11.
Thật ra Hứa Nguyên Sinh cũng không muốn dung túng cho tôi hết ăn lại nằm.
Nhưng vừa nghe tôi nói giáo quan chính là ai, cậu ấy lập tức lái xe đến trong đêm.
Nhà họ Hứa ba đời làm y, có thể nói là nhà nhà tin tưởng.
Mẹ Hứa bố Hứa cô Hứa bác Hứa dì Hứa chú Hứa, tất cả đều là bác sĩ, từ khoa nhi đến khoa mắt lại chuyển qua khoa não, tất cả đều đầy đủ.
Cho nên khi bố ruột bỏ rơi, anh trai kia chính là ánh sáng duy nhất của tôi.
Chỉ là tôi không ngờ…
Lúc đầu tôi chỉ muốn chẩn đoán thiếu máu gì đó.
Kết quả Hứa Nguyên Sinh mang cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tâm thần.
Nhìn giấy xin nghỉ mình hằng đêm mong ước, tay tôi bắt đầu run rẩy.
Giỏi, rất giỏi.
“Bố mẹ tôi không ở nhà, có mình anh trai tôi thôi.”
Hứa Nguyên Sinh híp mắt cười: “Chịu khó dùng đi.”
Mặt tôi xám lại, nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nói: “Bực bội, nôn nóng, có khuynh hướng bạo lực, tự kỷ, lưỡng cực… Cậu viết tất cả những bệnh tâm thần mình biết cho tôi đấy à?”
Anh trai kia còn rất thẳng thắn mà gật đầu: “Đúng vậy! Nếu lỡ người ta không đồng ý thì sao?”
Tôi cạn lời: “…Nếu như trường học cho tôi nghỉ thì sao?”
Hứa Nguyên Sinh mỉm cười: “Yên tâm, chẩn đoán khỏi cũng đơn giản thôi.”
Tôi: “?’”
Đây là chuyện người nên làm sao?
Bố ruột bỏ rơi, bố hoang lật kèo.
Tôi tức đến muốn ngã ngửa ra sau: “Hứa Nguyên Sinh! Cậu cmn thật đúng là người…”
“Hả?”
Thái tử chỉ dùng một câu đã dập tắt ngọn lửa của tôi: “Vậy tôi đi nhé?”
Tôi lập tức sụp đổ.
Đi, không thể để cậu ấy đi được.
Nếu cậu ấy đi rồi tôi chỉ còn đường vào nhà máy làm công mới tránh được Tiêu Lâm.
Cái này ai mà gánh cho nổi chứ?
Tôi kiên cường nhận lấy sổ khám bệnh tâm thần, chịu đựng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần của thầy chủ nhiệm làm giấy miễn quân sự.
12.
Thầy chủ nhiệm vẫn nhớ rõ tôi.
Ông ấy nhận ra tôi là một trong hai sinh viên trộm lấy đồ ăn ngoài bị bắt gặp.
Hôm qua còn gan to bằng trời.
Hôm nay đã thành người có bệnh thần kinh.
Ông chú trung niên sờ đến trọc cả đầu, vô cùng cẩn thận nhìn tôi: “Bạn học, tôi không biết… tình huống của em, người không biết không có tôi, đợi em quay lại trường rồi thầy sẽ tự mình bỏ tiền mời em ăn cơm hộp nha!”
Trong lòng tôi rất cảm động.
Nhưng bây giờ tôi là một bệnh nhân tâm thần với giấy chẩn đoán của bệnh viện top ba thành phố.
Cho nên tôi chỉ có thể dốc hết khả năng diễn xuất của mình ra nhìn ông ấy với ánh mắt âm u nhất, cứ như vậy nhìn ông ấy chằm chằm không nói một lời.
Thầy chủ nhiệm sợ run cả người: “Không ăn cơm hộp cũng được… Em ăn gì cũng được!”
Có giấy xin phép nghỉ này, chuyện gì cũng giải quyết dễ dàng.
Các giáo viên làm việc rất nhanh chóng.
Họ cổ vũ tôi chăm chỉ uống thuốc, nghiêm túc chữa bệnh.
Ánh mắt tôi rưng rưng bày tỏ mình sẽ là một bệnh nhân tâm thần ngoan ngoãn, không gây phiền phức cho người khác.
Có thể nói cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Thầy trò là bạn tốt của nhau.
Hứa Nguyên Sinh tranh thủ thời gian hoàn thành thủ tục rồi dẫn tôi đi ra xe.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh zai này đã mua luôn xe ô tô.
Lúc cậu ấy lái xe đến trường điền nguyện vọng mọi người đều ồn ào bàn tán, ai cũng cảm thấy Hứa Nguyên Sinh vừa tốt nghiệp đã đi làm trai bao.
Suy nghĩ này không hợp lý chút nào, nói trắng ra là nghĩ quá.
Còn có người nói cậu ấy biết suy nghĩ cho tương lai, đỡ tốn chục năm cố gắng.
Nhưng chỉ có tôi biết họ hàng nhà người ta đều làm viện trường, ai nấy đều là chuyên gia các khoa.
Nếu như nói phú bà nào đang bao nuôi người ta…
Thì đó nhất định là mẹ cậu ấy.
Mẹ Hứa, cũng là “mẹ tôi”.
Bác gái Hứa là viện trưởng khoa huyết học, là người nắm trong tay giấy chẩn đoán thiếu máu mà tôi khát khao mơ ước.
Đương nhiên tôi biết đây đang là dùng người tài không đúng chỗ.
Nếu là thời điểm khác thì tôi cũng sẽ xấu hổ đến mức không nói được những lời này.
Nhưng tình huống bây giờ rất nguy cấp.
Đó chính là Tiêu Lâm đấy!
Tôi biết rõ tôi là người như thế nào, tôi không thể gặp anh thêm một giây phút nào.
Vì tôi đã có suy nghĩ xằng bậy với anh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái là những suy nghĩ xấu xa đó sẽ mọc lên như cỏ dại, như ong mật lao đến, như núi sắp sạt lở.
Tôi không kiềm chế được.
Nhưng tôi có thể tránh.
Hứa Nguyên Sinh cũng biết tôi là người như thế nào, vậy nên cậu ấy mới trong đêm đến cứu tôi giống như lúc trước.
Chỉ chậm một bước thôi, tôi sẽ bị cuốn vào đó, rơi vào điều mơ mộng hão huyền, vạn kiếp bất phục.
13.
Thấy xe ở trước mắt, tiến độ chạy trốn của tôi đã nâng lên được 95%.
Lúc đại gia Hứa chuẩn bị nhấn ga rời đi thì có người gõ cửa sổ xe chúng tôi.
Tôi nhìn qua, là Vương Ngôn.
Một khuôn mặt lớn cứ vậy dán lên cửa kính.
Huấn luyện viên Tiểu Vương cười làm lành: “Anh bạn, vừa rồi tôi lùi xe không may đụng phải xe cậu, bồi thường cho cậu thế nào đây?”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi đang liều mạng che mặt ở bên ghế phụ rồi nói: “Không cần, cảm ơn.”
“Như vậy sao được?”
Huấn luyện viên Tiểu Vương lo lắng: “Cậu là sinh viên sao? Không thể để cậu chịu tổn thất này được…”
Hứa Nguyên Sinh trực tiếp giẫm ga rời đi: “Không sao, tôi đổi xe mới, tạm biệt.”
“Hả? Này, chờ chút!”
Trời mới biết những năm nay Vương Ngôn nhập ngũ làm gì, thằng nhãi này sốt ruột đến mức trực tiếp giữ lấy cửa xe chạy theo, vô cùng khác thường, không được bồi thường tiền không bỏ qua…
Cho nên cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy tôi.
Huấn luyện viên Tiểu Vương nói to đến nghiêng trời lệch đất: “A! Gia Gia! Em, Gia Gia, sao em lại ở chỗ này?”
Hứa Nguyên Sinh đạp chân phanh, xe dừng lại.
Mà Vương Ngôn không phanh kịp nên ngã nhào xuống.
Tôi không chút nghĩ ngợi, hận không thể cướp tay lái: “Mau mau mau đi…”
Nhưng Hứa Nguyên Sinh nhìn người phía trước không chớp mắt, mày nhíu lại.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Tiêu Lâm trong truyền thuyết.
Lúc trước Hứa Nguyên Sinh nghĩ thầm, rốt cuộc là quan hệ thanh mai trúc mã, Tiêu Lâm lớn hơn họ năm tuổi, dù lời đồn có thế nào thì cũng là kết quả của việc nói quá, không chừng cũng chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay, chỉ mới nhìn thoáng qua người thật mà còi báo động trong lòng cậu ấy đã không ngừng rung lên.
Người đàn ông này xứng với tất cả lời khen ngợi.
Anh xứng đáng.
Có lẽ ngày đi học anh còn hơi non nớt, nhưng nhiều năm chinh chiến đã mài giũa anh đến độ hoàn hảo, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã có khí thế hơn người.
Từng thấy máu. Từng trải qua nguy hiểm. Từng gặp qua những mặt khác của cuộc sống.
Cho nên Tiêu Lâm đáng để Lý Gia Gia chết mê chết mệt.
Nhưng Hứa Nguyên Sinh cậu không đồng ý.
14.
Huấn luyện viên Tiểu Vương bên này ngã không nhẹ.
Lúc này anh ấy đã như một chú cá, vô cùng mạnh mẽ mà nhảy từ trên đất lên.
Anh ấy trực tiếp xông lại gõ cửa kính bên tôi: “Gia Gia, sao vậy? Sao em lại đi rồi? Không thoải mái sao?”
“Có phải qua chạy nhiều quá nên căng dây chằng không?”
Vương Ngôn là bạn tốt trong quân đội của Tiêu Lâm, tôi gặp anh ấy không chỉ một hai lần, lần nào anh ấy cũng rất chu đáo chăm sóc tôi.
Thấy sự quan tâm của người này là hàng thật giá thật, tôi cũng không tiện rời đi như vậy.
Tôi chỉ có thể chống đỡ hạ cửa kính xuống.
“Anh Ngôn Tử, em không sao.”
Tôi lấp lửng nói: “Không thể tham gia quân sự thôi.”
“Sao vậy?”
Ai ngờ Vương Ngôn càng căng thẳng hơn.
Anh ấy lo lắng: “Có phải hôm qua chạy nhiều nên bị chấn thương không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi không lên tiếng.
Vì tôi nói không nên lời.
Tôi có thể nói cho anh ấy biết bây giờ mình là bệnh nhân tâm thần có chẩn đoán của bệnh viện top ba thành phố không?
Tôi chỉ có thể ấp úng.
Khi tôi đang ngập ngừng không nói lên lời, Hứa Nguyên Sinh đã dứt khoát tắt máy ra hiệu cho tôi hạ cửa kính xuống.
Tôi: ?
Tôi nhìn về phía trước mới phát hiện trước mặt đã bị một chiếc xe việt dã chặn lại.
Vương Ngôn cũng nhìn thấy Hứa Nguyên Sinh.
Anh ấy nhìn Hứa Nguyên Sinh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trong ra ngoài, nhìn một lúc lâu.
Anh ấy gãi đầu không biết làm sao, cuối cùng cẩn thận nói: “Gia Gia, đây là bạn trai em sao?”
Tôi thiếu chút nữa sặc nước bọt chớt.
Hứa Nguyên Sinh nghe vậy thì nhíu mày.
Thấy sự nghi ngờ của Vương Ngôn và ánh mắt trêu tức của Hứa Nguyên Sinh, tôi chỉ có thể đỏ mặt chuyển chủ đề: “Có phải vừa rồi anh đụng phải xe cậu ấy không?”
Lúc đầu huấn luyện viên Tiểu Vương đang đặt hết lực chú ý Hứa Nguyên Sinh, tôi vừa nhắc đến vấn đề này, anh ấy lập tức nói: “À, đúng vậy! Vừa rồi anh không may đụng phải mui xe của cậu ấy.”
“Bạn học, chúng ta xem xem nên bồi thường như thế nào đi? Tôi nhất định phải bồi thường cho cậu.”
“Không cần.” Hứa Nguyên Sinh học cách gọi của tôi, cậu ấy trêu tức nói: “Anh Ngôn, làm phiền anh ngày thường chăm sóc Gia Gia.”
“Ha ha, cậu đang nói cái gì vậy?”
Vương Ngôn cảm thấy không hợp lý: “Lúc trước tôi chưa từng gặp cậu, cậu là…”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi một cái.
Tôi điên cuồng nháy mắt với cậu ấy, mí mắt sắp rách đến nơi.
Hứa Nguyên Sinh lập tức hiểu rõ, cậu ấy cười nói: “Ừm, tôi và Gia Gia lớp mười hai mới bắt đầu, cô ấy không thoải mái, hôm nay tôi đến đón cô ấy về.”
Lời này giống như một tiếng sấm đánh ngang giữa ban ngày.
Vương Ngôn trợn mắt há mồm.
Tôi không dám tin.
Lúc này Tiêu Lâm đi đến.
Hôm nay anh vẫn mặc trang phục việt dã, quần áo mới tinh, có lẽ đây là trang phục dùng để đưa sinh viên đi huấn luyện.
Người bình thường mặc trang phục ngụy trang rất dễ bị lẫn vào người khác, người đầy tro bụi càng khiến người khác khó chú ý.
Nhưng Tiêu Lâm thì khác.
Anh trời sinh nên mặc bộ quần áo này, đồ ngụy trang làm nổi bật lên dáng người cao lớn của anh, lưng thẳng chân dài, khí thế mạnh mẽ.
Bây giờ anh đang đi lại chỗ xe chúng tôi đứng, vẻ mặt không giận tự uy càng khiến người khác e sợ.
Đặc biệt là khi tôi đang cầm trong tay giấy xin nghỉ trốn kì quân sự thì càng thấy chột dạ hơn.
Trong lòng Vương Ngôn cũng cảm thấy bất ổn.
Gặp quỷ rồi, cô gái nhỏ yêu đương sao anh Tiêu lại không biết gì vậy?
Tiêu Lâm đi đến nơi còn chưa kịp lên tiếng.
Hứa Nguyên Sinh đã chủ động nói với anh: “Anh là hàng xóm của Gia Gia sao?”
“Lần đầu gặp mặt.” Bạn học Hứa cười vô cùng gợi đòn: “Chào anh, tôi là Hứa Nguyên Sinh.”
Tiêu Lâm dừng lại.
Anh vẫn ít nói như ngày thường: “Chào cậu, bạn học Hứa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
11.
Thật ra Hứa Nguyên Sinh cũng không muốn dung túng cho tôi hết ăn lại nằm.
Nhưng vừa nghe tôi nói giáo quan chính là ai, cậu ấy lập tức lái xe đến trong đêm.
Nhà họ Hứa ba đời làm y, có thể nói là nhà nhà tin tưởng.
Mẹ Hứa bố Hứa cô Hứa bác Hứa dì Hứa chú Hứa, tất cả đều là bác sĩ, từ khoa nhi đến khoa mắt lại chuyển qua khoa não, tất cả đều đầy đủ.
Cho nên khi bố ruột bỏ rơi, anh trai kia chính là ánh sáng duy nhất của tôi.
Chỉ là tôi không ngờ…
Lúc đầu tôi chỉ muốn chẩn đoán thiếu máu gì đó.
Kết quả Hứa Nguyên Sinh mang cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tâm thần.
Nhìn giấy xin nghỉ mình hằng đêm mong ước, tay tôi bắt đầu run rẩy.
Giỏi, rất giỏi.
“Bố mẹ tôi không ở nhà, có mình anh trai tôi thôi.”
Hứa Nguyên Sinh híp mắt cười: “Chịu khó dùng đi.”
Mặt tôi xám lại, nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nói: “Bực bội, nôn nóng, có khuynh hướng bạo lực, tự kỷ, lưỡng cực… Cậu viết tất cả những bệnh tâm thần mình biết cho tôi đấy à?”
Anh trai kia còn rất thẳng thắn mà gật đầu: “Đúng vậy! Nếu lỡ người ta không đồng ý thì sao?”
Tôi cạn lời: “…Nếu như trường học cho tôi nghỉ thì sao?”
Hứa Nguyên Sinh mỉm cười: “Yên tâm, chẩn đoán khỏi cũng đơn giản thôi.”
Tôi: “?’”
Đây là chuyện người nên làm sao?
Bố ruột bỏ rơi, bố hoang lật kèo.
Tôi tức đến muốn ngã ngửa ra sau: “Hứa Nguyên Sinh! Cậu cmn thật đúng là người…”
“Hả?”
Thái tử chỉ dùng một câu đã dập tắt ngọn lửa của tôi: “Vậy tôi đi nhé?”
Tôi lập tức sụp đổ.
Đi, không thể để cậu ấy đi được.
Nếu cậu ấy đi rồi tôi chỉ còn đường vào nhà máy làm công mới tránh được Tiêu Lâm.
Cái này ai mà gánh cho nổi chứ?
Tôi kiên cường nhận lấy sổ khám bệnh tâm thần, chịu đựng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần của thầy chủ nhiệm làm giấy miễn quân sự.
12.
Thầy chủ nhiệm vẫn nhớ rõ tôi.
Ông ấy nhận ra tôi là một trong hai sinh viên trộm lấy đồ ăn ngoài bị bắt gặp.
Hôm qua còn gan to bằng trời.
Hôm nay đã thành người có bệnh thần kinh.
Ông chú trung niên sờ đến trọc cả đầu, vô cùng cẩn thận nhìn tôi: “Bạn học, tôi không biết… tình huống của em, người không biết không có tôi, đợi em quay lại trường rồi thầy sẽ tự mình bỏ tiền mời em ăn cơm hộp nha!”
Trong lòng tôi rất cảm động.
Nhưng bây giờ tôi là một bệnh nhân tâm thần với giấy chẩn đoán của bệnh viện top ba thành phố.
Cho nên tôi chỉ có thể dốc hết khả năng diễn xuất của mình ra nhìn ông ấy với ánh mắt âm u nhất, cứ như vậy nhìn ông ấy chằm chằm không nói một lời.
Thầy chủ nhiệm sợ run cả người: “Không ăn cơm hộp cũng được… Em ăn gì cũng được!”
Có giấy xin phép nghỉ này, chuyện gì cũng giải quyết dễ dàng.
Các giáo viên làm việc rất nhanh chóng.
Họ cổ vũ tôi chăm chỉ uống thuốc, nghiêm túc chữa bệnh.
Ánh mắt tôi rưng rưng bày tỏ mình sẽ là một bệnh nhân tâm thần ngoan ngoãn, không gây phiền phức cho người khác.
Có thể nói cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Thầy trò là bạn tốt của nhau.
Hứa Nguyên Sinh tranh thủ thời gian hoàn thành thủ tục rồi dẫn tôi đi ra xe.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh zai này đã mua luôn xe ô tô.
Lúc cậu ấy lái xe đến trường điền nguyện vọng mọi người đều ồn ào bàn tán, ai cũng cảm thấy Hứa Nguyên Sinh vừa tốt nghiệp đã đi làm trai bao.
Suy nghĩ này không hợp lý chút nào, nói trắng ra là nghĩ quá.
Còn có người nói cậu ấy biết suy nghĩ cho tương lai, đỡ tốn chục năm cố gắng.
Nhưng chỉ có tôi biết họ hàng nhà người ta đều làm viện trường, ai nấy đều là chuyên gia các khoa.
Nếu như nói phú bà nào đang bao nuôi người ta…
Thì đó nhất định là mẹ cậu ấy.
Mẹ Hứa, cũng là “mẹ tôi”.
Bác gái Hứa là viện trưởng khoa huyết học, là người nắm trong tay giấy chẩn đoán thiếu máu mà tôi khát khao mơ ước.
Đương nhiên tôi biết đây đang là dùng người tài không đúng chỗ.
Nếu là thời điểm khác thì tôi cũng sẽ xấu hổ đến mức không nói được những lời này.
Nhưng tình huống bây giờ rất nguy cấp.
Đó chính là Tiêu Lâm đấy!
Tôi biết rõ tôi là người như thế nào, tôi không thể gặp anh thêm một giây phút nào.
Vì tôi đã có suy nghĩ xằng bậy với anh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái là những suy nghĩ xấu xa đó sẽ mọc lên như cỏ dại, như ong mật lao đến, như núi sắp sạt lở.
Tôi không kiềm chế được.
Nhưng tôi có thể tránh.
Hứa Nguyên Sinh cũng biết tôi là người như thế nào, vậy nên cậu ấy mới trong đêm đến cứu tôi giống như lúc trước.
Chỉ chậm một bước thôi, tôi sẽ bị cuốn vào đó, rơi vào điều mơ mộng hão huyền, vạn kiếp bất phục.
13.
Thấy xe ở trước mắt, tiến độ chạy trốn của tôi đã nâng lên được 95%.
Lúc đại gia Hứa chuẩn bị nhấn ga rời đi thì có người gõ cửa sổ xe chúng tôi.
Tôi nhìn qua, là Vương Ngôn.
Một khuôn mặt lớn cứ vậy dán lên cửa kính.
Huấn luyện viên Tiểu Vương cười làm lành: “Anh bạn, vừa rồi tôi lùi xe không may đụng phải xe cậu, bồi thường cho cậu thế nào đây?”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi đang liều mạng che mặt ở bên ghế phụ rồi nói: “Không cần, cảm ơn.”
“Như vậy sao được?”
Huấn luyện viên Tiểu Vương lo lắng: “Cậu là sinh viên sao? Không thể để cậu chịu tổn thất này được…”
Hứa Nguyên Sinh trực tiếp giẫm ga rời đi: “Không sao, tôi đổi xe mới, tạm biệt.”
“Hả? Này, chờ chút!”
Trời mới biết những năm nay Vương Ngôn nhập ngũ làm gì, thằng nhãi này sốt ruột đến mức trực tiếp giữ lấy cửa xe chạy theo, vô cùng khác thường, không được bồi thường tiền không bỏ qua…
Cho nên cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy tôi.
Huấn luyện viên Tiểu Vương nói to đến nghiêng trời lệch đất: “A! Gia Gia! Em, Gia Gia, sao em lại ở chỗ này?”
Hứa Nguyên Sinh đạp chân phanh, xe dừng lại.
Mà Vương Ngôn không phanh kịp nên ngã nhào xuống.
Tôi không chút nghĩ ngợi, hận không thể cướp tay lái: “Mau mau mau đi…”
Nhưng Hứa Nguyên Sinh nhìn người phía trước không chớp mắt, mày nhíu lại.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Tiêu Lâm trong truyền thuyết.
Lúc trước Hứa Nguyên Sinh nghĩ thầm, rốt cuộc là quan hệ thanh mai trúc mã, Tiêu Lâm lớn hơn họ năm tuổi, dù lời đồn có thế nào thì cũng là kết quả của việc nói quá, không chừng cũng chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay, chỉ mới nhìn thoáng qua người thật mà còi báo động trong lòng cậu ấy đã không ngừng rung lên.
Người đàn ông này xứng với tất cả lời khen ngợi.
Anh xứng đáng.
Có lẽ ngày đi học anh còn hơi non nớt, nhưng nhiều năm chinh chiến đã mài giũa anh đến độ hoàn hảo, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã có khí thế hơn người.
Từng thấy máu. Từng trải qua nguy hiểm. Từng gặp qua những mặt khác của cuộc sống.
Cho nên Tiêu Lâm đáng để Lý Gia Gia chết mê chết mệt.
Nhưng Hứa Nguyên Sinh cậu không đồng ý.
14.
Huấn luyện viên Tiểu Vương bên này ngã không nhẹ.
Lúc này anh ấy đã như một chú cá, vô cùng mạnh mẽ mà nhảy từ trên đất lên.
Anh ấy trực tiếp xông lại gõ cửa kính bên tôi: “Gia Gia, sao vậy? Sao em lại đi rồi? Không thoải mái sao?”
“Có phải qua chạy nhiều quá nên căng dây chằng không?”
Vương Ngôn là bạn tốt trong quân đội của Tiêu Lâm, tôi gặp anh ấy không chỉ một hai lần, lần nào anh ấy cũng rất chu đáo chăm sóc tôi.
Thấy sự quan tâm của người này là hàng thật giá thật, tôi cũng không tiện rời đi như vậy.
Tôi chỉ có thể chống đỡ hạ cửa kính xuống.
“Anh Ngôn Tử, em không sao.”
Tôi lấp lửng nói: “Không thể tham gia quân sự thôi.”
“Sao vậy?”
Ai ngờ Vương Ngôn càng căng thẳng hơn.
Anh ấy lo lắng: “Có phải hôm qua chạy nhiều nên bị chấn thương không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi không lên tiếng.
Vì tôi nói không nên lời.
Tôi có thể nói cho anh ấy biết bây giờ mình là bệnh nhân tâm thần có chẩn đoán của bệnh viện top ba thành phố không?
Tôi chỉ có thể ấp úng.
Khi tôi đang ngập ngừng không nói lên lời, Hứa Nguyên Sinh đã dứt khoát tắt máy ra hiệu cho tôi hạ cửa kính xuống.
Tôi: ?
Tôi nhìn về phía trước mới phát hiện trước mặt đã bị một chiếc xe việt dã chặn lại.
Vương Ngôn cũng nhìn thấy Hứa Nguyên Sinh.
Anh ấy nhìn Hứa Nguyên Sinh từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trong ra ngoài, nhìn một lúc lâu.
Anh ấy gãi đầu không biết làm sao, cuối cùng cẩn thận nói: “Gia Gia, đây là bạn trai em sao?”
Tôi thiếu chút nữa sặc nước bọt chớt.
Hứa Nguyên Sinh nghe vậy thì nhíu mày.
Thấy sự nghi ngờ của Vương Ngôn và ánh mắt trêu tức của Hứa Nguyên Sinh, tôi chỉ có thể đỏ mặt chuyển chủ đề: “Có phải vừa rồi anh đụng phải xe cậu ấy không?”
Lúc đầu huấn luyện viên Tiểu Vương đang đặt hết lực chú ý Hứa Nguyên Sinh, tôi vừa nhắc đến vấn đề này, anh ấy lập tức nói: “À, đúng vậy! Vừa rồi anh không may đụng phải mui xe của cậu ấy.”
“Bạn học, chúng ta xem xem nên bồi thường như thế nào đi? Tôi nhất định phải bồi thường cho cậu.”
“Không cần.” Hứa Nguyên Sinh học cách gọi của tôi, cậu ấy trêu tức nói: “Anh Ngôn, làm phiền anh ngày thường chăm sóc Gia Gia.”
“Ha ha, cậu đang nói cái gì vậy?”
Vương Ngôn cảm thấy không hợp lý: “Lúc trước tôi chưa từng gặp cậu, cậu là…”
Hứa Nguyên Sinh nhìn tôi một cái.
Tôi điên cuồng nháy mắt với cậu ấy, mí mắt sắp rách đến nơi.
Hứa Nguyên Sinh lập tức hiểu rõ, cậu ấy cười nói: “Ừm, tôi và Gia Gia lớp mười hai mới bắt đầu, cô ấy không thoải mái, hôm nay tôi đến đón cô ấy về.”
Lời này giống như một tiếng sấm đánh ngang giữa ban ngày.
Vương Ngôn trợn mắt há mồm.
Tôi không dám tin.
Lúc này Tiêu Lâm đi đến.
Hôm nay anh vẫn mặc trang phục việt dã, quần áo mới tinh, có lẽ đây là trang phục dùng để đưa sinh viên đi huấn luyện.
Người bình thường mặc trang phục ngụy trang rất dễ bị lẫn vào người khác, người đầy tro bụi càng khiến người khác khó chú ý.
Nhưng Tiêu Lâm thì khác.
Anh trời sinh nên mặc bộ quần áo này, đồ ngụy trang làm nổi bật lên dáng người cao lớn của anh, lưng thẳng chân dài, khí thế mạnh mẽ.
Bây giờ anh đang đi lại chỗ xe chúng tôi đứng, vẻ mặt không giận tự uy càng khiến người khác e sợ.
Đặc biệt là khi tôi đang cầm trong tay giấy xin nghỉ trốn kì quân sự thì càng thấy chột dạ hơn.
Trong lòng Vương Ngôn cũng cảm thấy bất ổn.
Gặp quỷ rồi, cô gái nhỏ yêu đương sao anh Tiêu lại không biết gì vậy?
Tiêu Lâm đi đến nơi còn chưa kịp lên tiếng.
Hứa Nguyên Sinh đã chủ động nói với anh: “Anh là hàng xóm của Gia Gia sao?”
“Lần đầu gặp mặt.” Bạn học Hứa cười vô cùng gợi đòn: “Chào anh, tôi là Hứa Nguyên Sinh.”
Tiêu Lâm dừng lại.
Anh vẫn ít nói như ngày thường: “Chào cậu, bạn học Hứa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.