Vì vậy, khi họ đứng cạnh giường bệnh, mắt đỏ hoe mắng tôi không ra gì, tôi cũng không thể cãi lại. Đành phải dỗ dành họ: “Tớ là bệnh nhân mà, bệnh nhân không được khóc. Nếu các cậu khóc, tớ cũng sẽ không kìm được nước mắt đấy.”
Dần dần, họ chấp nhận sự thật rằng tôi mắc bệnh ung thư, rồi đột nhiên nảy ra ý định cắt tóc dài để làm tóc giả cho tôi. Tôi bảo: “Với cái lượng tóc của các cậu, cùng lắm chỉ làm được cái mái thôi.”
Thế là không nghi ngờ gì nữa, tôi lại bị những cú đ//ấm nhỏ nhẹ giáng xuống ngực, nhưng lần này rất nhẹ, chỉ rơi trên chăn bông, đến một con kiến cũng không chet được.
Họ biết chuyện tôi bị lừa mất tiền, từng người đều phẫn nộ đến mức muốn nhổ cả cây liễu lên.
“Có ảnh không? Để tớ đến chùa Linh Ẩn đợi hắn!”
“Loại lừa đảo này chắc chắn là kẻ lừa chuyên nghiệp, đúng là thất đức!”
Cuối cùng, họ thậm chí còn lên kế hoạch cải trang đến chùa để gài bẫy kẻ lừa đảo.
Dưới tác dụng của máy bơm giảm đau, tôi cười phá lên.
Cười đủ rồi, bắt đầu đuổi họ về: “Các cậu về đi, học cho tốt vào, đợi tớ quay lại trường còn phải chép bài từ các cậu nữa đấy.”
Vì vậy, từng người một bước tới ôm tôi. Rõ ràng lúc nãy còn khí thế bừng bừng, xắn tay áo chuẩn bị quyết chiến với kẻ lừa đảo, mà sao đột nhiên lại nghẹn ngào bật khóc?
“Cậu phải sống thật tốt, biết không?”
Tôi sẽ sống thật tốt mà, tất nhiên là tôi sẽ…
Sau khi các bạn ra về, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Điện thoại bỗng nhiên nhận được một loạt tin nhắn, tất cả đều từ ngân hàng gửi đến.
[Tài khoản *9632 của quý khách đã nhận khoản chuyển tiền 8.000 Nhân dân tệ vào ngày XX tháng XX năm 20XX tại chi nhánh Hàng Châu.]
[Tài khoản *9632 của quý khách đã nhận khoản chuyển tiền 5.000 Nhân dân tệ vào ngày XX tháng XX năm 20XX tại chi nhánh Hàng Châu.]
[Tài khoản *9632 của quý khách đã nhận khoản chuyển tiền 5.000 Nhân dân tệ vào ngày XX tháng XX năm 20XX tại chi nhánh Hàng Châu.]
Tên người chuyển tiền tôi đều rất quen, chính là mấy người tôi vừa tiễn lúc nãy.
Nụ cười còn chưa tan hết trên môi, nước mắt đã bất ngờ rơi xuống, tí tách tí tách, rơi hết lên màn hình điện thoại của tôi.
Trong nhóm nhỏ lại có tin nhắn nhấp nháy: [Vừa đúng lúc có học bổng, đây là tiền mừng cưới trước cho cậu đấy. Nếu cậu dám trả lại tiền, sau này cậu cưới bọn mình sẽ không đi nữa.]
Tôi lau khô màn hình, vừa khóc vừa gõ chữ: [Không được, mình không nhận đâu. Đợi khi mình kết hôn, các cậu không chỉ phải tự tay đưa tiền mừng mà còn phải làm phù dâu cho mình nữa.]
Cầu xin ông trời, hãy cho con một cơ hội để mời mọi người uống rượu mừng.
Cầu xin ông trời, hãy cho con một cơ hội để trao phong bao lớn cho các phù dâu.
Xin ông trời, con thật sự, thật sự rất muốn sống tiếp.
7
Khi trận tuyết lớn thứ hai rơi xuống Hàng Châu, tế bào ung thư đã di căn toàn thân.
Bác sĩ Cung nói: “Quan Thiến, cháu vẫn còn khá may mắn đấy, khắp cơ thể đều là tế bào ung thư nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.”
Tôi nói:”Vâng, có lẽ ông trời muốn giữ đầu óc cháu lại để làm vài việc.”
Trong những ngày chờ đợi cảnh sát bắt được kẻ lừa đảo, tôi thực sự muốn làm một điều gì đó.
Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là “hiệu ứng bà bầu”, nghĩa là khi bạn mang thai, bạn sẽ phát hiện ra trong cuộc sống xung quanh toàn là những người mang thai.
Đối với tôi cũng giống như vậy.
Sau khi bị lừa, tôi bất ngờ phát hiện ra rằng có rất nhiều bệnh nhân cũng đã từng bị lừa giống như tôi vậy.
Y tá giả, thầy cúng giả, thầy thuốc Đông y giả, thầy bói giả … Các mánh khóe lừa đảo đa dạng nhưng tất cả đều lợi dụng tâm lý cầu sống của bệnh nhân và gia đình họ, c//ướp đi hy vọng cuối cùng của họ.
Viết ra và chia sẻ những trải nghiệm bị lừa này vào các nhóm bệnh nhân, diễn đàn và trang web, nếu có thể cứu được một gia đình thì tốt cho một gia đình. Đó là ý định ban đầu của tôi.
Nhưng điều tôi không ngờ là có một gia đình cũng bị bác sĩ Phương và cô Lý lừa như tôi, đã tìm tới tôi qua mạng.
Thực sự tôi đã rất kiệt sức, thời gian ngủ ngày một nhiều hơn, thời gian tỉnh táo ít hơn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVì vậy, khi tôi thấy tin nhắn đó thì đã là buổi tối.
Nhưng người kia nhanh chóng chấp nhận yêu cầu kết bạn WeChat của tôi.
Vừa thêm bạn xong, anh ta đã gọi thoại cho tôi.
“Alô, xin hỏi, vị đây là Quan Thiến phải không? Tôi họ Lôi, cô có thể gọi tôi là anh Lôi.”
Anh Lôi nói rằng nếu không phải vì anh ta thấy câu trả lời của tôi trên Zhihu, anh ta đến giờ vẫn không biết rằng bác sĩ Phương và cô Lý là kẻ lừa đảo.
“Cách họ lừa mẹ tôi giống hệt cách lừa cô! Năm mẹ tôi bị ung thư, bà thường đến chùa thắp hương, đi đi lại lại gặp cô họ Lý đó. Cô ta nói rằng mình cũng từng bị ung thư vú, giai đoạn cuối, và đã được Đông y chữa khỏi. Sau đó là ông họ Phương kia xuất hiện, mặc đồ lịch sự, ăn nói trơn tru, dụ mẹ tôi tin tưởng và sử dụng thuốc Đông y của ông ta.”
“Thuốc Đông y của ông ta đắt hơn rất nhiều so với các bác sĩ thông thường. Ban đầu tôi cũng nghi ngờ, nhưng cái bà họ Lý đó lại khiêu khích, khiến mẹ tôi chửi tôi là có phải không muốn chữa bệnh cho bà không. Cái mũ này chụp lên rồi, tôi đâu dám nói thêm một lời phản đối nào nữa. Thế là từng khoản tiền hàng chục nghìn cứ thế được mang ra mua thuốc.”
“Cả ông Phương lẫn bà Lý đều ra sức thuyết phục mẹ tôi xuất viện để điều trị, có lẽ là sợ chúng tôi tiêu hết tiền trong bệnh viện, rồi không còn tiền để họ lừa nữa. Sau khi xuất viện, bệnh tình của mẹ tôi trông có vẻ tốt hơn. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là tác dụng tâm lý. Bà ấy nghĩ mình có thể được cứu, nên tâm trạng tốt hơn, sức khỏe cũng có vẻ khá lên.”
“Sau đó, mẹ tôi bị tôi lây cúm, cả hệ miễn dịch suy sụp ngay lập tức, bệnh tình trở nặng, chưa đầy hai ngày sau khi đưa vào cấp cứu thì bà ấy qua đời… Tôi cứ nghĩ là do tôi đã hại chet mẹ. Tôi thậm chí còn báo tang lễ cho hai kẻ lừa đảo đó, mời chúng đến dự đám tang của mẹ. Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng ngốc.”
Nói đến đây, giọng anh ta nghẹn lại.
Tôi không nói gì, nhưng nước mắt đã từ từ rơi xuống.
“Anh Lôi, không phải lỗi của anh đâu. Sau khi điều trị theo cách của họ, tế bào ung thư của tôi đã lan khắp cơ thể… Chúng vốn dĩ là những kẻ lừa đảo đội lốt Đông y, anh đừng tự trách nữa, thực sự không phải lỗi của anh.”
Anh Lôi hít một hơi sâu, nói: “Em nhìn anh xem, được em gọi một tiếng anh mà còn xúc động như thế, ngại quá. Thực ra anh gọi cuộc điện thoại này là để nói với em rằng có lẽ vì anh luôn tỏ ra tin tưởng họ nên hai kẻ lừa đảo đó chưa chặn WeChat của anh. Anh có thể giúp em dụ chúng ra!”
Anh Lôi giả vờ rằng bà nội đã qua đời của mình mắc bệnh ung thư, khẩn cầu bác sĩ Phương và bà Lý đến bệnh viện khuyên bà nội chấp nhận điều trị bằng Đông y.
Hai kẻ tham lam ngay lập tức đến bệnh viện.
Họ theo anh Lôi vào phòng bệnh, và khi nhìn thấy người nằm trên giường là tôi, gần như lập tức họ hiểu chuyện gì đang xảy ra và định quay đầu bỏ đi.
Anh Lôi, một người đàn ông vùng Đông Bắc, đứng chắn ngay cửa, không ai có thể ra ngoài.
“Đến rồi thì nói vài câu đi chứ.” Anh ấy cười lạnh.
Phòng bệnh trở nên náo loạn, tôi nằm trên giường, quan sát hai “người quen” này.
Bác sĩ Phương trông vẫn đạo mạo như tiên nhân, còn bà Lý thì vẫn có khí sắc rất tốt.
Hai người họ tạo nên một sự tương phản rõ rệt với tôi – một người gầy gò, xanh xao nằm trên giường bệnh, và bà ngoại tôi già yếu đứng cạnh.
Tôi chưa kịp nói gì, bà Lý đã lên tiếng trước: “Cô à, cô đang bày trò gì đây? Đây là Hồng Môn yến à?”
Bà ngoại vừa thấy bà ta liền muốn lao tới đánh, nhưng tôi cố gắng giữ bà lại, mắt đỏ hoe chửi: “Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!”
Bác sĩ Phương phủi nhẹ phần bụi không tồn tại trên áo, lịch sự hỏi lại: “Bà ngoại Quan Thiến, câu này tôi không hiểu. Lừa đảo gì chứ? Tôi đã lừa bà cái gì?”
Bà ngoại tôi đã không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, gầm lên: “Ông lừa chúng tôi có thể chữa khỏi cho Thiến Thiến, ông đã lừa lấy hết tiền cứu m//ạng của con bé!”
Cụ bà cả đời chưa từng to tiếng với ai, lúc này hét đến mức cổ nổi đầy gân xanh.
Bác sĩ Phương cười nhạt: “Chữa bệnh lấy tiền là chuyện đương nhiên. Tôi có khám cho các người không? Có kê thuốc không? Chuyện đôi bên tình nguyện thế này, làm sao gọi là lừa đảo được? Theo cách bà nói, nếu Quan Thiến chet, bà tính đến gây rối ở bệnh viện à? Bệnh viện phụ thuộc cũng thu tiền của bà mà!”
Hắn đang nguyền rủa tôi chet.
Bà ngoại thở dốc hồi lâu, ôm lấy ngực, ngã phịch xuống ghế, tay run rẩy chỉ vào bác sĩ Phương: “Mày là đồ súc sinh! Mày không phải là con người!”
Bác sĩ Phương nhướng mày, lần đầu tiên tôi thấy rõ sự khinh bỉ trong ánh mắt hắn: “Tôi không phải là con người? Bà già, đừng quên, chính bà là người đã giới thiệu chúng tôi cho Quan Thiến! Nếu không phải tại bà, làm sao cháu gái bà lại uống thuốc Đông y của tôi?”
Từng câu từng chữ như lưỡi d//ao, đ//âm thẳng vào tim.
Mọi nỗ lực của tôi để an ủi bà ngoại, giúp bà đừng tự trách bản thân, vào khoảnh khắc này, tất cả đều trở thành vô ích.
Anh Lôi bước lên hai bước, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Phương, tôi thấy ông muốn đẩy bà già này vào đường chet à.”
Bác sĩ Phương quay sang nhìn anh Lôi, giọng điệu dịu lại: “Tiểu Lôi, anh sẽ không thật sự tin những lời họ nói và nghĩ rằng tôi là kẻ lừa đảo đấy chứ? Tôi đã gặp không ít bệnh nhân như vậy rồi, khi bệnh tình xấu đi, họ lại vội vàng đổ lỗi cho bác sĩ. Tôi nói thật, mỗi người đều có sự khác biệt, bệnh tái phát là chuyện bình thường. Nếu cứ hễ có chuyện không tốt là đ//ánh đ//ập, chửi rủa bác sĩ, thì sau này còn ai dám hành nghề chữa bệnh nữa?”
Bà Lý, ban đầu còn hoảng loạn trước cơn giận của bà ngoại tôi, giờ đây dường như đã tìm thấy điểm tựa, vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, làm bác sĩ đầy rủi ro, sống bằng cái lương tâm. Các người không cảm kích bác sĩ Phương cũng không sao, nhưng sao có thể làm ông ấy đau lòng thế này?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.