Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:01 chiều – 13/11/2024

3.

Anh trai tôi nhanh chóng mang theo những cuốn sách anh ấy tìm thấy trong tủ sách của tôi đến. Tôi vốn dĩ không thích đọc sách, trong tủ sách cũng không có quá nhiều sách.

Khi còn nhỏ, ba tôi đã nói với tôi nếu thấy vất vả quá thì không cần phải quá cố gắng học hành. Ông nói rằng tôi là công chúa nhỏ của Trần gia, Trần gia không cần tôi phải liều m//ạng học hành.

Thế là tôi chỉ biết ăn, uống, mua, mua, mua, chỉ có như vậy ông ấy mới có động lực kiếm tiền.

Nhưng sau khi Trần Tư Đồng trở lại, ba tôi nhìn vào thành tích học tập danh giá của Trần Tư Đồng, vui mừng đến mức giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là huyết mạch của Trần gia ta, hạt giống tốt thì dù gieo ở đâu cũng có thể nở hoa.”

Nói xong, ông ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt quả nhiên là như vậy.

Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy tủi hổ vô cùng, hóa ra tôi chỉ là một nghiệt chủng.

Thư phòng của Trần Tư Đồng chứa đầy sách, có lẽ cô ấy thực sự rất thích đọc sách. Ngược lại, thư phòng của tôi chỉ có những cuốn truyện cổ tích.

Tôi chỉ thích đọc truyện cổ tích, kể cả khi tôi đã trưởng thành. Những cuốn truyện cổ tích đó đều là anh trai mua cho tôi khi còn nhỏ. Anh ấy luôn lạnh lùng với tôi, đó là món quà duy nhất mà anh từng tặng tôi.

Nhưng ngay từng khi còn nhỏ, tôi đã luôn thích theo sau anh ấy, nên đương nhiên đối với món quà duy nhất này, tôi cũng vô cùng yêu thích.

Anh ấy đưa những cuốn truyện đó cho mẹ tôi, ho một tiếng, có chút lúng túng nói: “Đã cũ như thế này rồi, sao vẫn còn giữ chứ?”

Tôi trân trọng những cuốn truyện này đến mức ngay cả lúc tôi phải rời khỏi Trần gia, tôi cũng muốn giữ lại chúng. Nhưng lúc đó anh trai luôn theo dõi tôi rất chặt chẽ, như sợ tôi lấy tr//ộm thứ gì đó nên tôi tức giận không mang mấy cuốn truyện đi.

Mẹ tôi mở cuốn truyện cổ tích ra, ngập ngừng chạm vào mu bàn tay gầy gò của tôi bằng những ngón tay lạnh ngắt, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Tư Quá, mẹ đọc truyện cho con nghe, con mau tỉnh lại đi.”

Câu chuyện cổ tích đầu tiên chính là công chúa Bạch Tuyết.

Mẹ tôi đọc được vài câu thì ngập ngừng: “Con bé thực sự thích những thứ như thế này sao?”

Tôi không có cách nào nói với bà ấy rằng tôi thực sự thích nó. Ngày trước khi phải chuyển ra khỏi nhà, tôi đã lôi nó ra đọc, trên cuốn sách dường như vẫn còn đọng giọt nước mắt của tôi.

Anh trai tôi không ngờ lại hiểu ý tôi: “Con bé thích, con bé thích đọc mấy cuốn sách như vậy nên mới biến thành thế này.”

Mẹ tôi đọc tiếp: “Cô công chúa nhỏ có làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như m//áu… Cô bé tốt bụng và thích chơi đùa với các loài thú trong rừng…”

Mẹ tôi đang đọc thì chợt dừng lại. Như đang nhớ lại điều gì đó.

Một lúc sau, bà mới khó khăn cười với anh trai tôi: “Đây không phải chỉ là Tư Quá hồi nhỏ sao, tóc đen như mun, lại yêu thích động vật nhỏ?”

Bà ấy chợt nhớ ra: “Mèo hoang gần gần nhà đã lâu không được cho ăn. Sau khi Tư Quá chuyển đi, không còn ai chăm sóc chúng nữa?”

Có chứ, sau khi chuyển đi, mẹ ơi, con vẫn thường quay về cho chúng ăn. Bởi vì chỉ có chúng mới sẵn sàng thân cận với con.

Kể cả trước khi t//ự s//át, tôi vẫn mua rất nhiều thức ăn cho mèo, sau đó đến nhờ chị gái tình nguyện viên thỉnh thoảng đến cho chúng ăn giúp tôi.

Anh tôi không nói gì, đợt nhiên đã nhớ ra điều gì đó. Một lúc sau, anh ấy nhắc nhở mẹ tôi: “Đừng nói vậy trước mặt Tư Đồng. Con bé sắp đính hôn với Tư Lễ rồi, phải có tâm trạng vui vẻ.”

Mẹ tôi nhanh chóng đồng ý rồi đọc tiếp. Khi đọc đến việc Bạch Tuyết có mẹ kế, bà đột nhiên dừng lại.

Tôi nghĩ đó là vì tôi có thói quen viết những suy nghĩ của mình lên sách. Tôi nhớ những gì tôi đã viết ở đó khi còn nhỏ: [Thật đáng sợ, may mắn thay, mình có người mẹ yêu mình nhất trên đời.]

Mẹ tôi đọc đến đó, dường như nghẹn lại.

May thay bà ấy chỉ dừng lại một lúc rồi tiếp tục đọc, nhưng giọng nói có chút không ổn định. Bà ấy lại nghẹn lại khi đọc đến đoạn mẹ kế đưa cho Bạch Tuyết quả táo tẩm đ//ộc.

Tôi nhớ mình cũng đã viết ở đó, sao bà ấy lại ghét Bạch Tuyết đến vậy? Rõ ràng là cô ấy đã gọi bà là mẹ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà không mềm lòng chút nào sao? Bạch Tuyết không hiểu gì cả, cô ấy chỉ coi bà như mẹ mình!

Tôi có thể nhớ lâu đến như thế bởi vì những dòng chữ đó không phải được viết khi tôi còn nhỏ mà là được viết trước khi tôi rời khỏi nhà. Từng lời nói, từng giọt nước mắt đều để lại dấu vết trên trang giấy.

Mẹ tôi bỗng ho lớn tiếng khiến anh tôi sợ hãi.

Anh tôi giật cuốn sách khỏi tay mẹ tôi và nói: “Mẹ về đi. Ở đây có mùi khó chịu quá, đừng để bị sặc.”

Mẹ tôi vẫn ho, phớt lờ anh ấy.

Anh nói thêm: “Tư Đồng sắp đính hôn. Mẹ về rồi giúp em ấy sắp xếp chút đi. Đây là lần đầu tiên em ấy đính hôn nên cái gì cũng không biết.”

Lúc này, mẹ tôi cũng ngừng ho, đồng ý, quay người bước ra ngoài nói với anh trai tôi: “Con ở lại đọc thêm vài chương nữa cho Tư Quá nhé.”

Anh trai tôi có chút không kiên nhẫn nói: “Con biết rồi.”

Đúng lúc đó bác sĩ bước vào, ngạc nhiên nói: “Bà vội thế à? Mới có mười phút thôi.”

Mẹ tôi đáp chiếu lệ: “Ở nhà có chuyện, tôi đã bảo anh trai con bé ở lại với nó”.

Bà ấy ngừng lại, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ, con bé thật sự quyết định từ bỏ cuộc sống của mình sao?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bác sĩ rất chắc chắn: “Tất nhiên, mấy người đừng quên vì sao cô ấy biến thành người thực vật như thế này.”

Mẹ tôi trầm mặc. Nhưng tôi nghe thấy anh trai cười khẩy: “Người tham tiền sợ chet như con bé, làm sao có thể? Rất có thể chỉ muốn dọa chúng ta để xin tiền nhưng ai ngờ thất bại.”

4.

Một tháng trước khi tôi nh//ảy l//ầu, tôi đã tìm anh trai xin tiền. Ba Trịnh phải nhập viện, nhà lại không có tiền. Trần Tư Đồng đang đi công tác, không thể liên lạc được.

Họ đến gặp tôi, dè dặt hỏi vay tôi ít tiền, nhưng lúc đó tôi vừa mới rời khỏi Trần gia. Để chứng minh mình không tham tiền, cùng không muốn tranh giành gia sản với Trần Tư Đồng, khi ra ngoài, tôi đã trả lại toàn bộ tiền và thẻ cho anh trai.

Anh tôi chậm rãi nói: “Anh sẽ giữ cho em. Em ham ăn lười làm như vậy, sớm muộn gì cũng phải quay lại lấy.”

Lúc đó tôi đã nói gì? Tôi nói rằng tôi có cả tay và chân, dù không thông minh bằng Trần Tư Đồng, tôi cũng có thể tìm được việc làm để một người ăn no, cả nhà sẽ không đói, cũng không thành vấn đề.

Anh trai tôi nhìn tôi rồi quay đi với nụ cười khinh bỉ.

Tôi tìm được một công việc thu ngân, đủ nuôi sống bản thân, nhưng tôi không có cách nào có đủ tiền để chi trả cho nhu cầu của Trịnh gia.

Tôi không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho anh trai, xin anh ấy mượn một ít tiền lúc trước của tôi, chỉ cần vừa đủ để trả viện phí.

Nhưng khi anh tôi nghe đến việc tôi xin tiền, trước khi tôi kịp nói tiếp anh ấy đã chế nhạo: “Cốt khí đâu rồi? Không giả bộ nữa à?”

Sau đó anh ấy nói rằng đang họp, rất bận, bảo tôi hãy đợi đến khi anh ấy rảnh. Nói xong liền cúp máy.

Tôi cúi đầu, mỉm cười cay đắng. Mặt tôi đúng quá dày rồi, rõ ràng tôi đã không còn là con gái của Trần gia nữa, vậy mà còn dám mơ mộng đến số tiền tiêu vặt trước đây?

Tất cả đều nên được trả lại cho Trần gia.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ấn vào phần mềm vay tiền trực tuyến. Tôi cần phải thanh toán viện phí cho vợ chồng Trịnh gia.

Tôi đã liên hệ với nhân viên cho vay trực tuyến, họ yêu cầu tôi đi phỏng vấn vào thứ Hai. Tôi thở dài, đồng ý, cúp máy và đợi đến thứ Hai để vay khoản vay đầu tiên trong đời.

Nhưng vào Chủ nhật, Trần Tư Đồng đã trở lại.

Nghe tin ba nuôi của mình phải nhập viện, Trần Tư Đồng đã về Trần gia để cầu xin để thanh toán viện phí.

Khi nghe mẹ Trần gọi điện báo tin, tôi thở dài nhẹ nhõm.

Xét cho cùng, các khoản vay trực tuyến có hậu quả không lường trước được. Một khi đã dính vào, mấy năm cũng không thể thoát ra nổi, làm gì có ai đi vay như thế mà không lo ngại chứ.

Nhưng khi mẹ nghe tôi thở phào nhẹ nhõm như vậy, bà ấy đã im lặng rất lâu.

Một lúc sau, bà ấy mới lạnh lùng nói: “Nếu một người không hiếu thảo với người đã cho mình sự sống thì còn không bằng cầm thú.”

Tôi choáng váng. Không phải là tôi bất hiếu, chỉ là tôi đang đợi phỏng vấn vào thứ Hai để đăng ký vay trực tuyến. Nhưng mẹ không cho tôi một cơ hội giải thích, liền cúp máy. Gọi lại, không nhấc máy.

Kể từ hôm đó, tinh thần tôi dường như bị vắt kiệt, mỗi sáng thức dậy, việc mở rèm và rửa mặt trở nên vô cùng khó khăn, tôi phải nằm rất lâu, vực dậy tinh thần mới có thể đứng dậy được. Tôi chỉ thích kéo rèm lại, nằm trong bóng tối, không làm gì cả, an an tĩnh tĩnh nằm đó, cứ thế vô thức rơi nước mắt cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Lúc đó tôi cho rằng mình chỉ buồn một chút, sẽ nhanh chóng qua đi. Tôi không biết đó là trầm cảm. Đến lúc tôi phát hiện ra thì nó đã nghiêm trọng rồi.

Mặc dù hiện tại tôi đang ở trạng thái thực vật nhưng chứng trầm cảm nặng vẫn thống trị tôi, khiến tôi mất đi ý chí sống.

Mặc dù hôm nay anh trai tôi đã dành thời gian để đọc cho tôi nghe một câu chuyện, điều mà khi còn nhỏ tôi mơ cũng không dám mơ, nhưng nó cũng không khiến tình hình khá hơn chút nào.

Anh tôi lấy cuốn truyện cổ tích giở ra, lật đến bài “Vịt con xấu xí”, chậm rãi đọc: “Vịt con xấu xí cuối cùng cũng hiểu ra mình là một con thiên nga, khác với đàn vịt trong trang trại.”

Giọng nói của anh lạnh lùng dễ chịu nhưng khi đọc câu này lại thấy mỉa mai không tả xiết. Nếu bây giờ tôi có thể mở mắt ra, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy vẻ mỉa mai trên khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.

Anh nhẹ nhàng nói: “Thiên nga vẫn là thiên nga. Cho dù có bị nhốt vào giữa đàn vịt thì sớm muộn gì cũng sẽ quay về Hồ Thiên Nga.”

Hôm nay anh ấy đến một mình, tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại, hình như mẹ tôi đã ép anh ấy đến. Anh ấy rất bất mãn, nói với giọng điệu tức giận.

Anh ấy tiếp tục đọc, rồi tình cờ đọc được một câu tôi viết ở đó: [Nhưng ai đã bỏ trứng thiên nga vào ổ vịt vậy? Thật hư quá!]

Anh tôi im lặng hồi lâu. Một lúc sau, anh ấy đột nhiên đưa tay chạm vào mặt tôi. Hành động của anh ấy quá đột ngột; nếu không phải vì toàn thân tôi đang gắn chằng chịt ống dẫn, có lẽ tôi đã hoảng hốt nhảy dựng lên.

Anh trai tôi chạm vào mặt tôi, như thể mặt trời mọc ở phía Tây. Nghĩ kỹ lại, anh ấy cũng không hẳn là hoàn toàn lạnh nhạt với tôi.

Tôi luôn cảm thấy anh ấy không thích nhìn thẳng vào tôi; mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy sẽ tránh đi chỗ khác. Điều này bắt đầu từ khi tôi còn rất nhỏ.

Lúc còn bé, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy rất ghét tôi, thậm chí không muốn nhìn tôi. Tôi cố gắng bám theo và làm vừa lòng anh ấy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Cho đến khi anh đã thành niên, lúc đó tôi 15 tuổi. Có một lần, ba mẹ tôi về muộn, bên ngoài có sấm sét, tôi sợ đến mức khóc lớn. Anh trai thở dài chạy tới dỗ tôi, vỗ về cho tôi ngủ, trong lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, giống như hôm nay, anh ấy chạm vào mặt tôi. Nhưng kể từ ngày đó, anh ấy dường như càng ghét tôi hơn.

Cũng giống như hôm nay, sau khi đọc xong câu chuyện về Vịt con xấu xí, anh ấy đột nhiên đứng dậy, đá văng ghế rồi vội vàng bỏ đi. Nếu không phải đang ở trạng thái thực vật, tôi còn tưởng anh ấy đang chạy trốn.

Khi bước đến cửa, anh ấy dừng lại, và tôi nghe thấy anh ấy hít một hơi thật sâu, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói. Anh đóng cửa lại.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận