04.
Còn có một lần, thư sinh đó lại tự tìm đến tận cửa.
Nhe hàm răng vàng khè:
“Sau này ngươi không cần phải mạnh mẽ nữa, bởi vì người mạnh mẽ của ngươi đã đến rồi.”
“Trên đường ta gặp rất nhiều tiểu nương tử xinh đẹp, nhưng ta chọn ngươi.”
“Điều kiện của ngươi tuy không tốt, nhưng ta cũng không chê. Trước tiên hãy đón cha mẹ ta đến hầu hạ, đợi ta đỗ đạt tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ta đóng sầm cửa lớn, buồn nôn muốn ói.
Bảo Châu vội vàng chạy đến: “Tiểu thư sao vậy? Bên ngoài là ai?”
Ta chỉ vào cửa lớn, tay run run, tức giận đến mức mất hết lý trí: “Tướng công của ngươi.”
Nàng kinh ngạc, vội vàng vàng nhìn thoáng qua: “Tướng công của người!”
“Tướng công của ngươi!”
“Tướng công của người!”
05.
Từ thành Tuyên Châu vào kinh ước chừng mất một tháng đường.
Vì vậy, khi khoa cử còn khoảng một tháng nữa, ta ngừng việc nhặt thư sinh.
Bằng không, cho dù có nhặt được thì thư sinh đó cũng không kịp tham gia khoa cử.
Không cần thêu túi thơm nữa, cuối cùng ta cũng được nhàn rỗi một thời gian.
Ta gọi đây là.
Hưu ngư kỳ(*).
* “休漁期” có nghĩa là “thời gian nghỉ đánh bắt cá” hay “mùa cấm đánh bắt.”
06.
Đếm từng ngày, ta ngày nào cũng đến tửu lâu tìm thuyết thư tiên sinh, mong rằng hắn thông tin nhanh nhạy, có thể cho ta biết danh sách trúng tuyển sớm một chút.
Mong ngóng mãi, danh sách không thấy đâu, ngược lại chuyện của thuyết thư tiên sinh ngày càng mới mẻ.
“Nói về trạng nguyên lang, đó là người anh tuấn hiên ngang, mặc áo gấm kỳ lân oai phong lẫm liệt.”
Ai hỏi cái này, hãy nói trạng nguyên lang tên họ là gì.
Ta muốn đối chiếu với tên trong sổ sách!
Ta thuộc lòng những cái tên trong sổ sách đó, trời ơi, ít nhất có thể trúng một chứ?
“Hoàng đế tuyển phò mã dưới bảng vàng, muốn gả quận chúa cho hắn.”
Ai ngờ trạng nguyên lang nghe xong, lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu nhận tội.
“Thần đã có người trong lòng, cả đời này không phải nàng ấy sẽ không lấy ai, mong điện hạ thứ tội.”“
“Nói xong, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi thơm.”
“Chiếc túi thơm đỏ thắm rực rỡ, hơi phai màu, rõ ràng là đã được nâng niu cất giữ từ lâu, vẫn có thể thấy được đường thêu tinh xảo. Mặt trước là chim Hỉ thước đậu trên cành, mặt sau là hai đóa sen nở tịnh đế.”
Giống như có một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Trong lòng như có mây bay, ta choáng váng, suýt nữa thì vui mừng đến ngất đi.
Ta đẩy đám người ra, chen lên hàng đầu, liên tục hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Lão tiên sinh vuốt râu dài: “Hoàng đế đang định khen hắn ta trọng tình trọng nghĩa thì đột nhiên nghe thấy thám hoa lang lên tiếng, từ thắt lưng tháo xuống một chiếc túi thơm, đưa đến trước mặt xem xét, các ngươi đoán xem thế nào? Thật giống hệt với túi thơm của trạng nguyên!”
Nụ cười trên mặt ta đông cứng lại.
Cây dùi đập xuống bàn.
Chiếc bánh lớn vỡ tan thành những mảnh thủy tinh.
Chân run rẩy như sàng, ta vịn vào bàn, run rẩy không thôi.
Không thể nào, ta đã tính toán rồi.
Có phải mộ tổ bốc lên khói xanh không?
Thuyết thư tiên sinh vẫn tiếp tục: “Mọi người tưởng rằng đến đây là hết rồi, nhưng các ngươi nói xem có khéo không, trên điện, các sĩ tử có người móc túi, có người mở hành lý, lại lục ra không ít túi thơm, đếm kỹ thì có đến mười tám chiếc!”
Trong tửu lâu, tiếng hít vào lạnh lẽo liên tục vang lên, bầu không khí còn căng thẳng hơn cả ở hiện trường.
Tiếng hít vào đó như có thực thể, giống như những con rắn chui vào cổ ta, ta chỉ thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh như mưa.
Mười tám chiếc, dù có xé ta ra cũng không đủ chia.
Một lần đắc tội với nhiều quan lớn như vậy, ta đúng là có bản lĩnh.
“Như vậy, hoàng đế lại hỏi trạng nguyên lang, ngươi còn muốn cưới nàng ấy không?”
“Các ngươi đoán xem, hắn ta nói thế nào?” Thuyết thư tiên sinh nhếch cằm về phía ta, “Vị cô nương này, ngươi nghe chăm chú nhất, hay là ngươi đoán thử xem?”
Đoán cái gì, đoán ta sẽ bị xé thành mấy mảnh?
Ta từ trong kẽ hở của cổ họng thốt ra một câu: “Không liên quan đến ta.”
Quay người định đi.
Phải nhanh chóng thông báo cho Bảo Châu thu dọn đồ đạc chạy trốn.
Một âm thanh lạnh lẽo như tiếng va chạm giữa kim ngọc từ bên cạnh truyền đến, chặn đường ta.
“Ta nói, cưới,” hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến vai ta, ta giật mình, chạm vào đôi mắt quen thuộc, “Ta cưới chết nàng.”
Hắn cong môi, cười vừa thuần khiết vừa trêu chọc: “Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?”
Lại một tiếng “Bốp”, chiếc quạt đen gõ rơi bàn tay đang đặt trên vai ta.
Ánh mắt ta theo đó nhìn lại, những ngón tay cầm quạt trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng.
Người nọ dáng người cao ngất, cử chỉ thanh cao quý phái, nhưng lại rất tức giận: “Khoan đã, ta cũng muốn cưới.”
Trạng nguyên lang trốn sau lưng ta, ấm ức như một chú chó nhỏ: “Tỷ tỷ tỷ xem, người này thật hung dữ mà.”
Công tử cầm quạt mặt đen lại, gân xanh trên trán giật giật.
Ta mặt mày ủ rũ như đưa đám.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThật đúng là dây thừng chuyên đứt chỗ yếu, vận rủi chuyên tìm người khổ.
Hai người một trái một phải, dìu ta ra khỏi tửu lâu.
Thuyết thư tiên sinh ở phía sau gọi: “Chưa kể xong mà, cô nương sao lại đi rồi?”
Ta yếu ớt nói: “Lần sau nhất định sẽ nghe.”
07.
Hai người họ dáng dấp đẹp mắt, dáng vẻ dìu tay ta cũng rất uyển chuyển, khiến người đi đường đều nhìn về phía này.
Gặp Lý bà bà hàng xóm ở phía trước, bà cười ha ha chào ta.
“A Viên, hôm nay may mắn thế, nhặt được hai thư sinh đẹp trai.”
Ta cố hết sức ra hiệu bằng khẩu hình “Bảo Bảo Châu chạy trốn”.
Mắt Lý bà bà không được tốt lắm.
“Cái gì? Lợn chạy rồi à? Yên tâm, chuồng lợn khóa chặt lắm, không chạy được đâu, ha ha.”
Ta khóc không ra nước mắt.
08.
Hai người họ rất quen thuộc với nhà ta, vào phòng, một người đỡ ta ngồi xuống bên bàn, một người đi rót trà.
Không có gì khác, chân ta mềm nhũn.
Công tử khá tốt bụng, thậm chí còn rót cho ta một chén.
Ta cúi đầu uống trà, trong phòng nhất thời không có tiếng động.
Uống xong một chén, ta lại với tay đi rót.
Vừa chạm vào quai ấm, một bàn tay to đã nắm lấy tay ta: “Tỷ tỷ sao không nói gì?”
Khuôn mặt cười xấu xa của thiếu niên lại gần: “Để ta đoán xem, không phải là tỷ quên mất ta họ tên gì đấy chứ?”
Ta ngượng ngùng cười cười: “Không dám, không dám.”
Ta thực sự dám.
Trời ơi, ta đã tặng một trăm linh tám chiếc túi thơm, làm sao có thể nhớ hết từng người được.
Đôi mắt như sao của thiếu niên có chút ảm đạm trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại sáng lên.
“Hi Vân Phong. Phong theo sao rơi, thư theo diều bay.”
“Tỷ tỷ, trong này có tỷ cũng có ta, đừng quên nữa nhé.”
Trong lòng ta khẽ chùng xuống.
Ngẩng đầu nhìn người kia, hắn nghiêng người, chiếc quạt đen trong tay khẽ mở ra một nửa.
Ta gật đầu: “Tạ Doãn Hành, văn võ song toàn, quân tử như ngọc.”
Hi Vân Phong vội vàng nói: “Tỷ tỷ sao lại nhớ hắn?”
Ta vừa định nói trên quạt có đề tên, Tạ Doãn Hành đã giành lời: “Tất nhiên là vì trong lòng A Viên có ta.”
Quạt che đi khóe môi, ta thấy rõ hắn khẽ cười.
Hắn còn hỏi ta: “Có phải không?”
Đôi mắt phượng của hắn dài hẹp, hàng lông mày đen nhánh xếch lên tận thái dương, một thân bạch y, ngồi đó như tiên nhân giáng trần, mang theo một chút lạnh lùng.
Nụ cười đó, như mây trắng dưới trăng vừa nở, tiên tử rơi vào trần gian.
Ta bị hắn mê hoặc, vô thức nói: “Phải.”
Hi Vân Phong tức giận, nhảy dựng lên chỉ vào mũi hắn định mắng.
Ánh mắt lướt qua ta, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cơn giận dữ bị đè nén, hắn tiến lại gần vài bước, nắm lấy cánh tay ta, nhẹ giọng nói.
“Ta chỉ là một cái tiểu nhân vật, đương nhiên không thể so sánh với Tạ công tử.
“Thật hâm mộ Tạ công tử, nếu tỷ tỷ đối xử với ta được một nửa như đối với công tử thì tốt biết bao.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bảo Châu: “Ủa, tiểu thư phát tài rồi sao? Trong nhà sao lại có mùi Long Tỉnh Tây Hồ thế này?”
09.
Bảo Châu đi đến góc tường, đứng như chim cút.
Thôi vậy, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết.
Ta nhắm mắt lại: “Hai vị công tử có gì cứ nói thẳng, vì ta tham lam trước, muốn giết muốn mổ ta đều nhận.”
“Giết chóc gì chứ, nói nghe thật dọa người.” Giọng Hi Vân Phong ngọt ngào, “Ta thi đỗ trở về, tỷ tỷ không định gả cho ta sao?”
Tạ Doãn Hành toàn thân tỏa ra hàn ý: “Nàng đã hứa gả cho ta.”
Hi Vân Phong không chịu thua: “Tỷ tỷ tặng túi thơm đầu tiên cho ta.”
Tạ Doãn Hành thong thả nói: “Nàng tặng ta cái lớn nhất.”
Hi Vân Phong tức nghẹn: “Ngươi!”
Ta đột nhiên mở mắt.
Người nên biết tự lượng sức mình.
Ta lại không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành gì.
Hai người họ bây giờ chỉ là giận dỗi tranh sĩ diện, mới đến tranh giành ta.
Đợi đến khi làm quan lớn, ngày đêm đối mặt với ta, lúc nào cũng nhớ đến chuyện bị ta trêu chọc, chẳng phải sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày đánh ta mười tám roi sao.
Ta muốn làm quan phu nhân vốn chỉ để tìm chỗ nương tựa.
Nếu gả đi rồi ngày ngày chịu tội, chẳng phải tự mình nhảy vào hố lửa sao.
Ta lại không ngốc.
Chi bằng cho họ một bậc thang, nhà ai thì sớm về nhà nấy, mỗi người tìm mẹ mình.
Nghĩ thông suốt, ta hạ mình: “Vị trạng nguyên lang này, vị này…”
Bỗng nhớ ra còn chưa biết Tạ Doãn Hành đỗ thứ mấy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.