Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

10:14 sáng – 07/11/2024

“Nếu tiện anh có thể chuyển xe sang chỗ khác không?” Hứa Nguyên Sinh cười vô tội, thái độ cũng rất ngoan ngoãn: “Sáng nay Gia Gia vẫn chưa ăn gì, bây giờ về sẽ kịp giờ ăn trưa. Mẹ tôi đã nói quản gia chuẩn bị rất nhiều món ăn.”

“Chuyện ăn cơm không cần quấy rầy đến cậu.” Tiêu Lâm bình tĩnh trả lời: “Có chuyện gì tôi làm là được rồi. Gia Gia, xuống xe.”

Bạn học Hứa mỉm cười: “Chỉ sợ anh bận rộn nên không tiện thôi.”

“Không phải anh còn phải đưa sinh viên đi tập huấn sao?”

Hứa Nguyên Sinh vòng tay qua vai tôi, sâu xa nói: “Không có gì phiền phức cả, đây là những chuyện mà tôi nên làm vì Gia Gia.”

Sau đó hai người này không nói gì nữa.

Hứa Nguyên Sinh ở trong xe, Tiêu Lâm đứng bên ngoài.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một người cười chân thành vô tội, một người mặt không cảm xúc.

Tôi ở giữa, Vương Ngôn đứng bên cạnh tôi.

Tôi cảm thấy tình huống bây giờ rất kì lạ.

Huấn luyện viên Tiểu Vương ở bên cạnh vừa nhìn đã suýt ngất xỉu.

“Bạn học Hứa là bạn ngồi cùng bàn cấp ba của Gia Gia.”

Tiêu Lâm đột nhiên nói với huấn luyện viên Tiểu Vương đứng bên cạnh: “Cậu ấy là bạn học cũ của Gia Gia, cậu va vào xe của người ta, phải bồi thường theo yêu cầu.”

Lời này đã vạch rõ quan hệ của chúng tôi. Huấn luyện viên Tiểu Vương còn chưa nói gì, nghĩ thầm thiếu niên này nhìn thế nào cũng giống như bạn trai, sao đột nhiên biến thành chỉ đơn giản là bạn cấp ba rồi?

Hứa Nguyên Sinh lạnh nhạt nói: “Anh Vương là anh của Gia Gia thì cũng chính là anh của tôi.”

Cách giải quyết cũng vô cùng dứt khoát: “Vết xước nhỏ mà thôi, không cần bồi thường.”

Ánh mắt Tiêu Lâm lóe lên.

“Xe hỏng thế này thì tiền sửa sẽ không ít.” Anh Tiêu hàng xóm rất khách sáo: “Bình thường cậu đã giúp chúng tôi chăm sóc Gia Gia, tổn thất này không thể để mình cậu chịu được.”

Bạn học Hứa trả lời rất trôi chảy: “Không sao, dựa vào quan hệ của tôi và Gia Gia mà nói, mấy thứ này không quan trọng.”

“Không nên làm phiền cậu mới đúng.” Tiêu Lâm nhắc lại: “Bạn học cấp ba.”

“Anh là hàng xóm, cũng giúp tôi chăm sóc cô ấy lâu như vậy.” Hứa Nguyên Sinh không chút yếu thế, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi còn chưa cảm ơn anh, đây là chuyện nên làm.”

Hai người họ đối mặt, cuộc đối đầu chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.

Tôi ở bên cạnh.

Tôi muốn đi, nhưng Hứa Nguyên Sinh không lái xe.

Tôi muốn nhảy xuống, nhưng Tiêu Lâm ở ngay bên ngoài.

Trái phải đều khó.

Vô cùng khó.

Nhưng tôi không hoảng hốt chút nào.

Tôi đã có giấy chẩn đoán bệnh tâm thần của bệnh viện top ba rồi, tôi cmn còn sợ cái cảnh dọa người này nữa à?

Tôi trực tiếp đưa tay lên bịt miệng Hứa Nguyên Sinh lại, sau đó đưa giấy xin nghỉ cho Vương Ngôn.

Lúc đầu huấn luyện viên Tiểu Vương đang ăn dưa hóng hớt, sau đó lại bị ép nhận giấy.

Anh ấy nhìn lí do nghỉ, sau đó bị một đống bệnh tinh thần bên trên làm cho ngây người.

Sinh viên trốn quân sự bệnh gì cũng có thể nghĩ được, lúc đầu Vương Ngôn cho rằng mình trải qua nhiều, không ngờ hôm nay lại có thể bắt được một người bình thường hóa tâm thần chỉ trong một đêm.

“Chuyện này, chuyện này… Em?”

Tiêu Lâm nhíu mày, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn giấy xin nghỉ.

Có khoảng trống, Hứa Nguyên Sinh cuối cùng cũng chịu nâng đôi chân cao quý của mình lên, cũng có lẽ là nổi lòng từ bi với tôi.

Cậu ấy nhìn Tiêu Lâm một cái, sau đó nhanh chóng đạp ga mang tôi đi.

Ánh nhìn vừa khiêu khích, vừa trêu tức, lại vừa có ý nghĩa sâu xa gì đó.

Người bị nhìn thì rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại âm trầm không vui vẻ chút nào.

15.

Xe sang đúng là có chỗ tốt.

Khởi động xe đến khi đạt tốc độ 100km/h chỉ cần sáu giây.

Đến lúc huấn luyện viên Tiểu Vương muốn đuổi theo thì chỉ còn thấy làn khói bụi phía sau xe mà thôi.

Cái thằng nhãi Hứa Nguyên Sinh này nói đi là đi, cũng không nói trước với tôi lời nào.

Một giây trước tôi còn đang bịt miệng cậu ấy, một giây sau lưng đã ép thẳng vào ghế, nghiêng trái ngã phải trên ghế phụ.

Tôi xoa cổ, nhe răng trợn mắt: “…Xe này mua bao nhiêu tiền vậy? Vừa rồi anh Ngôn Tử làm xước xe cậu, mình trả tiền thay anh ấy.”

Hứa Nguyên Sinh lái xe bằng một tay, như tên điên đạp ga đến 104km/h, biến chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ thành máy ủi đất.

Người ta còn bình thản trả lời: “Cửa hàng 4S định giá một vết trên mui xe là 9000, cậu học đại học được nhà cho nhiều tiền lắm sao?”

Tôi rưng rưng: “…Bố còn thiếu người tình nguyện thử thuốc không? Con gái rất nguyện ý cống hiến sức lực cho nghiên cứu khoa học!”

“Khỏi.” Hứa Nguyên Sinh cười to: “Bỏ ra nhiều công sức để thi chính quy như vậy, nếu để cậu uống thuốc đến đần người không tốt nghiệp được thì chẳng phải tôi bị điên rồi sao?”

Tôi ngượng người: “Haiz, lát nữa cậu đứng dưới nhà chờ mình, mình tìm bố đòi tiền.”

Cậu ấy rất bình thản: “Được.”

Tôi rất kiên trì: “Vốn dĩ là cậu đến đón mình, bây giờ xe bị xước, mình nhất định phải đền.”

Hứa Nguyên Sinh vui vẻ: “Cậu có thể dùng thân báo đáp.”

Tôi: “?”

Cậu ấy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Lát nữa nếu người ta mà ra tay thì cậu nhất định phải chắn cho tôi đấy.”

Tôi nhìn lại: “???”

Lúc tôi về đến nhà, bố tôi đang ở phòng khách cho cá ăn.

Khi thấy tôi ông ấy còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, đứng dụi mắt một lúc.

Sau khi nhìn tôi ngựa quen đường cũ lấy quỹ đen của ông ấy từ núi giả trong bể cá, lúc này bố tôi mới tỉnh táo lại.

Lão Lý chỉ thẳng vào người tôi, tay run lẩy bẩy: “Cmn ông đây còn đang thắc mắc sao lần trước mua thuốc cũng không đủ tiền, bố còn tưởng là mẹ con lấy…”

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động đi xuống tầng: “? Cái gì em?”

Lão Lý: “…Mẹ con rất nhớ con, Gia Gia, con gái ngoan, con chịu khổ rồi.”

Thấy ông bô già bạc tình bạc nghĩa này của mình diễn xuất không ngừng nghỉ, tôi cười lạnh.

Trong đôi mắt nháy gần như muốn chuột rút của lão Lý, tôi thành thạo rút tiền ở sau ghế sopha, đây cũng là chỗ giấu tiền cuối cùng của ông.

Tôi thì thầm đếm tiền, cộng lại vừa đủ chín ngàn năm.

Chín ngàn để bồi thường cho đại gia Hứa, năm trăm lát nữa mời đại gia Hứa ăn cơm.

Vừa đẹp.

Lão Lý từ nhà giàu ngầm bị tôi kéo một phát thành hội trưởng hội người nghèo, nhưng có mẹ tôi ở đây ông ấy không dám làm lộ bí mật của mình.

Ông giấu nước mắt vào trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Gia Gia, sao con lại quay về? Không phải con đang huấn luyện quân sự sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này sắc mặt tôi đã thay đổi.

Tôi bắt đầu tức giận: “Có phải bố đã sớm biết chuyện Tiêu Lâm là giáo quan chính không?”

“Bố! Bố nghĩ gì vậy?”

“Chuyện đó có gì không tốt? Người quen dễ nhờ vả.” Lão Lý mạnh miệng: “Con nhìn đi, bây giờ con cũng về rồi… Tiểu Tiêu không phải thả con về rồi sao?”

Vấn đề này càng đổ dầu vào lửa hơn.

Tôi giận không kiềm chế được: “Anh ta là người thế nào mà bố còn không biết à? Anh ta vừa đến đã bắt con chạy mười vòng! Mười vòng đấy! Nếu không phải có Hứa Nguyên Sinh thì con treo cổ luôn được rồi!”

Lão Lý không chịu yếu thế: “Đừng có mà hô to gọi nhỏ với bố, bố là bố con đấy! Lúc đi người ta đã đảm bảo với bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, bố thấy con bị bạn học Hứa chiều hư…”

Tôi nổi điên tại chỗ: “Mẹ! Tháng trước bố nói công ty tổ chức đi bộ đường dài nhưng thật ra là đi đánh bài! Bố cá không nhỏ nữa!”

Bố tôi bị đánh úp không kịp chuẩn bị: “Anh, anh…”

Tình huống sắp loạn gà bay chó chạy.

Thì chuông cửa vang lên.

Hứa Nguyên Sinh vốn dĩ là khách đã vô cùng quen thuộc mà tự đi pha cà phê cho mình.

Cậu ấy nghe thấy tiếng chuông thì đi ra mở cửa.

Người đến cũng nằm trong dự đoán.

Hứa Nguyên Sinh nâng cốc cười: “Giáo quan Tiêu, nhà anh ở bên cạnh mà, anh có đi nhầm không?”

Tiêu Lâm đã sớm nghe thấy tiếng động bên trong, nhưng khi thấy người mở cửa là ai, sắc mặt anh vẫn tối lại.

Chỉ trong năm phút mẹ tôi đã đánh cho bố tôi ngã ngửa.

Trong nhà có hai vị khách, bố tôi người đầy bụi đất đi pha trà.

Tiêu Lâm và Hứa Nguyên Sinh đều đã ngồi trong phòng khách.

Một người ngồi như cây cung, vai lưng thẳng tắp, im lặng không nói gì.

Một người lười biếng nhàn nhã, cười nhẹ ngồi uống trà.

Hai đại gia này đều không xem mình là người ngoài.

Tôi ngồi trên sopha mà như ngồi trên bàn chông, cả người đều không được tự nhiên, chỉ muốn trốn nhà rời đi.

Hứa Nguyên Sinh lên tiếng trước.

Cậu ấy nói chuyện rất thẳng thắn: “Giáo quan Tiêu không huấn luyện quân sự mà chạy đến đây làm gì?”

Tiêu Lâm bình tĩnh trả lời: “Tới đón sinh viên vi phạm nội quy trốn huấn luyện.”

“Sức khỏe Gia Gia không tốt, không huấn luyện được.” Hứa Nguyên Sinh cười nhẹ nhàng: “Thủ tục đều xong xuôi rồi.”

Tiêu Lâm rất kiên trì: “Như vậy không tốt với cô ấy.”

“Cậu làm như vậy cô ấy sẽ khó kết bạn ở đại học.” Anh nói: “Những người khác sẽ vì chuyện này mà bất mãn với cô ấy, sau đó sẽ xa lánh cô ấy.”

Hứa Nguyên Sinh chỉ cười: “Những người đó không để ý đến cũng được, bạn như vậy không có cũng tốt.”

Cậu ấy cười với tôi: “Tôi giúp cậu.”

Tiêu Lâm quay đầu nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Nữ sinh hôm qua chạy cùng với em, cô ấy rất nhớ em.”

Vu Hoàn!

Một câu nói cũng đủ để khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Đứa nhỏ kia vừa ngốc vừa dễ khóc, có khi không ai muốn ăn cơm với cô ấy cũng nên.

Tôi cứ đi như vậy thì cô ấy làm sao bây giờ?

Hứa Nguyên Sinh cũng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai mẹ tôi đi công tác về, tôi sẽ làm giấy chẩn đoán cho cả bạn cậu.”

Áy náy của tôi lập tức biến mất.

Ánh mắt Tiêu Lâm cũng trở nên sắc bén: “Bạn học Hứa, cậu làm như vậy là không tốt với cô ấy.”

Ý cười của Hứa Nguyên Sinh nhạt đi: “Giáo quan Tiêu, tôi đối với Gia Gia rất tốt, đó cũng không phải chuyện anh có thể quản được.”

“Dung túng cô ấy, khống chế cô ấy, khiến cô ấy không thể sống một cuộc sống đại học bình thường, không có bạn bè, chỉ có cậu.”

Giọng Tiêu Lâm vô cùng lạnh: “Đây không phải là tốt cho cô ấy, mà là giam cô ấy trong một không gian nhỏ hẹp.”

“So với việc không có người quản còn hơn có người vì muốn chứng tỏ mình không thiên vị mà để người ta chạy mười vòng sân.” Mặt Hứa Nguyên Sinh cũng lạnh đi: “Anh trai hàng xóm thật tốt, vì việc nước không quản người thân.”

“Cấp ba của Gia Gia là tôi quản.”

Cậu ấy nói: “Đại học cũng nên như vậy.”

“Quản nên mới thi được cao đẳng? Tiêu Lâm nhìn qua tôi, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Nếu có anh ở đây em nhất định có thể thi được đại học. Bạn học Hứa không ổn.”

Tôi: “…Thế thì không cần.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nếu tiện anh có thể chuyển xe sang chỗ khác không?” Hứa Nguyên Sinh cười vô tội, thái độ cũng rất ngoan ngoãn: “Sáng nay Gia Gia vẫn chưa ăn gì, bây giờ về sẽ kịp giờ ăn trưa. Mẹ tôi đã nói quản gia chuẩn bị rất nhiều món ăn.”

“Chuyện ăn cơm không cần quấy rầy đến cậu.” Tiêu Lâm bình tĩnh trả lời: “Có chuyện gì tôi làm là được rồi. Gia Gia, xuống xe.”

Bạn học Hứa mỉm cười: “Chỉ sợ anh bận rộn nên không tiện thôi.”

“Không phải anh còn phải đưa sinh viên đi tập huấn sao?”

Hứa Nguyên Sinh vòng tay qua vai tôi, sâu xa nói: “Không có gì phiền phức cả, đây là những chuyện mà tôi nên làm vì Gia Gia.”

Sau đó hai người này không nói gì nữa.

Hứa Nguyên Sinh ở trong xe, Tiêu Lâm đứng bên ngoài.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một người cười chân thành vô tội, một người mặt không cảm xúc.

Tôi ở giữa, Vương Ngôn đứng bên cạnh tôi.

Tôi cảm thấy tình huống bây giờ rất kì lạ.

Huấn luyện viên Tiểu Vương ở bên cạnh vừa nhìn đã suýt ngất xỉu.

“Bạn học Hứa là bạn ngồi cùng bàn cấp ba của Gia Gia.”

Tiêu Lâm đột nhiên nói với huấn luyện viên Tiểu Vương đứng bên cạnh: “Cậu ấy là bạn học cũ của Gia Gia, cậu va vào xe của người ta, phải bồi thường theo yêu cầu.”

Lời này đã vạch rõ quan hệ của chúng tôi. Huấn luyện viên Tiểu Vương còn chưa nói gì, nghĩ thầm thiếu niên này nhìn thế nào cũng giống như bạn trai, sao đột nhiên biến thành chỉ đơn giản là bạn cấp ba rồi?

Hứa Nguyên Sinh lạnh nhạt nói: “Anh Vương là anh của Gia Gia thì cũng chính là anh của tôi.”

Cách giải quyết cũng vô cùng dứt khoát: “Vết xước nhỏ mà thôi, không cần bồi thường.”

Ánh mắt Tiêu Lâm lóe lên.

“Xe hỏng thế này thì tiền sửa sẽ không ít.” Anh Tiêu hàng xóm rất khách sáo: “Bình thường cậu đã giúp chúng tôi chăm sóc Gia Gia, tổn thất này không thể để mình cậu chịu được.”

Bạn học Hứa trả lời rất trôi chảy: “Không sao, dựa vào quan hệ của tôi và Gia Gia mà nói, mấy thứ này không quan trọng.”

“Không nên làm phiền cậu mới đúng.” Tiêu Lâm nhắc lại: “Bạn học cấp ba.”

“Anh là hàng xóm, cũng giúp tôi chăm sóc cô ấy lâu như vậy.” Hứa Nguyên Sinh không chút yếu thế, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi còn chưa cảm ơn anh, đây là chuyện nên làm.”

Hai người họ đối mặt, cuộc đối đầu chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.

Tôi ở bên cạnh.

Tôi muốn đi, nhưng Hứa Nguyên Sinh không lái xe.

Tôi muốn nhảy xuống, nhưng Tiêu Lâm ở ngay bên ngoài.

Trái phải đều khó.

Vô cùng khó.

Nhưng tôi không hoảng hốt chút nào.

Tôi đã có giấy chẩn đoán bệnh tâm thần của bệnh viện top ba rồi, tôi cmn còn sợ cái cảnh dọa người này nữa à?

Tôi trực tiếp đưa tay lên bịt miệng Hứa Nguyên Sinh lại, sau đó đưa giấy xin nghỉ cho Vương Ngôn.

Lúc đầu huấn luyện viên Tiểu Vương đang ăn dưa hóng hớt, sau đó lại bị ép nhận giấy.

Anh ấy nhìn lí do nghỉ, sau đó bị một đống bệnh tinh thần bên trên làm cho ngây người.

Sinh viên trốn quân sự bệnh gì cũng có thể nghĩ được, lúc đầu Vương Ngôn cho rằng mình trải qua nhiều, không ngờ hôm nay lại có thể bắt được một người bình thường hóa tâm thần chỉ trong một đêm.

“Chuyện này, chuyện này… Em?”

Tiêu Lâm nhíu mày, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn giấy xin nghỉ.

Có khoảng trống, Hứa Nguyên Sinh cuối cùng cũng chịu nâng đôi chân cao quý của mình lên, cũng có lẽ là nổi lòng từ bi với tôi.

Cậu ấy nhìn Tiêu Lâm một cái, sau đó nhanh chóng đạp ga mang tôi đi.

Ánh nhìn vừa khiêu khích, vừa trêu tức, lại vừa có ý nghĩa sâu xa gì đó.

Người bị nhìn thì rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại âm trầm không vui vẻ chút nào.

15.

Xe sang đúng là có chỗ tốt.

Khởi động xe đến khi đạt tốc độ 100km/h chỉ cần sáu giây.

Đến lúc huấn luyện viên Tiểu Vương muốn đuổi theo thì chỉ còn thấy làn khói bụi phía sau xe mà thôi.

Cái thằng nhãi Hứa Nguyên Sinh này nói đi là đi, cũng không nói trước với tôi lời nào.

Một giây trước tôi còn đang bịt miệng cậu ấy, một giây sau lưng đã ép thẳng vào ghế, nghiêng trái ngã phải trên ghế phụ.

Tôi xoa cổ, nhe răng trợn mắt: “…Xe này mua bao nhiêu tiền vậy? Vừa rồi anh Ngôn Tử làm xước xe cậu, mình trả tiền thay anh ấy.”

Hứa Nguyên Sinh lái xe bằng một tay, như tên điên đạp ga đến 104km/h, biến chiếc xe Mercedes-Benz thương vụ thành máy ủi đất.

Người ta còn bình thản trả lời: “Cửa hàng 4S định giá một vết trên mui xe là 9000, cậu học đại học được nhà cho nhiều tiền lắm sao?”

Tôi rưng rưng: “…Bố còn thiếu người tình nguyện thử thuốc không? Con gái rất nguyện ý cống hiến sức lực cho nghiên cứu khoa học!”

“Khỏi.” Hứa Nguyên Sinh cười to: “Bỏ ra nhiều công sức để thi chính quy như vậy, nếu để cậu uống thuốc đến đần người không tốt nghiệp được thì chẳng phải tôi bị điên rồi sao?”

Tôi ngượng người: “Haiz, lát nữa cậu đứng dưới nhà chờ mình, mình tìm bố đòi tiền.”

Cậu ấy rất bình thản: “Được.”

Tôi rất kiên trì: “Vốn dĩ là cậu đến đón mình, bây giờ xe bị xước, mình nhất định phải đền.”

Hứa Nguyên Sinh vui vẻ: “Cậu có thể dùng thân báo đáp.”

Tôi: “?”

Cậu ấy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Lát nữa nếu người ta mà ra tay thì cậu nhất định phải chắn cho tôi đấy.”

Tôi nhìn lại: “???”

Lúc tôi về đến nhà, bố tôi đang ở phòng khách cho cá ăn.

Khi thấy tôi ông ấy còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, đứng dụi mắt một lúc.

Sau khi nhìn tôi ngựa quen đường cũ lấy quỹ đen của ông ấy từ núi giả trong bể cá, lúc này bố tôi mới tỉnh táo lại.

Lão Lý chỉ thẳng vào người tôi, tay run lẩy bẩy: “Cmn ông đây còn đang thắc mắc sao lần trước mua thuốc cũng không đủ tiền, bố còn tưởng là mẹ con lấy…”

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động đi xuống tầng: “? Cái gì em?”

Lão Lý: “…Mẹ con rất nhớ con, Gia Gia, con gái ngoan, con chịu khổ rồi.”

Thấy ông bô già bạc tình bạc nghĩa này của mình diễn xuất không ngừng nghỉ, tôi cười lạnh.

Trong đôi mắt nháy gần như muốn chuột rút của lão Lý, tôi thành thạo rút tiền ở sau ghế sopha, đây cũng là chỗ giấu tiền cuối cùng của ông.

Tôi thì thầm đếm tiền, cộng lại vừa đủ chín ngàn năm.

Chín ngàn để bồi thường cho đại gia Hứa, năm trăm lát nữa mời đại gia Hứa ăn cơm.

Vừa đẹp.

Lão Lý từ nhà giàu ngầm bị tôi kéo một phát thành hội trưởng hội người nghèo, nhưng có mẹ tôi ở đây ông ấy không dám làm lộ bí mật của mình.

Ông giấu nước mắt vào trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Gia Gia, sao con lại quay về? Không phải con đang huấn luyện quân sự sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này sắc mặt tôi đã thay đổi.

Tôi bắt đầu tức giận: “Có phải bố đã sớm biết chuyện Tiêu Lâm là giáo quan chính không?”

“Bố! Bố nghĩ gì vậy?”

“Chuyện đó có gì không tốt? Người quen dễ nhờ vả.” Lão Lý mạnh miệng: “Con nhìn đi, bây giờ con cũng về rồi… Tiểu Tiêu không phải thả con về rồi sao?”

Vấn đề này càng đổ dầu vào lửa hơn.

Tôi giận không kiềm chế được: “Anh ta là người thế nào mà bố còn không biết à? Anh ta vừa đến đã bắt con chạy mười vòng! Mười vòng đấy! Nếu không phải có Hứa Nguyên Sinh thì con treo cổ luôn được rồi!”

Lão Lý không chịu yếu thế: “Đừng có mà hô to gọi nhỏ với bố, bố là bố con đấy! Lúc đi người ta đã đảm bảo với bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, bố thấy con bị bạn học Hứa chiều hư…”

Tôi nổi điên tại chỗ: “Mẹ! Tháng trước bố nói công ty tổ chức đi bộ đường dài nhưng thật ra là đi đánh bài! Bố cá không nhỏ nữa!”

Bố tôi bị đánh úp không kịp chuẩn bị: “Anh, anh…”

Tình huống sắp loạn gà bay chó chạy.

Thì chuông cửa vang lên.

Hứa Nguyên Sinh vốn dĩ là khách đã vô cùng quen thuộc mà tự đi pha cà phê cho mình.

Cậu ấy nghe thấy tiếng chuông thì đi ra mở cửa.

Người đến cũng nằm trong dự đoán.

Hứa Nguyên Sinh nâng cốc cười: “Giáo quan Tiêu, nhà anh ở bên cạnh mà, anh có đi nhầm không?”

Tiêu Lâm đã sớm nghe thấy tiếng động bên trong, nhưng khi thấy người mở cửa là ai, sắc mặt anh vẫn tối lại.

Chỉ trong năm phút mẹ tôi đã đánh cho bố tôi ngã ngửa.

Trong nhà có hai vị khách, bố tôi người đầy bụi đất đi pha trà.

Tiêu Lâm và Hứa Nguyên Sinh đều đã ngồi trong phòng khách.

Một người ngồi như cây cung, vai lưng thẳng tắp, im lặng không nói gì.

Một người lười biếng nhàn nhã, cười nhẹ ngồi uống trà.

Hai đại gia này đều không xem mình là người ngoài.

Tôi ngồi trên sopha mà như ngồi trên bàn chông, cả người đều không được tự nhiên, chỉ muốn trốn nhà rời đi.

Hứa Nguyên Sinh lên tiếng trước.

Cậu ấy nói chuyện rất thẳng thắn: “Giáo quan Tiêu không huấn luyện quân sự mà chạy đến đây làm gì?”

Tiêu Lâm bình tĩnh trả lời: “Tới đón sinh viên vi phạm nội quy trốn huấn luyện.”

“Sức khỏe Gia Gia không tốt, không huấn luyện được.” Hứa Nguyên Sinh cười nhẹ nhàng: “Thủ tục đều xong xuôi rồi.”

Tiêu Lâm rất kiên trì: “Như vậy không tốt với cô ấy.”

“Cậu làm như vậy cô ấy sẽ khó kết bạn ở đại học.” Anh nói: “Những người khác sẽ vì chuyện này mà bất mãn với cô ấy, sau đó sẽ xa lánh cô ấy.”

Hứa Nguyên Sinh chỉ cười: “Những người đó không để ý đến cũng được, bạn như vậy không có cũng tốt.”

Cậu ấy cười với tôi: “Tôi giúp cậu.”

Tiêu Lâm quay đầu nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Nữ sinh hôm qua chạy cùng với em, cô ấy rất nhớ em.”

Vu Hoàn!

Một câu nói cũng đủ để khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.

Đứa nhỏ kia vừa ngốc vừa dễ khóc, có khi không ai muốn ăn cơm với cô ấy cũng nên.

Tôi cứ đi như vậy thì cô ấy làm sao bây giờ?

Hứa Nguyên Sinh cũng nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai mẹ tôi đi công tác về, tôi sẽ làm giấy chẩn đoán cho cả bạn cậu.”

Áy náy của tôi lập tức biến mất.

Ánh mắt Tiêu Lâm cũng trở nên sắc bén: “Bạn học Hứa, cậu làm như vậy là không tốt với cô ấy.”

Ý cười của Hứa Nguyên Sinh nhạt đi: “Giáo quan Tiêu, tôi đối với Gia Gia rất tốt, đó cũng không phải chuyện anh có thể quản được.”

“Dung túng cô ấy, khống chế cô ấy, khiến cô ấy không thể sống một cuộc sống đại học bình thường, không có bạn bè, chỉ có cậu.”

Giọng Tiêu Lâm vô cùng lạnh: “Đây không phải là tốt cho cô ấy, mà là giam cô ấy trong một không gian nhỏ hẹp.”

“So với việc không có người quản còn hơn có người vì muốn chứng tỏ mình không thiên vị mà để người ta chạy mười vòng sân.” Mặt Hứa Nguyên Sinh cũng lạnh đi: “Anh trai hàng xóm thật tốt, vì việc nước không quản người thân.”

“Cấp ba của Gia Gia là tôi quản.”

Cậu ấy nói: “Đại học cũng nên như vậy.”

“Quản nên mới thi được cao đẳng? Tiêu Lâm nhìn qua tôi, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Nếu có anh ở đây em nhất định có thể thi được đại học. Bạn học Hứa không ổn.”

Tôi: “…Thế thì không cần.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận