy chỉ khiến tôi càng ghét cậu hơn.”
Tôi vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, giọng đầy khinh miệt: “Ồ, vậy thì đi báo cảnh sát đi.”
Khi chúng tôi còn đang căng thẳng, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại nhìn, một chàng trai mặc áo khoác trắng đứng ngược sáng ở hành lang, nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt sắc sảo, toát lên vẻ ngạo mạn của tuổi trẻ.
“Lâu quá không gặp, Lý Tịnh Hi.” Chàng trai bước lên hai bước, kéo tôi ra sau lưng cậu ta, đứng chắn trước mặt Cố Vi.
Ánh nắng chiếu xuống vai cậu, tạo cảm giác an tâm đến lạ kỳ.
Cố Vi nhìn chàng trai cao hơn mình một chút, đột nhiên im lặng.
“Cậu là cái gì, cậu ghét hay thích ai thì có quan trọng với người khác à?”
Nói xong, chàng trai quay lại, nắm lấy cổ tay tôi, lạnh lùng liếc qua hai cô bạn, tiện thể tặng Cố Vi một cái lườm rồi kéo tôi đi.
5
Ngồi trên ghế dài trong rừng, chàng trai đứng trước mặt tôi, ánh sáng mờ nhạt từ phía trên làm nổi bật những đường nét tinh tế trên khuôn mặt cậu, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Sao ngồi đờ ra vậy, Lý Tịnh Hi?”
Chàng trai đưa cho tôi hộp sữa nóng vừa mở, khóe miệng nhếch lên một chút nghịch ngợm.
Giọng điệu dịu dàng này là sao đây? Chàng trai đẹp đến mức có thể ra mắt làm thần tượng này là ai vậy?
Lý Tịnh Hi à, cậu còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà tôi chưa biết đây?
“Không có gì, sữa ấm thật đấy ha.”
Trời ạ, tôi đang nói cái gì vậy?
Cảm nhận ánh mắt dò xét của cậu ấy, tôi vội cúi đầu uống sữa.
“Sao? Kích động đến mất trí nhớ rồi à?”
Chàng trai ngồi xuống bên cạnh tôi, hương trà trắng thoang thoảng hòa cùng không khí lạnh của mùa đông lùa vào mũi tôi.
Không chỉ mất trí nhớ đâu, linh hồn cũng bị thay luôn rồi.
Khi tôi còn đang suy nghĩ cách đối phó, điện thoại của cậu ta reo lên, cậu khẽ “chậc” một tiếng, bấm nghe máy và bật loa ngoài.
“Nói đi.”
“Chet tiệt, Lục Sơ Vi, cậu đâu rồi? Không phải nói cậu đã về nước rồi sao?”
Tôi thầm cảm ơn trời đất, cảm ơn vì thế giới này có loa ngoài.
“Đang bận việc quan trọng, gặp người quan trọng. Cậu, để sau.”
Lục Sơ Vi vừa nói vừa tựa vai vào tôi, cười đầy tự mãn.
“Này, cậu…”
Người bên kia chưa kịp nói xong thì Lục Sơ Vi đã không thương tiếc mà ngắt máy.
“Đừng có giả vờ mất trí nhớ với tôi, Lý Tịnh Hi, quà của tôi đâu?”
Bàn tay thon dài, trắng trẻo chìa ra trước mặt tôi.
“Quà… quà gì?”
Tôi thực sự hoang mang.
“Trong hộp thư, quà cậu hứa khi tôi về nước, hửm?”
Lục Sơ Vi kéo dài giọng, mang theo chút cám dỗ.
“Tôi… tôi quên mất rồi, để lần sau bù cho cậu, à sắp đến giờ tan học rồi, tôi đi trước đây, cậu cứ từ từ nhé.”
Nói xong tôi định chạy trốn.
“Chạy gì chứ, tôi có ăn thịt cậu đâu. Cậu muốn ăn gì, chơi gì, tôi dẫn cậu đi.”
Lục Sơ Vi nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt nhưng rất nhẹ nhàng, như sợ làm tôi đau.
“Tôi không muốn ăn, tôi phải về nhà làm bài tập rồi, gặp lại sau nhé.”
Tôi giật mạnh tay ra, không chờ cậu ấy trả lời, đã vội chạy đi.
Thôi đừng tiếp xúc nữa, tiếp xúc thêm nữa chắc bị lộ mất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.