22
Cách lễ cập kê của ta còn mười ngày, Hoàng hậu cho gọi ta vào cung.
“Dù nay biên cương chiến sự căng thẳng, nhưng trước khi Nam hạ, Hoàng thượng đã căn dặn trăm ngàn lần, muốn tổ chức cho con một lễ cập kê thật hoành tráng.” Hoàng hậu nắm tay ta, nhẹ nhàng nói.
Ta giờ đây không còn kỳ vọng như lúc đầu đông nữa, chẳng còn mong chờ rằng trong lễ cập kê cha sẽ công bố chuyện hôn sự giữa ta và Mạnh Lương Thần trước mọi người.
“Đa tạ tấm lòng của nương nương, nhưng lễ cập kê con chỉ mong được quây quần bên thân quyến bằng hữu. Nay cha và Hoàng bá phụ đều đang ở biên cương, xin thứ lỗi cho Lam nhi, con thật sự chẳng có lòng dạ nào mà tổ chức.”
Lễ cập kê được tổ chức trong cung, các phi tần đều đến tặng quà.
Đức phi gửi tặng vòng vàng của Mạnh Lương Châu: “Châu nhi gửi tặng chiếc vòng vàng này, rất hợp với Lam nhi.”
Ta cười: “Vâng, Thái tử năm nào cũng tặng vòng vàng, vì để xứng với những chiếc vòng này, ta còn phải may thêm không ít y phục mới đấy.”
Quý phi che miệng cười, đưa cho ta một chiếc hộp: “Đây là bản cung sai người đặt làm riêng cho con, toàn bộ là trâm hoa cúc bằng ngọc.”
Mở hộp ra, ta thấy vật liệu và kiểu dáng giống hệt món trang sức mà Lương Thần đã tặng cho ta vào sinh nhật mười bốn tuổi. Ta cố nén nước mắt, cảm tạ Quý phi.
Lễ cập kê năm mười lăm tuổi, tuổi gả hỏi hôn phối, chàng đã tặng đủ cho ta tất cả những món trang sức chàng tự tay làm.
Vậy, ta có lý do nào để không đợi chàng trở về chứ?
23
Là vị hôn thê trên danh nghĩa của Thái tử, sau lễ cập kê, ta vẫn đến Đông cung một chuyến.
Vừa đến cửa thư phòng, ta đã nghe thấy giọng nói ẻo lả của Lâm Dung Vi.
“Điện hạ, Quận chúa thật là uy phong, nay ai ai cũng ca ngợi nàng liệu sự như thần, biết phòng xa dự bị, còn điện hạ bận rộn mấy tháng lại không ai thấy.”
Mạnh Lương Châu thản nhiên đáp: “Cô vì nước vì dân, đâu phải làm cho người ta xem. Qua thời gian, họ tự khắc thấy thôi.”
Lâm Dung Vi lại nói: “Điện hạ đã nói sẽ bảo vệ thiếp, nhưng thiếp nghe nói Quận chúa ở trước mặt Hoàng hậu, đã vài lần chặn lời của Đức phi nương nương, chẳng để cho Đức phi chút thể diện nào. Nàng ỷ vào thân phận cao quý, đến cả Đức phi cũng dám ức hiếp, huống chi thiếp chỉ là nữ sử thấp hèn.”
Nói rồi, nàng ta còn thút thít khóc lên.
Giọng Mạnh Lương Châu dịu xuống ngay: “Nàng yên tâm, Cô nhất định sẽ bảo vệ nàng. Từ lúc ở hành cung nhìn thấy nàng múa bên hoa, đã thấy nàng không thuộc về nơi đó. Sau mới biết nàng vốn cũng là tiểu thư khuê các, trong lòng càng thấy thương xót. Có Cô ở đây, nàng sẽ không bị ức hiếp.”
Nói xong, hắn ta thở dài: “Nàng không biết đâu, từ nhỏ nàng ta đã được chiều chuộng, tính tình kiêu ngạo lắm. Từ bé đã thích bám lấy Cô, có lần nàng ta nhất quyết tặng bánh đậu xanh, Cô không ăn, nàng ta liền khóc, hôm sau phụ hoàng còn đánh Cô một trận. Từ đó, nàng ta làm gì Cô cũng phải đi theo sau, giả vờ bảo vệ nàng. Trong lòng chỉ thấy phiền chán cái sự điên dại đó. Không biết thơ từ, không học nữ đức, suốt ngày trèo cây lội suối, chẳng giống một tiểu thư đài các chút nào. Không như nàng, dịu dàng, lại biết điều.”
Ta đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang ôm nhau trên tràng kỷ.
“Hừ, chủ nhân của Đông cung lại ôm ấp một nô tỳ, vậy gọi là biết quy củ sao?”
Bị ta nói thế, mặt Mạnh Lương Châu tái lại, nghiêm giọng nói: “Quý nữ đều biết, nghe lén thật là vô đức.”
“Nếu không nghe lén, ta sao biết ngươi chán ghét ta đến thế? Sao biết ngươi đã hứa hẹn cùng nô tỳ này cả đời? Không biết nếu Đức phi nương nương hay chuyện này, Thái tử điện hạ còn có ngày yên ổn không nhỉ?”
Nếu để Đức phi biết, e rằng toàn hoàng cung sẽ không được yên ổn.
“Giờ ta nhìn ngươi, chỉ như nhìn thấy giòi bọ, ghê tởm. Chỉ là nể mặt Hoàng bá phụ, tạm thời nhẫn nhịn ngươi một chút. Ngươi nếu khôn ngoan, thì biết nên làm gì.”
Đến nay, ta cũng chẳng có ý định làm kẻ thù của hai người họ.
Không có bất cứ luật lệ nào quy định, rằng Mạnh Lương Châu nhất định phải nâng niu ta, Chương Lam Hâm.
24
Dù ta đã có lòng bỏ qua, nhưng Mạnh Lương Châu vẫn không hề cảm kích, dường như hắn quyết tâm chống lại ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMỗi khi ta cùng Mạnh Lương Trạch bận rộn tìm danh y, thuốc quý đưa lên biên cương, thì Mạnh Lương Châu lại bận rộn nâng cao địa vị cho Lâm Dung Vi.
Hắn phong Lâm Dung Vi làm người quản lý Đông cung, đến cả ta cũng phải được nàng ta đồng ý mới có thể bước vào.
Giẫm đạp danh dự Chương gia của ta xuống đất không chút nể nang. Nhưng ta không vội, ta muốn hắn nâng Lâm Dung Vi lên thật cao, nâng càng cao, khi ngã sẽ càng đau.
Ta cố ý đến Đông cung một chuyến, theo đúng như dự tính bị ngăn lại ngoài cửa. Rồi không hề cố ý, ta phái người lan truyền tin này đến tai Đức phi.
Đức phi quả không phụ kỳ vọng của ta, dẫn người hùng hổ xông vào Đông cung, mang Lâm Dung Vi đến Tư Nô Khố, đ//ánh cho một trận nên thân.
Được Đức phi kỳ vọng, dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ, Mạnh Lương Châu giờ đây thấy người mình thương yêu bị mẫu phi mình đ//ánh đ//ập, đau lòng không thôi. Ngay lập tức, hắn đón Lâm Dung Vi vào điện, làm tì thiếp hầu hạ.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ.
Lâm Dung Vi muốn như Đức phi năm xưa, định lặp lại con đường của Đức phi, tranh thủ trước khi Thái tử đăng cơ sinh hạ đứa con đầu tiên, để vị thế sau này được tôn quý.
Còn Mạnh Lương Châu đã chán ghét sự nghiêm khắc của Đức phi từ lâu. Sự nhẫn nhịn và điềm tĩnh của hắn đều là thói quen ép buộc để trở thành Thái tử.
Đức phi, bản thân từ nô tỳ mà lên làm phi, lại không cho phép con mình giao du với nô tỳ, thật là chuyện nực cười.
Ba người bọn họ tụ lại một chỗ, ta chỉ cần thêm chút dầu vào lửa, ắt sẽ bùng cháy.
25.
Tạm thời hạ mình làm vẻ khiêm nhường, ta dẫn Lâm Dung Vi đến cung của Quý Phi cùng uống trà: “Dù gì nàng ấy cũng đã là người bên gối Thái tử, sau này ất có thể có chút địa vị. Vậy thì sau này cứ xem như tỷ muội, hôm nay ta đặc biệt dẫn nàng đến ra mắt Quý Phi nương nương.”
Quý phi mỉm cười: “Quả nhiên dung mạo kiều diễm, là một nhân tài tú túc. Nếu quan sát kỹ, thật không kém nương nương khi xưa.”
Ta mở lời đồng tình: “Đúng vậy, hy vọng sau này cũng có thể đạt đến vị trí tôn quý như Đức Phi nương nương.”
Quý phi đáp: “Chỉ là, Đức Phi năm xưa cũng là chính thiếp, còn Lâm cô nương bây giờ không có danh phận, sau này chỉ e lắm cũng chỉ đến mức tần vị mà thôi.”
Đức Phi nghe nhắc đến chuyện cũ chẳng mấy vui vẻ, sắc mặt trở nên khó coi. Lâm Dung Vi được khen ngợi, trên mặt đầy vẻ hớn hở.
Hai người chỉ có duy nhất một điểm giống nhau, chính là đều ngu ngốc. Họ đều tin rằng sau này Mạnh Lương Châu sẽ là Hoàng đế, điều này dường như đã định sẵn. Vậy nên, Đức Phi nhất quyết không để Lâm Dung Vi ở lại Đông cung, vì sự hiện diện của nàng ta khiến Đức Phi nhớ đến xuất thân bị dè bỉu của mình.
Còn Lâm Dung Vi, sau khi nghe lời khen của Quý phi thì càng thêm kiên quyết không rời xa Mạnh Lương Châu.
Vở kịch này đã bắt đầu, ta chỉ cần yên lặng quan sát mà thôi.
26.
Đức Phi, đức không xứng với vị.
Mạnh Lương Châu, Thái tử Đông cung, cũng không xứng với danh.
Lâm Dung Vi, là con gái của trọng phạm, đã được ân xá cho vào cung làm nô tỳ, vậy mà không biết hối cải, còn giấu đi thân phận thật, âm mưu lợi dụng Hoàng tử.
Khi nghe Mạnh Lương Châu nói Lâm Dung Vi từng là tiểu thư khuê các, ta liền cảm thấy có điều không ổn.
Một cung nữ chăm hoa không có phẩm cấp, ngày xưa từng là một tiểu thư chỉ có thể là con gái của trọng phạm.
Sau khi cho người đi tra xét, ta mới phát hiện cha của Lâm Dung Vi chính là tham quan bị xử ch//ém mười năm trước, là người đã tham ô công quỹ cứu trợ, nhận hối lộ và dung túng cường hào, khiến nhân dân khốn khổ vô cùng, không ai dám phản kháng.
Nếu không phải năm ấy cha ta giả dạng vi hành, dân lành có khi còn chịu cảnh khổ lâu dài. Từ đó về sau, cha và Hoàng bá phụ của ta luôn vi hành kiểm tra dân tình đều đặn mỗi năm.
Cha của Lâm Dung Vi bị xử t//ử, toàn gia bị lưu đày. Nghe đồn cô con gái yểu mệnh trên đường đi, không ngờ lại được che giấu vào cung làm nữ tỳ.
Rõ ràng, Lâm Dung Vi từ lâu đã tính toán mọi cách tiếp cận Mạnh Lương Châu, không chỉ để cầu vinh hoa phú quý, mà còn muốn xúi giục hắn chống lại nhà ta, trả thù cho tội danh của cha nàng ta.
Vậy nên, dù thế nào, ta cũng sẽ không để Mạnh Lương Châu ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.