1.
Tôi nằm trên giường bệnh, không thể làm gì khác ngoài thở. Tôi nh//ảy l//ầu và rơi vào trạng thái thực vật, nhưng thính giác của tôi vẫn còn hoạt động và tôi có thể nghe thấy mọi thứ đang diễn ra bên ngoài. Tôi nghe thấy phòng bệnh của tôi an an tĩnh tĩnh, vắng lặng, chỉ có các bác sĩ và y tá đi lại.
Ồ, có một cô gái đến gặp tôi. Cô ấy tên là Trần Tư Đồng. Tên tôi cũng từng là Trần Tư Đồng. Bây giờ tên của tôi thuộc về cô ấy và tôi đã đổi tên thành Trịnh Tư Quá.
Suy cho cùng, cô ấy là thiên kim thật, còn tôi là thiên kim giả. Cô ấy bị ba mẹ ruột của tôi bế đi, chịu nhiều đau khổ, còn tôi thì ở lại Trần gia hưởng phúc, cẩm y ngọc thực.
Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, người duy nhất đến thăm tôi lại chỉ có cô ấy. Cô ấy ngồi trước giường, nhúng chiếc khăn ướt chấm lên môi tôi: “Chị sắp ra nước ngoài rồi. Trò hề này đã biến thành một bi kịch, thật sự chị không muốn như vậy đâu. Tư Tư, mau chóng khỏe lại và về nhà nhé. Chị không trách em đâu…”
Tôi thực sự không thể cử động được, nếu không tôi thực sự muốn cười khổ. Dù cô ấy không trách tôi, tôi cũng không thể trở về nhà nữa rồi.
Những người trong nhà đó sớm đã không còn là những người thân yêu nhất của tôi nữa. Ngoài tôi ra, chẳng còn ai nhớ rằng chúng tôi đã từng yêu thương nhau như thế nào…
Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày, anh trai tôi vô tình gặp một cô gái trông vô cùng giống anh ấy. Đến nốt ruồi đỏ ở khóe mắt giống như ba tôi, cô ấy cũng có một cái y hệt.
Anh trai tôi nhìn thấy cô ấy liền nảy sinh một cảm giác thân thiết không thể miêu tả được, anh liền đưa cô gái ấy về nhà. Ba mẹ tôi nhìn thấy cô ấy cũng rất kinh ngạc.
Họ cứ hết nhìn cô ấy rồi lại nhìn tôi, càng nhìn càng thấy tôi trông không giống những người còn lại trong gia đình, rơi vào trầm tư. Vài ngày sau, một tờ kết quả DNA đã tiết lộ danh tính thực sự của tôi – một thiên kim giả.
Ba mẹ ruột của tôi họ Trịnh, năm đó, hai nguời mẹ sinh con cùng ngày tại cùng một bệnh viện. Trước khi xuất viện, ba tôi đi uống rượu giao lưu quá nhiều, trong khi mẹ tôi thì chỉ bận nói chuyện với bác sĩ thẩm mỹ về việc phục hồi sau khi xuất viện. Vợ chồng họ Trịnh kia cũng không biết là bận mải chuyện gì, không để ý kỹ, nên đã bế nhầm con.
Công việc kinh doanh của nhà tôi ngày càng phát triển, tôi được cưng chiều mà lớn lên, còn thiên kim thật của Trần gia lại ngậm rau nuốt trấu ở nhà họ Trịnh.
Tôi lớn lên như một tiểu công chúa mỏng manh, còn Trần Tư Đồng lại rất chăm chỉ, cầu tiến trong thời gian đi học, cô ấy đã trở thành thực tập sinh của công ty của ba tôi và được anh trai tôi phát hiện.
Những chuyện về sau xảy ra như bất kì câu chuyện nào khác, công chúa chân chính hồi cung, còn ả nha hoàn tu hú chiếm tổ chim khách vẫn mặt dày, vô liêm sỉ mà đòi hỏi được yêu thương, kết cục là bị sỉ nhục đến mức bại trận hoàn toàn, không còn một mảnh giáp.
Điều duy nhất khác là ả nha hoàn xấu xa đáng lẽ ra phải bị giet, nhưng tôi chet không thành mà trở thành một người thực vật, kéo dài hơn tàn, muốn tự kết liễu không được. Có lẽ điều này còn tàn nhẫn hơn bất kỳ sự trừng phạt nào.
Tôi nghe thấy Trần Tư Đồng nói: “Tư Tư, hãy chóng khỏe lại nhé. Ba mẹ và anh trai vẫn ở nhà đợi em đấy.”
Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Đúng rồi, Tư Lễ cùng chị ra nước ngoài, anh ấy có đến thăm em không? Đáng lẽ chị phải nói cho anh ấy biết mới phải?”
Tôi cảm thấy như hô hấp của mình như ngưng lại một lúc, như thể các dây thần kinh đang cố gắng cắt đứt chức năng hô hấp của tôi. Tư Lễ là vị hôn phu của tôi, nếu không có những việc này xảy ta, chúng tôi sẽ đính hôn vào tháng tới.
Hô hấp khiến nhịp tim của tôi dao động, máy theo dõi phát ra tiếng bíp.
Trần Tư Đồng vội vàng đi tìm bác sĩ, bác sĩ tới xem, thở dài: “Tình hình hiện tại, mọi chức năng cơ thể chỉ cần hồi phục một chút, nhưng dường như bệnh nhân đang tự ý thức c//ắt đ//ứt sự sống của mình, rất nhanh sẽ biến chuyển xấu đi…”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Cô là chị gái cô ấy phải không? Tại sao ba mẹ cô không đến một lần nào vậy? Bây giờ tôi nghi ngờ bệnh nhân không muốn tỉnh lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ…”
Tôi nghe thấy Trần Tư Đồng như ngừng lại một chút, rồi trở nên khẩn trương: “Tôi sẽ về nhà và nói với ba mẹ và anh trai tôi!”
Cô ấy quay người chạy đi nhưng tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Bọn họ sẽ không đến đâu. Bọn họ ghét bỏ tôi như một tên tr//ộm.
2.
Tôi tưởng mình hiểu rất rõ gia đình mình, không, là gia đình Trần Tư Đồng. Nhưng sự thật đã chứng minh là tôi sai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ tôi, hay đúng hơn là mẹ nuôi của tôi, thực sự đã đến rồi. Bà ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi không thể nhìn thấy mà chỉ có thể nghe được giọng nói của bà ấy: “Bác sĩ, không phải là đã đóng đủ phí điều trị rồi sao? Hiện tại có chuyện gì nữa vậy?”
Bác sĩ sửng sốt một lúc rồi nghiêm nghị giải thích: “Hiện tại bệnh nhân đã mất đi ý chí sống. Có một số việc y học không thể giải quyết được, nhiều căn bệnh một khi người bệnh đã từ bỏ hy vọng thì sẽ nhanh chóng suy sụp, vấn đề tâm lý này cần gia đình các bệnh nhân phối hợp để giải quyết.”
Mẹ tôi hơi khó chịu, tôi nghe được: “Tôi hiểu rõ con bé nhất. Nó thích hưởng thụ, lại thích ra ngoài chơi. Không phải là người có thể từ bỏ sinh mệnh.”
Bác sĩ lại thấy ngạc nhiên một lần nữa. Một lúc sau, ông ấy mới ngập ngừng hỏi: “Bà còn muốn cô ấy tiếp tục điều trị không? Nếu không, bà có thể ký giấy rút ống nội khí quản…”
Mẹ tôi tức giận: “Ai nói tôi không muốn? Nó là con gái ——”
Nói được nửa câu, bà ấy đột nhiên dừng lại một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Tốt xấu gì con bé cùng đã gọi tôi là mẹ từng ấy năm.”
Sau đó, bác sĩ nói: “Nếu không, mấy người có thể đọc cho cô ấy nghe những cuốn sách cô ấy thích đọc, những bộ phim truyền hình cô ấy đã xem hoặc là minh tinh nổi tiếng mà cô ấy hâm mộ. Nếu bà có thể đọc cho cô ấy nghe nhiều hơn, biết đâu có thể khơi dậy khát vọng sống của cô ấy.”
Mẹ tôi nghĩ ngợi một chút rồi nhấc máy gọi cho anh trai tôi. Tôi nghe thấy anh trai hưng phấn, giọng nói của anh truyền ra từ trong điện thoại: “Mẹ, con đang giúp Tư Lễ lên kế hoạch cầu hôn. Có chuyện gì vậy?”
Cầu hôn!
Nếu không phải vì mí mắt tôi không thể kiểm soát, tôi đã muốn rơi nước mắt, cố nén lại cảm giác thật khó chịu. Tư Lễ là đang có ý định muốn cầu hôn Trần Tư Đồng phải không?
Mẹ tôi cũng sững sờ một lúc rồi nói: “Con về nhà mang những cuốn sách Tư Tư yêu thích đến bệnh viện, mẹ sẽ đọc cho con bé nghe.”
Anh tôi rất mất kiên nhẫn: “Việc điều trị đã có bác sĩ, chăm sóc thì có y tá. Mẹ lo lắng như thế làm gì? Chỉ cần không nợ tiền viện phí là được rồi.”
Mẹ tôi ngập ngừng không nói gì, chỉ bảo anh tôi mau lấy sách mang đến đây rồi nhanh chóng cúp máy. Tôi lý giải được hành động của bọn họ. Trong mắt họ, tôi không những là tu hú chiếm tổ chim khách mà còn hại Trần Tư Đồng, hại cả Trần gia.
Tháng thứ hai sau khi Trần Tư Đồng trở về nhà, mẹ tôi phát hiện cô ấy đã mắc chứng trầm cảm.
Cô ấy nói bản thân luôn bị ám ảnh về những năm tháng khốn khổ đó. Trong những năm đó, cô ấy liên tục bị bắt phải làm việc, hai bàn tay đều bị nứt nẻ vì lạnh. Vì nghèo khó, ba mẹ cô ngày càng cáu kỉnh, còn cô ở trường, đến đâu cũng bị chế giễu.
Mẹ tôi lo lắng, nhìn đôi bàn tay đầy sẹo của cô ấy, đau lòng khóc nức nở. Tôi đứng đó ngơ ngác. Tôi không biết phải nói gì, theo bản năng tôi sợ hãi. Trước đây tôi là tiểu công chúa Trần gia, chỉ trong thời gian ngắn tôi lại trở thành tội nhân chiếm tổ chim khách.
Mẹ thấy tôi lơ đãng, ánh mắt lần đầu tiên trở nên lạnh lùng: “Con không nên nói gì đó sao?”
Tôi lại ngơ ra. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn là một bé con được nâng niu trong vòng tay mẹ. Mẹ từng nói rằng dù có lớn tôi vẫn luôn là con gái bé bỏng của mẹ, thậm chí tôi còn đùa rằng mình là mama girl (bảo bối của mẹ).
Nhưng bây giờ bà ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, dù cho là lúc nhìn người làm trong nhà tr//ộm đồ, bà ấy cũng không có ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng. Sự yêu thương và chiều chuộng trước đó khiến tôi không thể lường trước thấy cơn khủng hoảng đang ập đến, vẫn giậm chân giận dỗi: “Mẹ đừng nhìn con như vậy!”
Mẹ tôi nắm lấy tay Trần Tư Đồng, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mẹ phải làm sao đây? Đánh trống thổi kèn tạ ơn ba mẹ ruột của con hay sao?”
Ba mẹ con…
Tôi im lặng ngay lập tức. Tôi cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Mẹ, người đã cho tôi tất cả tình yêu, người thân thiết nhất với tôi, đã biến mất.
Mặc dù vào ngày tìm thấy Trần Tư Đồng, mẹ tôi từng nói rằng tôi vẫn là con của bà, chỉ là có thêm một người chị gái, nhưng bây giờ tôi có trực giác rằng mọi chuyện sẽ không chỉ là như thế.
Điều mà tôi vô cùng lo sợ sắp xảy ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.