Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

7:09 chiều – 15/11/2024

18.

Trong phòng đốt than lửa, ấm áp hẳn lên, nhưng cha vẫn khoác áo choàng dày, một lúc lâu sau mới run rẩy lấy từ trong người ra một tờ giấy đưa cho mẹ.

Đó là một lá thư hòa ly, mẹ nhận lấy, không thèm nhìn kỹ đã đặt lên bàn, bà nhướng mày nhìn cha, dường như đã sớm biết sẽ có ngày này.

“Hồi môn của bà đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi nhỉ? Khi Nam Sênh lấy chồng, bà đã yêu cầu mẹ ta miếng đất này cùng một gian nhà, còn lấy đi mười ngàn lượng bạc từ chỗ ta. Bà đưa A Lâu đi, nửa năm cũng không thấy trở lại, bà sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay phải không?”

Cha hỏi bằng giọng trầm thấp. Mẹ nhìn cha một cách khinh bỉ, ta ngồi ở dưới, lòng thấp thỏm không yên, Nam gia đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“A Lâu, con ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói với cha con.”

Ta lắc đầu, qua năm ta đã hai mươi rồi, còn có chuyện gì mà ta không thể biết?

“Ông nói với A Lâu về chuyện gì đã xảy ra với Nam gia đi! Ta và A Lâu đã ở đây nửa năm, chuyện bẩn thỉu của Nam gia ta không muốn nghe cũng không muốn quản, đã trải qua nhiều năm như vậy, tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta đã hết từ lâu rồi. Ta có thể đợi đến ngày hôm nay, cũng chỉ vì A Lâu mà thôi.” Mẹ nói xong, nhìn ta, ánh mắt sáng rực có thể làm người ta bị thiêu đốt.

“Tộc Kim phản loạn, nhị thúc của con không chỉ thua trận, mà còn hồ đồ đầu hàng người Kim. Nếu không có tướng quân Phi Dương, người Kim đã tiến xuống phía Nam và tấn công thẳng vào kinh thành rồi. Hiện giờ, nhị thúc con đã bị giải về kinh, Nam gia coi như đã đến bước đường cùng.” Cha cúi đầu đầy sầu não.

Chuyện lớn như vậy, ta lại chưa từng nghe nói.

“Nhiều năm qua, cha quá hồ đồ rồi. Hiện giờ mẹ con và ta đã hòa ly, con hãy theo mẹ sống tiếp đi! Còn liệu có bị liên lụy hay không, cha cũng không biết nữa.”

Tất cả mọi người đều im lặng, như đã bàn bạc trước. Hóa ra Nam gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ có lẽ biết một chút đầu đuôi, nhưng lại không nói với ta.

Một tướng quân biên cương tứ phẩm, làm sao có thể nói đầu hàng là đầu hàng ngay được? Nếu người Kim thực sự lợi hại như vậy, sao ta và những người xung quanh lại hoàn toàn không biết gì? Trong chuyện này chắc chắn có lý do khác, chỉ là lý do đó có lẽ chỉ có nhị thúc mới biết được thôi?

Lòng ta nghi hoặc, nhưng không dám để lộ ra ngoài chút nào, lúc này người cảm thấy khó chịu hơn có lẽ là mẹ ta. Cha đã mang thư hòa ly đến, ngay cả khi thực sự có chuyện gì xảy ra, chắc chắn cũng không liên lụy đến mẹ.

Nhưng dù có chet ta vẫn mang họ Nam, Nam gia đã xảy ra chuyện, ta có muốn lấy chồng, có lẽ chỉ có thể lấy một người làm ruộng trên đồi mà thôi.

“Còn nhị thẩm và các ca ca thì sao? Họ cũng bị bắt giải về kinh à?”

“Họ đã trốn theo tàn quân của người Kim rồi.”

Chỉ còn lại nhị thúc thôi sao! Như vậy tội danh thông đồng với kẻ thù và phản quốc của nhị thúc coi như đã được chứng thực, Nam gia thực sự đã đến bước đường cùng.

Dù Hoàng thượng có anh minh đến đâu, không liên lụy đến cửu tộc đã là may mắn lắm rồi, nếu cha ta còn muốn tiếp tục làm quan chức không có thực quyền này, e rằng là chuyện không thể nào.

“Lúc đầu bà nhất quyết đòi đưa người Lý gia vào nhà, giờ thì hay rồi, hại cả nhà…”

Mẹ định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại. Quả nhiên là có lý do khác! Lòng ta có chút không nỡ, dù không gần gũi, nhưng hai ca ca nhà nhị thúc đã cùng ta lớn lên, họ cứ thế bỏ trốn, sau này không biết sẽ ra sao.

Nhưng hiện tại, người ta cần lo lắng nhất chính là bản thân mình.

19.

Cha ta đến rồi đi vội vàng, mẹ ta vào kinh nhưng không cho ta đi cùng. Bà đã đi ba bốn ngày mà không có tin tức gì, nhìn lại thì năm mới sắp đến rồi, nhưng Xuân Hồng và Xuân Chi không biết chuyện của Nam gia, mỗi ngày đều vui vẻ chuẩn bị cho nam mới.

Vào ngày mùng 10 tháng Chạp, huynh tẩu của Xuân Chi đến, mang theo ba mươi lượng bạc để chuộc thân cho Xuân Chi.

Gia đình Xuân Chi vốn dĩ sống ở ngoại thành, cuộc sống cũng tạm ổn, nhưng cháu của nàng ấy mắc bệnh nặng, nhà cửa nghèo khó cũng không đủ tiền để chữa trị, nên nàng ấy mới vào nhà ta làm nha hoàn.

Nàng ấy đến vào năm ta mười hai tuổi, nàng ấy nhỏ hơn ta hai tuổi, mới chỉ mười tuổi. Xuân Chi từ nhỏ đã là người ít nói và điềm tĩnh, những năm qua đi theo ta, chăm sóc ta, quản lý Xuân Hồng, quả thực đã thành hình mẫu của một tỷ tỷ.

Hôm nay huynh tẩu của nàng ấy đến, có lẽ một phần là do nghe nói về chuyện của Nam gia, một phần là do họ vẫn quan tâm đến Xuân Chi.

Xuân Chi ở cùng ta, có lẽ vẫn chưa nghe nói về chuyện Nam gia, ta ra hiệu cho người nhà nàng ấy, tẩu tẩu nàng trông rất tinh tế, chỉ nói rằng Xuân Chi đã đến tuổi, vốn dĩ đã có một mối hôn nhân từ trước, bây giờ phải về nhà để kết hôn. Xuân Chi đỏ mặt không nói gì.

“Đây là một điều tốt, trở về nhà kết hôn rồi thì sống cuộc sống tốt đẹp nhé! Nếu nhớ chúng ta, thì hãy coi chúng ta như người thân mà thường xuyên lui tới.”

Chưa kịp nói xong, Xuân Chi đã ôm lấy Xuân Hồng khóc nức nở. Tiền chuộc thân của nàng ấy ta cũng không nhận, chỉ trả lại khế ước chuộc thân cho nàng ấy. Những năm qua ta cũng không tích góp được bao nhiêu, phần lớn là dùng để mua đá. t

Ta ôi bảo Xuân Hồng lén lút gói năm mươi lượng bạc cho nàng ấy, sau này đây sẽ là của riêng của nàng ấy, nếu thực sự gặp phải chuyện gì, cũng có thể dùng để đối phó.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trước mặt huynh tẩu của nàng ấy, ta cũng tặng nàng ấy một chiếc vòng tay vàng và một cái trâm vàng, cùng với vải vóc và các vật dụng linh tinh khác, chất đầy nửa xe.

Nếu có chút khả năng, ai cũng không muốn làm nô tỳ, chỉ mong sau này nàng ấy có thể lấy được người chồng tốt, bình an và thuận lợi là đủ.

Mùa đông vốn đã tịch mịch, từ khi Xuân Chi đi, Xuân Hồng vốn luôn ríu rít mỗi ngày cũng trở nên yên tĩnh.

Vào ngày hai mươi tháng Chạp, mẹ ta trở về, mang theo kết quả cuối cùng.

“Nhị thúc của con đã bị kết án tử, Hoàng thượng nhân từ, chỉ tước chức quan của cha con, còn lại mẹ cũng không biết, chỉ biết rằng chuyện này tạm thời không liên lụy đến con. Du gia muốn hòa ly, Nam Sênh đã trở về Nam gia, tổ mẫu con trước đó còn cứng rắn chống chọi, nghe chuyện Du gia xong thì bị đột quỵ, giờ chỉ còn nằm trên giường không cử động được. Hạ nhân trong nhà đã giải tán hơn một nửa, Nam Sênh muốn con quay về, nhưng mẹ biết ý đồ của nó, không đồng ý, bây giờ cũng không ai dám gây ra chuyện gì nữa, mẹ giờ đã thông suốt, mặt mũi thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần mình sống tốt là được rồi.”

Năm nay chúng ta đón năm mới tại trang viên, mối quan hệ giữa ta và Nam gia dường như chỉ còn lại cái họ mà thôi. Du gia đã hòa ly Nam Sênh, con gái của Nam Sênh để lại cho Du gia.

Khi nàng ta đi đã mang theo toàn bộ của hồi môn, không để lại một chút gì cho đứa trẻ đó, các mối quan hệ trong cuộc sống này vốn dĩ không thể chịu đựng được thử thách. Ta là một người tầm thường vô cùng, lúc nào cũng chỉ lo cho bản thân.

20.

Ngày mồng hai Tết năm đó, vốn là ngày chúng ta phải đi thăm nhà cữu cữu, nhưng nay đã khác xưa rồi, mẹ ta nói không đi nữa, nên chúng ta ở nhà.

Không có họ hàng gì, ta ngồi trên giường thêu thùa, Xuân Hồng thì đang đan dây lưới. Kỹ năng thêu của ta cũng ổn, trước Tết đã định làm cho mẹ một chiếc áo choàng, nhưng mãi đến giờ mới xong, chuyện của Nam gia đã có hồi kết, lòng cũng yên ổn, nên mới lại cầm kim chỉ lên.

Vừa mới cắt xong chiếc áo choàng, mẹ đã vui vẻ hớn hở bước vào. Đã lâu lắm rồi ta không thấy mẹ cười như thế, lâu đến mức ta đã quên mất lần cuối cùng thấy mẹ cười như vậy là khi nào.

“A Lâu, con đoán xem ai vừa đến?” Giọng mẹ vui vẻ từ tận đáy lòng.

Ta lắc đầu, thật sự không biết.

“Là nhị cữu mẫu của con, bà ấy cho Hải ca đến chúc Tết chúng ta.” Mẹ nói, còn nghịch ngợm nháy mắt với ta.

Hải ca tên đầy đủ là Hứa Hãn Hải, là con trai thứ hai của nhị cữu mẫu, nhỏ hơn ta một tuổi. Mười bảy tuổi đã đỗ tú tài, ngoại tổ phụ ta vì chuyện này đã tổ chức tiệc ba ngày liền.

Hứa gia đã nhiều đời làm võ tướng, mãi mới có một người đỗ tú tài, nên được coi như bảo vật của gia đình. Hứa Hãn Hải ngoài đọc sách thì chẳng biết làm gì, bên cạnh luôn có ba nô tài theo hầu.

Nhị cữu mẫu nhìn con trai như báu vật, bên cạnh hắn không có hầu gái, chính vì sợ hắn sa vào chuyện nam nữ mà lỡ dở việc học. Nhị cữu mẫu sao lại để hắn đến chúc Tết vào mồng hai Tết? Nhìn thái độ của mẹ, có lẽ nhị cữu mẫu muốn Hải ca cưới ta? Ta cảm thấy ngượng ngùng.

“Con cũng biết tính cách của nhị cữu mẫu con, tuy cứng cỏi nhưng lòng dạ tốt, ngoại tổ phụ và cữu cữu của con đều là người nhà, lấy chồng về nhà cữu cữu sẽ tốt hơn nhiều so với nhà khác…”

Mẹ kể hàng nghìn điều tốt đẹp khi gả vào nhà cữu cữu, ta chỉ cúi đầu lắng nghe. Lý lẽ ta đều hiểu.

“Mẹ, chuyện này thôi đi! Con vẫn chưa muốn lấy chồng.” Ta khẽ nói.

Từ nhỏ ta đã không có chủ kiến, ở nhà thì nghe lời mẹ, ra ngoài cũng nghe lời mẹ, mọi việc ăn mặc đều do mẹ sắp xếp. Ngoại trừ việc ăn uống, ta chưa bao giờ nói “không” với mẹ.

Nhưng chuyện này thì không được, gả vào nhà cữu cữu không được, Hải ca chỉ là đệ đệ ta, ta không thể lấy hắn.

Mẹ ngạc nhiên nhìn ta, dường như không ngờ ta lại từ chối.

“Nói bậy gì vậy? Con gái tốt không lấy chồng sao được? Con đã để lỡ nhiều năm rồi, ở…”

“Mẹ, mẹ hiện giờ vui vẻ hơn hay lúc ở Nam gia vui vẻ hơn? Có thể thấy chuyện lấy chồng cũng không phải lúc nào cũng tốt.” Ta ngắt lời mẹ.

“Con gặp Hải ca vào năm ngoái phải không? Đã một năm rồi, giờ cậu ấy cũng cao lớn hơn, người cũng cường tráng hơn, nói năng và hành xử cũng đã có phần chững chạc, con đừng vội từ chối, chờ thêm một thời gian, gặp mặt rồi hãy nói có được không?” Mẹ dịu dàng hỏi ta.

Trong lòng ta thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Dù hắn có thay đổi thế nào, ta cũng không thể lấy hắn, ta tự biết rõ, nhưng chỉ là để mẹ yên lòng. Mẹ lại vui vẻ trở lại, bắt đầu nói về món ăn hôm nay. Ta đặt kim chỉ xuống, tự mình vào bếp.

Rồi nhanh chóng đến Tết Nguyên tiêu, trong thành có hội đèn lồng, mẹ sửa soạn cho ta một chút rồi dẫn ta vào kinh. Nhị cữu mẫu đã cho người chờ ở cổng thành từ sớm, vào thành rồi chúng ta đi thẳng đến nhà cữu cữu.

Người nhà đều ở đó, nhưng ta cảm nhận được mình đã khác trước. Ta chỉ giả vờ không biết, cư xử như bình thường. Trời vừa tối, ngoại tổ phụ đã đuổi hết lũ trẻ trong nhà ra ngoài, bảo chúng ta đi ngắm đèn lồng.

Đi một hồi chỉ còn lại ta và Hải ca, quả thật hắn đã lớn lên nhiều như mẹ nói, nhưng lông mày vẫn luôn cau lại, dường như có hàng ngàn tâm sự không thể giãi bày.

Ta lặng lẽ bước theo sau hắn, cũng không nói gì. Người xem đèn đông thế này, năm nào ta cũng xem, đã mất đi sự hứng thú ban đầu.

Không khí náo nhiệt của trần gian, phồn hoa như vậy, nhưng dường như không liên quan gì đến Hải ca.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận