21.
Một năm trước, khi ta đến nhà cữu cữu, vì rảnh rỗi nên ta mở sách ra đọc. Đó là một cuốn “Thượng thư”, ngoài Hải ca, trong Hứa gia còn ai có thể đọc được cuốn sách khó hiểu như thế này?
Nhưng trong sách lại có kẹp một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một đoạn văn như sau: “Trong bốn bể, mỹ nhân cũng rất nhiều, nghe nói thần được vua yêu, tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm đến vua. Thần cũng giống như cá thần đã bắt được trước đây, thần cũng sẽ vứt bỏ nó, thần làm sao có thể không rơi lệ? Tâm hồn thần giống như quân Long Dương, vô cùng hoang mang, không biết quân lại thế nào?”
Đây rõ ràng là nét chữ của Hải ca. Xem ra là hắn viết cho một vị công tử nào đó, chỉ không biết giờ đây hắn và vị công tử ấy ra sao rồi?
Tình cảm đồng tính từ xưa đã có, một số gia đình giàu có cũng nuôi dưỡng đồng tử. Nhưng nếu muốn có một kết quả, e rằng là không thể. Ta không muốn nói rõ ra, nhưng bảo ta cưới hắn, đó là điều không thể nào.
Ta nhìn bóng lưng Hải ca, hắn càng đi càng xa, chưa một lần quay đầu lại. Ta đứng yên bên lề đường, ánh sáng rực rỡ từ những cây đèn lồng chiếu sáng bầu trời, khiến lòng ta thấy buồn cười, sao duyên phận của ta lại gập ghềnh như thế này? Người khác muốn kết hôn sao lại đơn giản đến vậy?
“Chẳng lẽ thực sự tôi là người có số mệnh cô độc?” Ta lẩm bẩm tự nói.
“Nam Lâu.” Một giọng nói gọi tên ta từ phía sau, âm thanh ấy vừa xa xôi lại vừa quen thuộc. Ta đã gặp hắn vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn gọi tên ta.
Ta quay đầu nhìn hắn, ánh sáng từ trên trời như phản chiếu trong mắt hắn. Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, tóc được cột bằng trâm ngọc, nét mặt thư thái.
“Đã lâu không gặp.” Ta cười nói với hắn. Thật sự là đã lâu không gặp, cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ hôm nay lại gặp trong đám đông nhộn nhịp như thế này.
“Ta vừa đi Tô Châu, hôm nay mới về.” Người hầu sau lưng hắn thực sự đang dắt hai con ngựa, trên lưng ngựa còn có vài chiếc bọc.
“Ừ!”
“Hôm nay đông vui thế này, sao lại chỉ có một mình?”
“Có người đã bỏ rơi ta.”
“Thế à? Vậy đi cùng ta một lúc nhé?”
“Ngươi không vội về nhà sao?”
“Thật ra ta không định về hôm nay, người nhà không biết ta về. Trường Ninh, ngươi về nhà trước đi, ta sẽ về ngay.” Hắn dặn dò người hầu phía sau.
Người hầu gật đầu định đi, nhưng hắn lại gọi người hầu quay lại, lấy từ trên ngựa xuống một bọc nhỏ ôm vào lòng. Trên khuôn mặt người hầu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng quay lại dắt ngựa đi.
Hắn chậm rãi đi cùng ta, khi đông người thì nhẹ nhàng đưa tay ra chắn. Đó là một động tác bảo vệ, lòng ta dâng lên cảm xúc mãnh liệt, nhưng bên ngoài không dám biểu lộ chút nào.
“Người đông thế này, sao ngươi lại nhìn thấy ta?”
“Chỉ cần nhìn một cái là thấy ngay.” Hắn nói chậm rãi, bước đi ung dung.
Ta lén quay lại nhìn hắn, hắn nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt rất chính trực. Tuổi tác không phải chỉ là con số, quả thật những người lớn tuổi khác biệt hẳn với những người trẻ hơn.
Nếu họ muốn quyến rũ ai đó, thì cũng thật điềm tĩnh và bình thản như thế. Nhưng ta lại không cảm thấy hắn muốn quyến rũ ta, dù sao ta cũng không có gì đáng để hắn làm vậy.
“Cô nương vẫn ở trang viên sao?”
“Ừ! Hôm nay ta đến nhà cữu cữu.”
“Người đông thế này, cô là một cô nương, họ lại để cô đi lung tung một mình sao?”
“Ta đi cùng biểu đệ, chỉ là đi lạc thôi. Ta nhắm mắt cũng có thể đi về nhà từ kinh thành, sao có thể gọi là đi lung tung được?”
“Có lẽ cô không biết, hàng năm vào ngày Tết Nguyên đán, không biết có bao nhiêu đứa trẻ và nữ tử bị lạc, nếu bị bọn buôn người bắt đi, thì không biết tìm lại sẽ khó khăn đến mức nào.”
Ta không thể phản bác được lời hắn nói.
Hắn dừng lại nhìn ta, ta ngước lên nhìn hắn đầy thắc mắc. Thì ra chỉ cần ngẩng đầu lên, trong mắt ta chỉ có thể chứa đựng hắn thôi sao?
22.
“Nam Lâu, mẹ cô muốn gả cô vào nhà cữu cữu à?”
“Ừ!”
“Vậy cô đã đồng ý chưa?”
“Chưa.”
Hắn lại im lặng. Ta rõ ràng thấy yết hầu của hắn chuyển động lên xuống.
“Rất tốt.” Hắn chỉ nói vậy, rồi lại không nói gì thêm. Tốt cái gì mà tốt? Ta không lấy chồng thì tốt lắm sao?
“Ngươi đã cưới vợ chưa?” Ta cắn răng hỏi hắn.
Hắn nhìn ta, trông vô cùng ngạc nhiên: “Tất nhiên là chưa.”
Ta nhìn hắn, cắn môi, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Thì ra hắn chưa cưới vợ! Ta biết ngay mà! Một nam nhân chính trực và thật thà như hắn, sao lại vô cớ gây rắc rối cho một cô gái chứ? Thật tốt quá, hắn vẫn chưa cưới vợ.
Ta bước đi trước, tay giấu sau lưng, còn hắn lặng lẽ theo sau. Bên đường có rất nhiều người bán đồ ăn vặt, hễ thấy là hắn lại hỏi ta có muốn ăn không.
Ta gật đầu, thế là hắn lấy túi tiền ra trả. Hắn không ăn miếng nào, chỉ nhìn ta ăn, ăn xong lại hỏi ta hương vị thế nào. Nếu nói về ăn uống, đó chắc chắn là sở trường của ta.
Từ cách làm đến nguyên liệu, tôi có thể đoán được đến tám, chín phần.
“Hai muội muội ở nhà ta cũng rất thích ăn, chắc chắn cô sẽ hợp với họ.” Hắn nhẹ nhàng nói. Ta giả vờ không nghe thấy, nhưng không thể ngăn mình đỏ mặt.
Hắn mua cho ta một chiếc đèn thỏ con, rồi tiễn ta đến cổng nhà cữu cữu. Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn, còn hắn thì do dự.
“Nam Lâu, cái này là cho cô.”
Hắn đưa cho ta cái bọc nhỏ trong tay, tô giơ tay đón lấy, nhưng cảm thấy nó hơi nặng.
“Ta thấy các cửa hàng ở Dương Châu đều bán loại hộp trang điểm này, nên lúc rảnh ta đã tự làm một cái.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Là làm riêng cho ta sao?” Ta ôm bọc chứa chiếc hộp vào lòng, mong đợi nhìn hắn.
Có vẻ hắn bị dáng vẻ của ta làm cho buồn cười.
“Đúng, là làm riêng cho cô.”
Hắn đi rồi, cũng mang theo cả trái tim ta. Ta ôm chặt cái bọc, trở về phòng, sau khi rửa mặt xong, ta cho Xuân Hồng lui ra, rồi mới cẩn thận mở cái bọc ra.
Đó là một chiếc hộp nhỏ hình vuông làm từ gỗ lê vàng, có hai ngăn trên dưới, mặt trước hộp khắc hình chim hỉ thước đậu cành, còn trang trí thêm hoa văn mây. Hình dáng tinh xảo, chi tiết, được mài nhẵn mịn.
Ta dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào. Ôm chặt chiếc hộp nhỏ đó, ta không kìm được mà rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng có người sẵn lòng dành tâm huyết cho ta, dù hắn chỉ là một thợ xây, dù tô hiện giờ chẳng là gì cả.
Ngày hôm sau, ngoại tổ phụ vẫn muốn giữ lại, nhưng nhìn dáng vẻ của Hải ca, mẹ ta cũng không muốn ở lại nữa. Ta cùng Xuân Hồng trở về trang viên, mẹ ở lại kinh thành.
Bà muốn mua một căn nhà ở kinh thành, cửa hàng trên đường Trường An cũng đã đến lúc bắt đầu kinh doanh.
Ta lấy miếng ngọc bội đã khắc xong ra, tự tay làm một cái dây kết như ý màu xanh nhạt để gắn vào. Đợi khi gặp lại hắn, ta sẽ tặng cho hắn, coi như là quà đáp lễ.
Khi trong lòng có sự mong chờ, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Mẹ ta từ kinh thành trở về, hỏi ta có thực sự không muốn cân nhắc chuyện kết hôn với Hải ca không?
Ta kiên định lắc đầu, ta đã có người trong lòng rồi, sao còn có thể lấy người khác?
“Mẹ ơi, nếu con muốn lấy một thợ xây, mẹ có đồng ý không?” Ta thử hỏi mẹ.
Mẹ nhướng mày nhìn ta: “Chẳng lẽ trong lòng con đã có người rồi? Còn là một thợ xây? Việc này xảy ra từ bao giờ mà mẹ lại không biết chứ?”
“Mẹ ơi, mẹ cứ nói đi, mẹ đồng ý hay không?” Ta ôm lấy cánh tay mẹ và lắc lắc.
“Chỉ cần nhân phẩm của hắn tốt, còn lại đều có thể bàn bạc.”
Mẹ dùng ngón tay chọc vào trán ta, nhưng ta không thấy đau, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều đã viên mãn rồi.
23
Không lâu sau, Nhị phu nhân của Ôn gia đến trang trại, nói là đến để cầu hôn. Cả mẹ và ta đều rất bất ngờ, ta càng không biết khi nào đã gặp tam công tử của Ôn gia.
Mẹ mời khách vào chính sảnh, trong lòng vẫn còn mơ hồ, nhìn chằm chằm vào phu nhân.
“Sao tam công tử lại để ý đến con gái của ta là A Lâu?”
Nhị phu nhân cầm khăn tay cười nói: “Việc này phải hỏi con gái của bà thôi. Tam lang quân nhà ta là người ít nói, chỉ bảo ta đến cầu hôn, hỏi thêm thì đỏ mặt không nói gì nữa.”
“Biểu di mẫu, con thật sự chưa từng gặp tam công tử.”
Dù Ôn gia có tốt đến đâu, giờ ta cũng không muốn kết hôn.
“Việc này thật là khó xử, phải làm sao bây giờ?” Mẹ cười khổ.
“Có phải A Lâu nhà bà không để ý đến tam công tử của ta không? Ta nghe nói còn nhận lễ vật rồi đấy!”
“Ta khi nào…” Lễ vật à? Ta quả thực đã nhận một hộp trang điểm, người đó nói rằng hắn là con thứ ba trong nhà… Ta sững sờ một lúc, hắn chưa bao giờ nói mình mang họ Ôn mà!
“Chẳng lẽ đệ ấy chưa nói với con là mình họ Ôn à? Tam công tử nhà ta tốt lắm, chỉ là tính tình như cái vỏ ốc, thích một cô nương nhưng lại không nói tên mình là gì. Đệ ấy đứng thứ ba trong nhà, tên là Lãng, tự là Cửu Khanh. A Lâu, con cũng đừng trách đệ ấy, đệ ấy đã đến Dương Châu vào tháng Bảy năm ngoái để xây dựng hành cung cho Hoàng thượng, mới trở về không lâu nên có lẽ chưa kịp nói…”
Thì ra hắn là tam công tử của Ôn gia! Là một viên quan tam phẩm của triều đình, ta lại tưởng rằng hắn chỉ là một thợ xây.
Nhưng với thân phận và gia thế hiện tại của ta, làm sao có thể xứng với hắn được? Mẹ ta trông còn hoang mang hơn cả ta.
“Vài ngày trước, nó còn nói với ta rằng nó thích một thợ xây, tôi không ngờ lại là tam công tử, chỉ là…”
“Phu nhân đừng nói gì về gia thế nữa, nhà chúng ta không quan trọng những thứ đó, chỉ cần hai đứa có tình cảm với nhau là được rồi. Cha mẹ ta khi nghe nói tam đệ muốn cưới vợ thì vui mừng khôn xiết, đã giục ta đến đây không biết bao nhiêu lần. Hôm nay ta chỉ muốn hỏi ý kiến của bà thôi, nếu A Lâu đồng ý, chúng ta sẽ nhờ người mai mối đến cầu hôn sau.”
Làm sao mà tôa không đồng ý được? Tất nhiên là ta rất đồng ý rồi. Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ. Đến cuối năm, tôa sẽ kết hôn với tam công tử Ôn gia.
Mẹ ta dẫn ta đến sống ở ngôi nhà mới mua trong kinh thành. Huynh ấy là một quan chức, ngày thường luôn bận rộn. Chỉ khi có ngày nghỉ, huynh ấy mới đến thăm ta. (Lúc này sắp cưới nên đổi xưng hô nha mấy ní!!)
Ta tặng huynh ấy miếng ngọc bội đã khắc sẵn, huynh ấy cẩn thận đeo nó vào thắt lưng. Ta dẫn huynh ấy đi xem những thứ ta đã làm, huynh ấy đều xem qua từng thứ một.
“Không ngờ A Lâu lại là một cô nương tài năng như vậy, là ta đã hiểu lầm rồi.” Ánh mắt huynh ấy đầy vẻ vui tươi.
“Huynh hiểu lầm gì? Có phải nghĩ rằng ta chỉ biết ăn thôi đúng không?”
“Biết ăn là có phúc, muội muội Bảo Ngân nhà ta lúc nào cũng nói thế, ta cũng đồng ý như vậy.”
“Sao huynh không nói với ta rằng huynh là tam công tử của Ôn gia?”
“Sợ nàng sẽ bị dọa chạy mất.”
“Sao lại thế? Ở kinh thành này, có cô nương nào không muốn gả cho huynh đâu? Nếu ta biết sớm, chắc chắn ta sẽ dùng mọi cách để gả cho huynh.”
“Ồ? Vậy nói nghe xem, nàng sẽ dùng cách gì?”
“Nói ra huynh cũng không hiểu đâu.”
“Không hiểu thì có thể học mà.”
“Theo vai vế, ta phải gọi huynh là biểu thúc, huynh trêu chọc ta như vậy không phải là không tốt sao?”
Nghe đến hai chữ “biểu thúc”, mặt mày huynh ấy đen lại. Ta bật cười, huynh ấy có vẻ không vui vì chuyện tuổi tác của mình. Thấy ta cười, huynh ấy đưa tay xoa má ta, xoa đến khi má ta đỏ lên mới buông tay.
“Nói thật đi, huynh thích ta vì điều gì? Ta không đẹp, gia thế lại càng không có gì đáng kể, tính thì nhát gan, không có chủ kiến, còn ích kỷ, ngoài ăn uống ra thì chẳng có gì tốt cả!” Ta nghiêm túc hỏi huynh ấy.
“Có lẽ là vì chưa từng có ai coi ta là thợ xây mà còn nói chuyện với ta một cách thoải mái như vậy chăng? Đừng tự coi thường bản thân, nàng rất tốt, Nam Lâu, nàng rất tốt.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.