11
Đóng cửa phòng làm việc lại, tôi thấy một bóng dáng cao lớn đứng quay lưng về phía tôi ở hành lang.
Vai rộng eo thon mông cong, tôi kìm nén cơn thôi thúc muốn tát một cái.
Tôi lên tiếng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tần Quan quay người lại, sắc mặt không được tốt lắm: “Công ty có chút chuyện, em có muốn đi cùng anh không?”
Tần Quan vốn luôn bình tĩnh, hiếm khi thấy anh có sắc mặt khó coi như vậy.
Đúng lúc tôi cũng không muốn ở lại đây nên gật đầu: “Vậy em đi cùng anh.”
Tần Quan vào phòng làm việc chào tạm biệt Tống Viễn, rồi đưa tôi rời khỏi nhà họ Tống.
Lên xe xong, Tần Quan nhận một cuộc điện thoại.
Tôi dỏng tai lên nghe, có vẻ như công ty đối thủ của Tần thị đã cài một gián điệp kinh doanh vào Tần thị.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tần Quan âm u.
Tôi không nhịn được an ủi anh vài câu.
Nhưng Tần Quan lại lắc đầu: “Em không hiểu đâu, lần này tình hình khá nghiêm trọng.”
“Bọn họ phái người dùng nước sôi tưới chết hết tất cả cây phát tài của công ty chúng ta rồi.”
“…” Nói vậy thì quả thật tôi không hiểu lắm.
Tần Quan đưa tôi về căn hộ, rồi vội vã quay lại công ty xem cây phát tài của mình.
Tôi về căn hộ tắm rửa, nằm xuống giường êm ái của mình. Chưa kịp nhắm mắt, điện thoại đã rung liên hồi.
Tôi mở điện thoại, giọng nói lo lắng của Nam Giang vang lên.
“Cô Tống, tình trạng của anh Tần không tốt lắm, có thể phiền cô qua đây một chút không ạ?”
Không lẽ vì chuyện cây phát tài mà ngất đi?
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, lái chiếc xe nhỏ màu hồng của mình đến tập đoàn Tần thị.
Nam Giang đã đứng chờ ở dưới lầu từ lâu, vừa thấy tôi đã kéo tôi chạy như bay về phía thang máy, tôi thậm chí không kịp hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.
Thang máy dừng ở tầng 32, cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã bị mùi tỏi nồng nặc xộc vào mũi choáng váng.
Ồ, hiểu rồi, Tần Quan đang vào kỳ dịch cảm*.
*Đại khái thì nhẹ là kỳ nhạy cảm, nặng thì kỳ phát tình, rùi cái gì đến cũng phải đến thoai=))
12.
Nam Giang bịt mũi đẩy tôi vào văn phòng của Tần Quan: “Cô Tống, nhờ cô vậy.”
Sau đó vội vàng đóng cửa thang máy lại.
Tôi cũng bịt mũi bước vào trong phòng làm việc, thấy Tần Quan co rúm trên ghế sofa, mặt đỏ bừng.
Tôi tiến đến vỗ nhẹ vào má anh. Tần Quan miễn cưỡng mở mắt, hốc mắt đỏ ngầu.
Sau đó… sau đó bật khóc!
Anh nắm lấy tay áo tôi, nước mắt lưng tròng: “Cây phát tài của tôi, chết hết rồi.”
Tôi có chút bất lực, giờ này rồi mà vẫn nhớ đến chuyện này sao?
Tôi đành phải hỏi: “Thuốc ức chế của anh đâu?”
Tần Quan lắc đầu, sau đó càng rúc sâu vào người tôi, khuôn mặt nóng hổi vùi vào cổ tôi như một chiếc bánh mì tỏi vừa mới ra lò.
Đây là lần đầu tôi tiếp xúc gần với anh như vậy, không ngờ anh lại chẳng có chút kháng cự nào với tôi.
Cả người bám chặt như kẹo cao su, tôi đang định đẩy ra xa thì lại cảm thấy cổ mình ướt ướt.
Tôi rùng mình, không kìm được liền túm lấy tóc anh. Gương mặt lạnh lùng kia bỗng trở nên rạng rỡ: “Em thơm thật.”
Sau đó đảo mắt rồi ngất đi.
Hỏng rồi, hóa ra Tần Quan là người đồng tính! Muốn hẹn hò AA với tôi!
Tôi lục lọi ngăn bàn làm việc của Tần Quan, chỉ tìm thấy một đống đồ lặt vặt, từ bộ ghép hình LEGO cho đến các món đồ chơi mô hình truyện tranh.
Hình tượng tổng tài bá đạo trong phút chốc tan vỡ.
Tôi tìm mãi mà vẫn không thấy thuốc ức chế, đành phải đưa anh về căn hộ.
13
Nhiệt độ cơ thể Tần Quan càng ngày càng cao, miệng bắt đầu lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Tôi đặt anh lên xe, phóng nhanh về căn hộ, khi tôi kéo anh lên giường, người lúc này đã nóng đến độ có thể đập quả trứng lên chiên.
Tôi lấy một ống thuốc màu xanh nhạt từ ngăn kéo ra, kéo tay áo Tần Quan lên, tiêm vào cánh tay anh.
Một lúc sau, nhiệt độ của anh hạ xuống, tôi giúp anh cởi áo khoác và đắp chăn lên.
Khi tôi chuẩn bị tắt đèn đầu giường, Tần Quan bỗng mở mắt.
Anh ngây ngốc nhìn tôi, sau đó nắm lấy tay tôi, nở nụ cười ngây thơ: “Ba em đã giao hẹn với anh rồi, để anh nhanh chóng sinh con với em.”
Không nói quá, tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Tôi tự hỏi có phải tai mình bị điếc không.
Tống Viễn đã giục cưới thành nghiện rồi ư? Alpha làm sao có thể sinh con, nhìn mà xem, đến cả Tần Quan cũng nhiễm thói nói lung tung rồi.
Sau đó, Tần Quan run rẩy ngồi dậy, xé bỏ miếng dán ức chế sau gáy.
“Đàn ông không thể sinh con cho phụ nữ thì sao có thể gọi là đàn ông tốt!”
Hương cam ngọt ngào xen lẫn chút chua chát thay thế mùi tỏi tràn ngập khắp căn phòng. Tần Quan cởi áo sơ mi trước mắt tôi, để lộ phần thân trên với cơ bắp săn chắc cùng tám múi bụng rõ nét.
Ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên ngực ạnh.
Wow, thật hồng hào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh ngoan ngoãn chui vào lòng tôi, lộ ra tuyến thể sau gáy, giọng điệu chân thành: “Xin hãy đánh dấu anh đi.”
Theo bản năng răng nanh tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, nhưng thông tin quá tải khiến não tôi đã tạm ngừng hoạt động.
Tần Quan thấy tôi mãi không phản ứng, liền ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước.
“Tôi biết mà, mấy người đều không thích thể loại như tôi!”
“Tôi cao lớn, hung dữ, nên em mới không thích tôi. em chỉ thích loại như Nam Giang.”
“Lần trước cũng vậy, sau khi thân mật xong lại giả vờ như không nhớ.”
“Mấy người Alpha xấu xa các em, toàn lừa gạt những Omega trong sáng như tôi!”
Càng nói anh càng tủi thân, đưa tay định cởi quần. Tôi nhanh tay ngăn lại.
Không thể để chuyện này xảy ra!
Nhưng Tần Quan càng hăng hơn, mặt đỏ bừng: “Em muốn chơi kiểu khác phải không?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải…”
Tần Quan giả vờ giãy giụa: “Không, đừng làm vậy, cầu xin cô. Tôi đã có vợ rồi, nếu Alpha của tôi biết, cô ấy sẽ giết tôi mất.”
Trời ạ, bình thường anh toàn xem gì vậy!
Tần Quan vừa giãy giụa vừa tự cởi quần, tôi bị sốc đến mức đứng đơ, chỉ chớp mắt anh đã cởi đến mức phải che mờ hình ảnh.
Tôi hoảng hốt đứng dậy, bất chợt nhìn thấy thuốc ức chế dành riêng cho Alpha trên tủ đầu giường.
Chết tiệt, bảo sao anh cứ cư xử như người uống nhầm thuốc!
14.
Tôi nhanh chóng mặc lại quần áo cho Tần Quan.
Tần Quan có vẻ không hài lòng nhìn tôi: “Sao lại mặc vào? Mặc vào thì sao sinh con được?”
Tôi đành nhẫn nại dỗ dành: “Anh đang không khỏe, để em đưa anh đến bệnh viện nhé.”
Tần Quan cười khúc khích: “Em giỏi quá.”
Tôi: …Thật muốn đào hết đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu anh ra.
Tôi cõng anh ra ngoài, không yên phận nhúc nhích: “Không được, tôi phải dán miếng dán ức chế rồi mới ra ngoài.”
Anh lôi miếng dán từ túi ra, dán bừa lên sau gáy, rồi lại lục lọi khắp người: “Nước hoa của tôi đâu?”
Không tìm thấy thứ bản thân muốn, Tần Quan lại bắt đầu làm loạn, nước mắt lã chã rơi xuống cổ tôi.
“Phải khó khăn lắm tôi mới mua được lọ nước hoa giả A mùi tỏi này. Nếu không xịt lên, người ta sẽ phát hiện ra mất. Khi đó, một đứa dễ thương như tôi sẽ bị cướp mất.”
Dễ thương? Một người cao một mét tám bảy, mình đầy cơ bắp, lại tự xưng là dễ thương sao.
Không có nước hoa, Tần Quan nhất quyết không chịu ra ngoài.
Tôi cũng nhớ ra, đây không phải hành tinh của dân nghèo, những cậu ấm như Tần Quan chắc chắn từ nhỏ đã có bác sĩ riêng.
Tôi toát mồ hôi, vội đặt hắn xuống, lục điện thoại trong túi quần của anh ra.
Trong lúc đó, Tần Quan vẫn cười khúc khích: “Thật đáng ghét, vừa nói không mà giờ lại sờ đùi tôi, giả vờ đứng đắn.”
Thật mong là khi tỉnh táo, anh vẫn sẽ nhớ được bộ mặt này của mình.
Nửa tiếng sau, bác sĩ riêng của Tần Quan đến kiểm tra, rồi lấy từ hộp y tế ra hai ống thuốc tiêm.
“Cậu ấy bị rối loạn hormone do mất cân bằng pheromone. Sau khi tiêm thuốc, nhớ uống nhiều nước, nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.”
Tôi hơi do dự hỏi: “Sau khi tỉnh lại, liệu anh ấy có quên mọi thứ không?”
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên: “Tất nhiên là không.”
“Vậy có thể cho anh ấy uống loại nào làm mất trí nhớ không?”
Tôi lo rằng sau khi tỉnh lại, Tần Quan có thể sẽ nhảy từ tầng mười chín xuống mất.
Tuy nhiên, bác sĩ Triệu nghiêm túc từ chối và giải thích về hậu quả nghiêm trọng của việc uống thuốc lung tung.
Ừm, ngay trước mắt tôi chính là một ví dụ sống.
Tần Quan ngủ mê man, căn phòng ngập tràn mùi hương từ cơ thể.
Tôi hít sâu vài hơi, anh bây giờ thật thơm, giống hệt một quả cam mọng nước.
Hóa ra hôm đó, thứ tôi ngửi thấy là pheromone của anh.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn rực rỡ.
Tôi mở điện thoại ra, tìm kiếm về tai nạn mà Tần Quan gặp phải vài năm trước.
Năm năm trước, Tần Quan bị tai nạn xe hơi.
Sau khi cấp cứu, anh đã sống sót, nhưng em trai song sinh của anh, Tần Tự, lại tử vong ngay tại chỗ.
Tần Quan, Tần Tự.
Nhìn hai khuôn mặt giống hệt nhau, tôi không nhịn được mà cười khẩy. Thì ra, ngay cả những người tự cho mình là cao quý ở tinh cầu A cũng tồn tại kiểu phân biệt giới tính thế này.
Omega dường như mãi chỉ là cái bóng của Alpha.
Nhà họ Tần không quan tâm người thừa kế là ai, chỉ cần đó là Alpha là được.
Lo lắng nửa đêm Tần Quan có thể sẽ xảy ra chuyện, tôi ngồi bên cạnh giường trông anh cả đêm.
Sau khi tác dụng của thuốc an thần tan đi, miệng của Tần Quan bắt đầu lẩm bẩm những câu thoại trong phim hành động.
Tôi đã nhận ra rồi, chắc là anh rất thường xuyên xem mấy bộ phim vớ vẩn đó.
Nhìn thấy khuôn mặt anh bắt đầu đỏ lên, đổ mồ hôi, tôi đành phải xé miếng dán ức chế trên cổ ra, giải phóng một chút pheromone.
Mùi bánh mì sữa hòa quyện với mùi cam quýt, cuối cùng Tần Quan mới giãn lông mày ra, ngủ say.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.