16
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện bản thân đang nằm trên giường.
Tần Quan như con gấu lớn ôm chặt lấy tôi, còn cánh tay tôi bị anhcắn đến nỗi hằn lên vài vết răng.
Tôi không cảm xúc rút cánh tay của mình lại.
Anh thực sự đói quá rồi!
Tôi vừa cử động, Tần Quan cũng mở mắt.
Anh ngơ ngác vài giây, sau đó giống như nhận ra điều gì, lập tức đá tôi xuống giường.
Được thôi, tôi đặt anh trong tim, còn anh thì đá tôi xuống hố.
Khi tôi đứng dậy, Tần Quan đã mau chóng mặc xong quần áo, gương mặt đỏ bừng.
Tôi đoán anh đã nhớ lại chuyện tối qua.
“Công ty còn nhiều việc, tôi đi trước đây!” Nói xong câu đó, Tần Quan vội vàng bước ra ngoài.
Tôi nhìn đôi chân dài trần trụi của anh.
Anh à, tôi biết anh vội, nhưng ít nhất cũng nên mặc quần vào chứ.
Tần Quan gấp gáp đi ra ngoài, tôi nhanh chóng đuổi theo, hét lớn: “Quần của anh!”
Tiếng hét vang dội không chỉ khiến Tần Quan đứng hình, mà còn làm cặp đôi hàng xóm vừa bước ra ngoài sững sờ.
Tôi đứng ở cửa, tay cầm quần của Tần Quan, bầu không khí giữa bốn người chúng tôi vô cùng kỳ quái.
Người đầu tiên lên tiếng lại là Kiều Kiều, anh ta có vẻ xúc động, hoàn toàn quên mất năm xưa đã lừa dối tôi – một Alpha ngây thơ thế nào.
“Tống Lam! Sao em lại ở đây?”
Ánh mắt của Nam Giang và Tần Quan đồng thời chuyển sang Kiều Kiều. Kiều Kiều không nhận ra điều gì, vẫn quay sang giới thiệu với Nam Giang: “Đây là mối tình đầu của tôi, không ngờ hai người lại là hàng xóm, lần tới chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?”
Sắc mặt của Nam Giang và Tần Quan cùng lúc trở nên u ám, tôi hoàn toàn không dám nói gì thêm.
Kiều Kiều là người nhiệt tình, tôi không chắc “chơi cùng nhau” mà anh ta nói có nghĩa ở mức độ nào.
Tần Quan hừ lạnh, giật lấy quần từ tay tôi rồi bước vào nhà.
Nam Giang cũng hừ lạnh với Kiều Kiều: “Cậu hào phóng thật đấy nhỉ?”
Tôi cúi đầu rụt cổ lại.
Sau khi đóng cửa, Tần Quan đã mặc quần vào rồi.
Trước khi rời đi, Tần Quan chuyển cho tôi một khoản tiền, nói: “Chuyện tối qua, coi như chưa từng xảy ra.”
17
Sáng hôm đó, Tần Quan dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng rời đi.
Kết quả là đến tối, anh lại quay về với gương mặt đỏ bừng, mắt đẫm lệ.
Nam Giang đỡ anh, khuôn mặt lộ ra vẻ khó nói.
Khi tôi định đỡ Tần Quan từ tay Nam Giang, anh bỗng đứng thẳng dậy, giọng đầy cảnh giác: “Nếu em còn nhìn Nam Giang, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Nam Giang lườm Tần Quan một cái, rồi quay người đi ngay, trước khi đi còn không quên kể lại chuyện của Tần Quan.
“Còn có người nào đó, vừa rồi gọi còn ‘Tống Lam’ cả dọc đường.”
Mặt Tần Quan đỏ bừng như sắp nhỏ máu: “Tôi chỉ uống nhầm thuốc thôi.”
Nói rồi, anh quay sang nhìn tôi: “Đều là lỗi của em, dùng thuốc Alpha lung tung cho tôi.”
Gương mặt tôi đầy vẻ vô tội, ai mà ngờ anh lại là một người thế này.
May mắn là trước đó bác sĩ Triệu có để lại thuốc, tiêm xong, Tần Quan mới bình tĩnh lại chút: “Em sẽ không kể chuyện này ra ngoài chứ?”
Tôi rót cho anh ly nước: “Yên tâm đi, cưng à.”
Tần Quan uống nước, giọng điệu bẽn lẽn: “Tôi còn muốn ăn bánh.”
Khuôn mặt anh vẫn còn đỏ bừng, mái tóc mềm mại rủ xuống trước trán, trông thật muốn bắt nạt.
Tôi cố ý làm ra vẻ khó xử: “Nhưng bây giờ đã khuya rồi.”
Tần Quan cắn môi, kéo áo ngủ lên: “Vậy thế này cũng không được à?”
Đúng là cái tên quỷ kế đa đoan này, chỉ biết bày trò.
Tôi nhân cơ hội chạm vào cơ bụng của anh, sau đó vui vẻ vào bếp làm bánh.
18
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt, tôi lại nhận được một khoản chuyển tiền kèm theo lời nhắn lạnh lùng từ Tần Quan: “Chuyện tối qua cứ coi như chưa từng xảy ra.”
“…” Được rồi, người giàu thường thích tự lừa mình dối người như thế.
Đến tối, Nam Giang lại mang Tần Quan về nhà, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.
Tần Quan khóc thút thít, nói rằng bản thân sắp tan vỡ rồi, nói muốn tôi ôm lấy anh ấy ngay lập tức.
Nam Giang chống tay vào hông, thở hổn hển: “Hai người coi tôi là người phục vụ miễn phí đấy à?”
Tôi ngại ngùng xin lỗi: “Tất cả là lỗi của tôi, tôi trót cho anh ấy uống nhầm thuốc, chắc là thuốc vẫn chưa hết tác dụng.”
Nam Giang gật đầu thông cảm rồi xoa vai đi về.
Tôi đỡ Tần Quan, anh kéo tay tôi đặt lên ngực mình: “Em sờ thử xem, trái tim tôi có đang đập loạn lên không.”
Nam Giang khựng lại một chút, sau đó vội vàng bỏ đi như vừa gặp ma.
Tôi theo lời anh khẽ chạm nhẹ, cảm giác thật tuyệt.
Sáng ngày thứ ba, Tần Quan lại lạnh mặt chuyển tiền cho tôi.
Thật lòng mà nói, tôi muốn cúi đầu cảm tạ anh lắm, bởi việc nhận tiền mà không làm gì thế này khiến tôi hơi áy náy.
Hy vọng anh sẽ giữ vững thói quen tốt này.
Liên tục mấy ngày, Tần Quan như người bị tâm thần phân liệt.
Mỗi tối, Nam Giang đều bực bội mang anh về, nói nhất định sẽ cho chúng tôi biết tay.
Ngày thứ tám là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Tần Quan, tôi đã chuẩn bị một chiếc bánh nhỏ, nhưng Tần Quan không về.
Tôi gọi điện cho anh, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc rộn ràng, rồi một giọng nam xa lạ vang lên: “Cô tìm ai?”
Tim tôi thắt lại, chẳng lẽ Tần Quan ra ngoài vui chơi rồi gặp nguy hiểm?
Tôi nhịn lại hỏi địa chỉ quán bar, sau đó lái xe phóng như bay đến đó.
Sau khi lùng sục một hồi, tôi thấy Tần Quan đang ngồi lơ mơ ở một góc, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, ánh mắt không hề có ý tốt.
Tôi lao đến lay tỉnh Tần Quan.
Tần Quan mở mắt, thấy tôi thì vô cùng vui vẻ: “Em đến rồi à, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tôi đỡ anh dậy: “Về nhà rồi nói.”
Người đàn ông lạ mặt không vừa ý, kéo tay Tần Quan lại, giọng điệu thách thức: “Cô là ai? Tôi đã hẹn với anh chàng đẹp trai này rồi, cô đến đây làm gì?”
Tôi gạt tay người đàn ông kia ra, bình tĩnh đáp: “Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy.”
Nhưng người đàn ông đó vẫn không chịu buông tha.
Tôi buộc phải để Tần Quan tựa vào tường, sau đó lao lên tung một cú quật vai khiến người đàn ông kia ngã sấp mặt.
Tên đàn ông nằm trên đất, ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cúi xuống vỗ nhẹ lên mặt anh ta: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Tần Quan đứng dựa vào tường, cười ngốc nghếch: “Đây là lần đầu tiên có người vì tôi mà đánh nhau.”
Tôi bước đến bóp nhẹ cơ bắp trên cánh tay anh, bởi vì nhìn anh thế này, một quyền đã có thể đấm chếc người khác, chỗ nào đến lượt cần người khác bảo vệ.
19
Tôi đưa Tần Quan về nhà, gió mát ban đêm thổi nhẹ vào người rất dễ chịu.
Tôi hỏi anh muốn nói gì không, nhưng anh cứ ấp úng mãi, cuối cùng cũng chẳng nói được điều gì.
Sau một hồi vất vả, về đến nhà tôi chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc. Nhưng tối nay định sẵn là một đêm không yên giấc.
Tôi vừa thay xong đồ ngủ thì chuông cửa vang lên inh ỏi.
Tôi mở cửa, nhìn thấy Kiều Kiều, hàng xóm của tôi, quần áo xộc xệch lao vào ôm chặt lấy tôi.
“Lam Lam, người ta nhớ em quá đi mất~”
Tôi rùng mình, cảm giác có ánh mắt sắc lạnh từ sau lưng truyền đến.
Tôi vội đẩy Kiều Kiều ra: “Anh có bệnh à?”
Kiều Kiều cười mỉm, động tác yêu kiều bắt đầu cởi cúc áo.
“Người ta chỉ nhớ em thôi mà. Dù sao em và Tần Quan cũng không có tình cảm, không bằng qua đây vui cùng chúng tôi đi.”
Kiều Kiều khoe bờ vai tròn trịa, tiếp tục nói: “Tần Quan chẳng có gì thú vị cả, sao có thể đáng yêu như tôi.”
Tôi không nhịn được phải phản bác: “Tần Quan thật ra cũng rất đáng yêu mà.”
Kiều Kiều nắm tay tôi: “Nhưng hắn không thích em.”
Người phía sau cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đẩy Kiều Kiều sang một bên: “Ai nói tôi không thích cô ấy!”
Kiều Kiều thất vọng nhìn chúng tôi: “Hóa ra hai người đều thích nhau, vậy là tôi tự đa tình rồi.” Nói xong, anh ta vặn eo bước về căn nhà bên cạnh.
Không biết nói sao nữa, chỉ là có cảm giác như bị ai đó lừa.
Cánh cửa đóng sầm lại, mặt Tần Quan đỏ đến tận cổ.
Tôi nhìn hắn: “Anh thích em thật sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTần Quan loay hoay như gà mắc tóc, cuối cùng khẽ đáp: “Ừm.”
Đôi mắt anh sáng lên, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi gãi đầu: “Hay để mai anh tỉnh táo rồi nói tiếp nhé.”
Tôi hồi hộp suốt đêm, mơ thấy Tần Quan bị tâm thần phân liệt.
Sáng dậy, tôi thấy Tần Quan vẫn còn ở nhà.
Mùi thơm từ bếp bay ra, anh đang mặc tạp dề nấu bữa sáng.
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ấy lại biết nấu ăn.
Tần Quan nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia hy vọng: “Hôm qua tôi nói gì, em có nghe không?”
Tôi bắt chước bộ dạng anh lúc trước, lạnh lùng nói: “Chuyện tối qua cứ coi như chưa từng…”.
Còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Quan đã dựa đầu vào vai tôi.
Môi tôi bị cắn nhẹ, Tần Quan rụt đầu lại: “Trước kia là tôi sai.”
Tôi ôm lấy gương mặt anh, hôn trở lại.
“Được rồi, vậy chúng thử yêu đương trước đã nhé.”
[Nhật ký của Tần Quan]
1.
Tôi là một Omega giả làm Alpha.
Vì anh tôi đã mất sớm, tôi phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc.
Nhìn vào khuôn mặt ngày càng trưởng thành trong gương, tôi chỉ muốn khóc.
Cuộc đời tôi coi như xong rồi, ai sẽ chấp nhận ở bên một người như tôi chứ?
2.
Gia đình nói sẽ sắp xếp một cuộc liên hôn gia tộc cho tôi.
Đối phương là một nữ Alpha, nói rằng bản thân có thể che giấu giới tính, kết hôn với tôi.
Tôi phát điên, tiêu chuẩn của tôi rất cao, đâu phải ai cũng có thể kết hôn với tôi.
Mẹ gửi cho tôi bức ảnh của cô ấy.
Xinh đẹp đến mức khiến tim tôi nhảy loạn.
Cảm ơn mẹ, con đồng ý.
3
Tôi kết hôn với Tống Lam rồi, nhưng hình như cô ấy không thích tôi.
Tôi ngửi ngửi mùi trên người mình, bất lực thở dài.
Tôi cũng đâu có cách nào khác, ai bảo tôi đang giả làm Alpha chứ.
4
Người bạn tốt của tôi, Nam Giang nói rằng nếu tôi thích Tống Lam, cô ấy có thể giúp tôi.
Sau đó, cô ta trộm nói cho tôi bí quyết của bản thân
Những thợ săn giỏi nhất luôn xuất hiện dưới hình dáng của con mồi.
Thế là tôi giả vờ say rượu, còn thả ra chút ít pheromone.
5
Tôi muốn tuyệt giao với Nam Giang!
Cái cô ta nói chẳng có tác dụng gì cả!
Tống Lam không thích mấy gã cơ bắp như tôi.
Nhưng hình như cô ấy lại thích pheromone của tôi.
6
Tống Lam lén ngửi áo tôi.
Hehehe, cô ấy thật biến thái, tôi thích.
7
Tống Lam thật thơm, giống như một chiếc bánh kem vậy.
Cô ấy nằm cạnh tôi, tôi đói đến mức muốn cắn người.
8
Mẹ vợ tôi, không đúng. Ừm, mẹ chồng tôi, cũng không đúng.
Mẹ tôi tỉnh rồi, tôi phải nhân cơ hội này chiếm được cảm tình của bà.
Quả nhiên với sức hấp dẫn của tôi, điều này là quá dễ dàng
9
Được rồi được rồi, cô ấy đã quên hết rồi.
Tối qua Tống Lam ôm áo tôi hít hà mãi, vậy mà hôm nay lại trở mặt không nhận người.
Tôi còn vất vả dùng pheromone dỗ dành cô ấy cả đêm.
Cô ấy lại đối xử với tôi như vậy!
Kẻ phụ bạc này, tôi phải hung hăng trả thù mới được.
10
Nam Giang cãi nhau với bạn trai, tức quá chuyển qua ở cạnh nhà tôi.
Tống Lam còn làm bánh để chúc mừng cô ấy.
Hứ, tôi không thèm quan tâm đâu.
11
Mà tôi vẫn ăn cái bánh đó.
Ngon thật, hehehe.
12
Tôi dẫn Tống Lam về nhà họ Tống dự tiệc.
Tôi biết cô ấy không thích mấy bữa tiệc thế này.
Thôi kệ, tìm cơ hội chuồn thôi.
13
Tống Viễn thật đê tiện.
Hắn dám dùng thuốc kích thích trong thư phòng.
Tống Viễn xấu xa, Tống Lam tốt bụng.
14
Nam Giang bảo tôi nên tranh thủ cơ hội này chiếm lấy Tống Lam.
Tôi nghĩ cô ấy nói cũng đúng.
Thế là tôi vứt thuốc ức chế đi, để Nam Giang giúp tôi gọi điện.
15
Kế hoạch thất bại.
Tôi nhìn gương, chán nản thở dài.
Có lẽ vì tôi không trông giống một Alpha, nên Tống Lam mới không thích tôi.
16
Ngày đầu tiên thuốc chưa hết tác dụng, kế hoạch thất bại.
Ngày thứ hai thuốc chưa hết tác dụng, kế hoạch thất bại.
Ngày thứ ba thuốc hết tác dụng, kế hoạch vẫn thất bại.
Nam Giang sắp phát điên vì tôi rồi.
Cô ấy bảo tôi hãy thẳng thắn tỏ tình, nhưng tôi không dám.
Hơn nữa lần trước Tống Lam cũng trở mặt không nhận người rồi.
Tôi phải trở mặt lại vài lần để trả thù mới được.
17
Nam Giang bảo sẽ giúp tôi một tay.
18
…Cái gọi là giúp của cô ấy chính là để bạn trai cô ấy đến nhà gây sự với tôi.
Chết tiệt, vậy mà lại có tác dụng thật chứ!
– Kết thúc –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.