Ca ca bệnh nặng, cưới đại tiểu thư Thôi gia bị từ hôn về để xung hỉ.
Đêm tân hôn, ca ca ta bệnh không xuống được giường, đại nương bảo ta một tiểu cô nương ngủ cùng tân tẩu tẩu.
Chúng ta đều uống chút rượu, hơi say mà ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, ta sờ thấy một vật lạ, ta hỏi tẩu tẩu, sao ngủ mà còn mang theo vũ khí phòng thân.
“Vú khí phòng thân?” Trong bóng tối, giọng nói của tẩu tẩu khàn khàn.
01.
Nến đỏ nhẹ lay động, ấm hương lan tỏa, màn đêm như nhung.
“Tẩu tẩu, ta tên là A Nguyện, là thứ muội của ca ca, đại nương nói sợ tẩu tẩu cô đơn, bảo ta đến ngủ cùng tẩu tẩu.”
Ta tỉ mỉ quan sát tẩu tẩu mới ngồi trên giường cưới, đôi mắt phượng, thật là xinh đẹp vô song, dù ngồi cũng không giấu được dáng người cao ráo, cao hơn ta ít nhất một cái đầu.
Ca ca ta thật có phúc, cưới được người đẹp như vậy.
Tẩu tẩu mới này tên là Thôi Ngọc Ninh, là đại tiểu thư Thôi gia danh giá, vốn được hứa gả cho công tử Hầu phủ.
Nhưng Thôi tiểu thư này vận may không tốt, một hôm ra ngoài bị một tên lưu manh xé rách váy ngay trên phố, từ đó trở thành trò cười của kinh thành, bị Hầu phủ từ hôn.
Nếu không phải vậy, nàng cũng sẽ không hạ giá lấy ca ca ta.
Cha ta vốn là một tiểu quan thất phẩm nhỏ như hạt vừng, nhờ biết luồn lách nên thăng tiến đến chức Ngũ phẩm Hộ bộ viên ngoại lang.
Thôi gia quyền thế hiển hách, cha ta muốn dựa vào Thôi gia, chủ động đến Thôi gia cầu hôn cho ca ca ta.
Theo lẽ thường, Thôi gia sẽ coi thường nhà ta là kẻ giàu mới nổi xuất thân từ nông thôn nhưng ca ca ta anh tuấn, lại học ở Thái học, còn tiểu thư Thôi gia bị từ hôn, danh tiếng bị hủy hoại, giờ tìm được người như ca ca ta cũng coi như không tệ, Thôi gia liền đồng ý cuộc hôn sự này.
Nhưng mà, ngày cưới sắp đến, ca ca ta đột nhiên bị trúng nắng, bệnh ngày càng nặng, nằm liệt giường.
Cha ta sợ hỏng mất cuộc hôn sự này, lại nghe đạo sĩ nói cưới vợ có thể xung hỉ cho ca ca ta, bên ngoài chỉ nói ca ca ta sắp khỏi bệnh, vội vàng đón tiểu thư Thôi gia về nhà.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc nhưng ca ca ta bệnh không xuống được giường, không thể để cô dâu một mình phòng không gối chiếc.
Ta là thứ nữ của Tần gia, là người duy nhất chưa xuất giá, đại nương sai ta đến bầu bạn với tẩu tẩu mới.
“Được.” Giọng tẩu tẩu nhẹ nhàng, tích chữ như vàng.
“Tẩu tẩu chớ sợ, ca ca ta mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi, mấy hôm nay để tiểu cô nương ta bầu bạn với tẩu.” Ta cười ngồi xuống bên giường: “Chúng ta ngủ thôi.”
Ta cởi váy, chỉ mặc trung y, chui vào chăn.
Tẩu tẩu mới ngồi im không nhúc nhích.
Thiệt là, lớn hơn ta hai tuổi mà lại còn thẹn thùng như vậy.
“Tẩu tẩu mau thay quần áo đi.” Ta giục nàng.
Cuối cùng tẩu tẩu cũng thổi tắt nến hỉ, nhanh chóng cởi bỏ hỉ phục, cũng chui vào chăn.
Tháng chín trời vẫn còn nóng, oi bức khó chịu, ta lại uống chút rượu trong tiệc cưới nên thấy mặt đỏ tai hồng.
“Tẩu tẩu, nóng không?” Ta vén chăn lên.
“Nóng.” Tẩu tẩu cũng đá chăn ra.
Ta dứt khoát cởi trung y, chỉ mặc áo lót màu hồng, để lộ cánh tay trần.
Dù sao cũng đều là nữ tử, có gì mà phải ngại.
Ta cầm quạt tròn quạt mát, dịch lại gần tẩu tẩu, nghiêng người: “Để ta quạt cho tẩu.”
Hơi thở của tẩu tẩu có chút gấp gáp.
Thật sự là quá nóng.
Trong cơn mơ màng, tay ta dừng lại, ôm lấy tẩu tẩu, tay trượt xuống, sờ thấy một vật cứng.
“Tẩu tẩu đi ngủ, sao còn mang theo vũ khí phòng thân?” Ta nghi hoặc không hiểu.
“Vũ khí phòng thân?” Trong bóng tối, giọng tẩu tẩu khàn khàn.
Ta sờ kỹ lại, đồ phòng thân này hình như…
Ta giật mình nhảy dựng lên: “Ngươi… ngươi là ai?”
“Suỵt!” Tẩu tẩu bật dậy như cá chép, bịt miệng ta: “Ta là Thôi Nhị Lang.”
Thôi Nhị Lang!
Đệ đệ song sinh của Thôi Ngọc Ninh, Hỗn Thế Ma Vương của Thôi gia!
02.
Ta suýt ngất đi.
Thôi Nhị Lang Thôi Liệt, ở kinh thành không ai không biết.
Vì là con trai đích tôn duy nhất của Thôi gia, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, phóng túng không kiềm chế, ăn chơi lêu lổng, chọi gà dắt chim, ve vãn gái thanh lâu, còn nhất quyết cưới một quả phụ về nhà.
Cuối cùng, lão phu nhân Thôi gia lấy cái ch et ra uy hiếp, hắn mới bất đắc dĩ từ bỏ việc cưới quả phụ đó.
Thôi Liệt buông tay, trong bóng tối cười toe toét: “Người đã bị ngươi ngủ rồi, cũng cho ngươi sờ rồi, ngươi còn muốn kêu nữa sao?”
“Ngươi…” Ta vừa tức vừa thẹn, răng va vào nhau lập cập.
Thôi Liệt dùng ngón trỏ nâng cằm ta, khóe miệng cong lên: “Ngươi tên A Nguyện?”
Ta giơ tay tát hắn.
“Ồ, còn có tính khí.” Hắn nắm lấy cổ tay ta, hạ giọng: “Nếu ngươi còn gây ra tiếng động nữa, ta không giúp ngươi được đâu.”
Nước mắt ta trào ra, suýt nữa khóc thành tiếng.
“Được rồi.” Hắn ném quần áo cho ta, dịu dàng dỗ dành: “Mặc vào đi.”
Ta mò mẫm mặc quần áo thật nhanh: “Sao ngươi lại giả thành tẩu tẩu ta?”
Thôi Liệt giải thích, Thôi gia nghe nói ca ca ta bị bệnh, không biết có nên tiếp tục kết thân với nhà ta hay không.
Nếu hủy hôn, không chỉ tiếng xấu đồn xa, lại sợ ca ca ta khỏi bệnh, bỏ lỡ một mối lương duyên tốt.
Nhưng nếu để tỷ tỷ hắn gả vào, lại sợ lỡ ca ca ta ch et, tỷ tỷ hắn còn trẻ đã phải thủ tiết.
Vì vậy, hắn thay tỷ tỷ lên kiệu hoa, thứ nhất là để dò xét tình hình, xem ca ca ta bệnh thế nào, hai là lỡ ca ca ta bệnh ch et, tỷ tỷ hắn vẫn còn trong trắng có thể tái giá.
Ta trào phúng: “Thôi gia các ngươi là đại gia đình, mà cũng nghĩ ra được chủ ý bỉ ổi như vậy?”
“Là chủ ý của ta.” Thôi Liệt liếc ta một cái: “Nghe nói Tần gia các ngươi muốn tìm tỷ ta đến xung hỉ, chẳng lẽ không bỉ ổi sao?”
Ta nhất thời không phản bác được.
Cha ta muốn dựa vào Thôi gia, muốn lừa dối cưới tiểu thư Thôi gia về nhà, đúng là không có ý tốt gì.
“Nếu ca ca ngươi khỏi bệnh, ta sẽ về đổi tỷ ta đến, không ai hay biết.” Thôi Liệt dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Nghe nói cha ngươi đã định hôn cho ngươi?”
Hắn thế mà cái gì cũng biết.
Ta càng thêm xấu hổ và tức giận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCha ta muốn thăng quan, đã gả thứ tỷ chúng ta cho lão đầu tử làm tục huyền, ta cũng không ngoại lệ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba tháng nữa ta sẽ phải gả cho một Lại bộ viên ngoại lang đã ch et lão bà.
Ta chưa từng gặp người nam nhân kia, đại nương nói tuy ông ta hơi già nhưng lại làm chức quan béo bở ở Lại bộ.
Sau khi ta gả đi, chắc chắn sẽ không lo ăn mặc, đối với một thứ nữ như ta mà nói, đây là mối hôn sự tốt khó mà tìm được.
Thấy ta ngầm thừa nhận, Thôi Liệt lại nói: “Bây giờ ngươi và ta ngủ trên cùng một giường, chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, ngươi muốn giúp ta che giấu, hay muốn la hét ầm ĩ, tùy ngươi.”
Ta hận đến nghiến răng nhưng không thể không thừa nhận, hắn nói đúng.
Chỉ cần Thôi Ngọc Ninh có thể vào cửa, sẽ không ai biết ta và tên Hỗn Thế Ma Vương này đã từng chung chăn gối.
Như vậy ta có thể giữ được danh tiết.
Ta hỏi: “Ta phải giúp ngươi che giấu thế nào?”
“Đơn giản.” Thôi Liệt cười, kéo tay ta nằm xuống: “Tiếp tục ngủ với ta.”
03.
Sáng sớm thức dậy, ta soi gương, thấy dưới mắt có hai quầng thâm đen như mực.
“Tẩu tẩu mới.” của ta ngáy như sấm.
Sau đó, hắn bị bệnh.
Hắn bị bệnh, tất cả các nghi lễ của cô dâu mới đều được miễn.
Đại phu đến bắt mạch nhưng không chẩn đoán ra được bệnh gì, chỉ nói rằng có thể là đến nhà mới, không hợp thủy thổ.
Thôi gia đại Tiểu thư khỏe mạnh, vừa qua cửa ngày đầu đã nằm liệt giường như ca ca ta, đại nương lo nhà ta phạm tà, sau khi bàn bạc với cha ta, đã mời đạo sĩ đến làm phép.
Đại nương đẩy ta vào phòng tẩu tẩu mới, dặn đi dặn lại: “Chăm sóc tẩu tẩu ngươi cho tốt, nếu nàng ấy có bất trắc gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Ta nào dám trái lời đại nương.
Mẹ ruột ta mất khi ta mới ba tuổi, lời đại nương đối với ta mà nói chính là thánh chỉ Tần gia.
Thấy ta ngoan ngoãn nghe lời, tẩu tẩu mới che miệng cười.
Đạo sĩ ở Tần gia lẩm bẩm niệm chú, Thôi Liệt trong phòng ngủ bắt chéo chân gặm hạt dưa.
Ta lòng dạ không yên, ngồi xa xa bên cửa sổ, viết truyện của mình.
Ta rất thích viết truyện, lấy bút danh Nhất Trì Xuân Thủy, đã bán được hơn mười truyện, rất được ưa chuộng ở kinh thành.
Ta mới viết mở đầu câu chuyện về tiểu thư nhà viên ngoại hành hiệp trượng nghĩa.
“Ngươi đang làm gì?” Thôi Liệt đi đến bên ta, nhổ vỏ hạt dưa.
“Luyện chữ.” Ta dùng tay che chặt bản thảo.
“Ta đói rồi.” Thôi Liệt bĩu môi: “Ta muốn ăn chân giò heo kho tàu, vịt quay, thịt dê xào hành, ngỗng quay giòn, canh măng chua nấu da gà, mấy món này, ngươi làm cho ta.”
“Ngươi không phải đang bệnh sao?” Ta trừng mắt nhìn hắn, những món này nhiều dầu mỡ, làm sao người bệnh ăn được?
Thôi Liệt chớp mắt, vẻ mặt vô lại: “Cho nên mới bảo ngươi đi làm cho ta.”
Ta chỉ là một thứ nữ, ngày thường bếp nấu gì thì ta ăn nấy, chưa bao giờ được chọn món.
Cắn răng, lấy tiền tiết kiệm từ việc bán truyện ra, nhờ cô nương trong bếp làm giúp mấy món, lặng lẽ mang đến.
“Ngồi xuống, cùng ăn đi.” Thôi Liệt phất tay, ra vẻ hắn mời ta ăn.
Ta đã bỏ bạc ra, không ăn thì phí.
Ta cũng ngồi xuống.
“Tay nghề của đầu bếp Tần gia các ngươi cũng tạm được.” Thôi Liệt vừa gặm chân giò vừa ợ một cái.
“Tẩu tẩu thích thì ăn nhiều vào.” Ta gắp cho hắn nửa cái chân giò còn lại, lại gắp thêm một cái đùi vịt, một đũa thịt dê.
Cho ăn bể bụng ngươi luôn đi!
“A Nguyện, tẩu tẩu ngươi đang bệnh, sao có thể cho nàng ăn những thứ này?” Đại nương đi ngang qua cửa sổ, quát lớn một tiếng.
Ta rụt vai, đũa trong tay run lên.
Đại nương tức giận đi vào.
“Nương, A Nguyện nói đây là món Yến Chiêm thích ăn, để ta cũng nếm thử.” Thôi Liệt che miệng, nói nhỏ nhẹ.
Yến Chiêm là ca ca ta, nhi tử ruột của đại nương.
Sắc mặt đại nương dịu lại, an ủi tẩu tẩu mới: “Ngươi và Yến Chiêm còn chưa gặp mặt, không vội được, thời gian còn dài.”
Đại nương sợ tẩu tẩu mới nhìn thấy vẻ tiều tụy, ốm yếu của ca ca ta, sợ đến mức chạy về nhà mẹ đẻ, nên không dám đưa hắn đi gặp ca ca.
“A.” Thôi Liệt hừ một tiếng thờ ơ, ánh mắt chuyển sang ta: “May mà đêm qua có A Nguyện ở đây.”
“Trước khi Yến Chiêm khỏi bệnh, cứ để nàng ở đây ngủ với ngươi.” Đại nương lại hạ thêm một thánh chỉ.
04.
Ta trở thành cô em chồng ngủ cùng.
Giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mỗi đêm trải chiếu dưới đất không nói, trước khi trời sáng còn phải bò lên giường, giả vờ thoải mái nằm bên cạnh Thôi Liệt, tránh để người hầu nghi ngờ.
Hôm nay trời chưa sáng, ta nhẹ nhàng bò lên giường, không cẩn thận ngủ quên mất.
Đột nhiên cảm thấy mặt ngưa ngứa, như có con sâu róm bò qua.
Mở mắt ra, một đôi mắt phượng câu hồn đang nhìn chằm chằm vào ta.
Đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ, quyến rũ như yêu nghiệt.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ta cảnh giác quấn chặt chăn, không để hở một khe hở nào.
Thôi Liệt lại đỏ mặt, khàn giọng nói: “Sáng sớm thế này, ngươi không nên bò lên giường ta.”
Ta theo ánh mắt hắn nhìn xuống, lập tức hiểu ra.
“Ngươi đi nói với đại nương của ta!” Ta đã nhịn không được nữa.
Hắn lật người, ngáp một cái: “Không có cô em chồng như ngươi chăm sóc, ta làm sao dưỡng bệnh được?”
Hắn đâu phải dưỡng bệnh, rõ ràng là dưỡng mỡ!
Tiền túi của ta ngày càng eo hẹp, tiền tiết kiệm từ việc bán truyện đã biến thành chân giò heo của hắn.
Ta tức giận đá hắn một cái.
Thôi Liệt lười biếng xoay người, thuận tay ôm lấy eo ta.
Ta đẩy tay hắn ra.
Hắn ôm chặt không buông.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.