8
Khi nha hoàn tiến lên đỡ ta, ta ra hiệu cho nàng ấy.
Nàng ấy hiểu ý, quay người chạy đi.
Ta đứng dậy phủi bụi trên người, thở dài nói:
“Anh Nương, ngươi cố tình làm hỏng danh tiếng của ta, chẳng phải là muốn Tần gia ghét bỏ ta, để ngươi có thể gả cho biểu ca của ngươi sao?”
Không đợi nàng ta mở miệng, ta lại tăng âm lượng:
“Cần gì chứ? Từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở Tần phủ, Tần phu nhân coi ngươi như con gái ruột, nếu ngươi muốn gả cho Tần công tử thì cứ hủy bỏ hôn ước với Từ gia rồi gả đi, hà cớ gì phải đến đây làm nhục ta?”
“Triệu Thanh Y, ngươi nói bậy bạ gì vậy?”
Mặt và tai Trần Anh đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì bị người khác vạch trần tâm tư mà xấu hổ.
“Chỉ có một điều ta không hiểu.”
Ta chỉnh lại tóc, cười khẩy với nàng ta:
“Ngươi đã đính hôn với tứ công tử của Từ gia, lại còn nhớ thương biểu ca của mình, sao còn đến đây tiễn Lộ Tự đi thi?”
Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao.
Những người xung quanh đều là người đi cùng người đi thi, hẳn đều đã nghe qua cái tên “Lộ Tự”.
Người này được mệnh danh là tài tử số một Hoài Nam, trong số những thí sinh năm nay, hắn ta rất nổi tiếng, có tin đồn rằng rất có khả năng sẽ đỗ trạng nguyên.
Lúc nãy ta chỉ muốn vạch trần chuyện Trần Anh đã đính hôn nhưng vẫn còn nhớ thương biểu ca, để nàng ta cũng mất mặt.
Nhưng hôm nay quả thực là may mắn, ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám gia nhân phía sau nàng ta.
Đó là thư đồng của Lộ Tự.
Ta nhớ rất rõ chủ tớ hai người này.
Những ngày chờ ở đầu phố Tây, ngày nào ta cũng thấy tên thư đồng hống hách này mở đường cho chủ tử kiêu ngạo của gã.
Hôm đó ở trước cửa quán trọ nơi Lộ Tự nghỉ chân, ta nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của nha hoàn thiếp thân của Trần Anh, ta còn tưởng mình hoa mắt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hai người này đã sớm thông đồng với nhau.
Tiếng bàn tán của đám người vây xem ngày càng lớn, sắc mặt Trần Anh từ đỏ bừng vì tức giận mà chuyển sang tái mét như gan heo.
Nàng ta đột nhiên lao về phía ta, nhanh như chớp giáng cho ta một cái, dù ta né được rất nhanh nhưng trên cổ vẫn bị nàng ta cào mấy vết máu.
Không làm tổn thương được mặt ta, Trần Anh càng tức giận hơn, giơ tay ra định giật tóc ta.
Giữa màn rượt đuổi trốn tránh giữa ta và Trần Anh, đột nhiên có một giọng nam trầm ấm xen vào: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến rồi.
9
Người đến là vị hôn phu của Trần Anh, con trai thứ tư của Tướng quân Trấn Nam, họ Từ.
Lúc tiễn Cố Vân đi, ta đã nhìn thấy hắn ta cũng đang tiễn đứa em trai thứ năm của mình vào trường thi.
Sau khi nhìn thấy người đến, vẻ mặt Trần Anh lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Nàng ta trượt chân một cái, tự ngã xuống đất, ôm mặt khóc nức nở: “Thanh Y, sao ngươi có thể vu khống ta như vậy? Ta đối xử với ngươi tốt như vậy mà.”
Từ Tứ không biết đã nghe được bao nhiêu lời bàn tán, khuôn mặt vốn đã đen vì phơi nắng và gió trên thao trường, giờ đây còn đen hơn cả đáy nồi.
Hắn ta cao lớn, ngày thường vẫn hay quát mắng người trên thao trường, giọng nói cũng rất thô lỗ, vừa mở miệng đã khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ta thấy người Trần Anh run lên.
Nàng ta dịch về phía đám gia nhân, hít một hơi thật sâu rồi hét lên:
“Người đâu! Mau đỡ ta dậy! Ta phải về nói với di mẫu, xem con dâu tương lai của bà ấy đã làm nhục ta như thế nào.”
Nói xong, nàng ta liếc nhìn ta, ánh mắt vừa đắc ý vừa mang theo vẻ cảnh cáo.
Nàng ta tưởng ta sẽ sợ.
Ta cong môi, đáp trả nàng ta bằng ánh mắt khiêu khích.
Quay người lập tức đổi sang vẻ kinh hoàng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như một tiểu thư khuê các, cúi chào Từ Tứ:
“Vừa nãy trong đám gia nhân của Anh Nương, ta nhìn thấy thư đồng của Lộ Tự nên đã hỏi nhiều hơn vài câu, không ngờ lại khiến Anh Nương không vui như vậy.”
“Từ Tứ ca ca, làm phiền ngài dỗ dành Anh Nương, đợi Anh Nương hết giận, ta sẽ đến xin lỗi.”
Ta thấy khi Từ Tứ nghe thấy hai chữ “Lộ Tự”, khuôn mặt đen nhẻm của hắn ta đột nhiên nhuốm một chút tức giận.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Trần Anh, quả thực nhìn thấy thư đồng của Lộ Tự, gân xanh trên trán lập tức nổi lên.
Ta thầm mừng.
Quả nhiên, ngay sau đó Từ Tứ xông tới kéo Trần Anh dậy, lôi nàng ta ra khỏi đám đông.
Chậc, ta chỉ khích bác một câu, Từ Tứ đã thế này rồi.
Có lẽ dạo này hắn ta cũng nghe được lời đồn thổi gì đó.
10
Hôm Cố Vân về nhà, vừa đúng lúc Phủ doãn* Kinh Triệu đích thân dẫn quan binh đến khám xét.
Phủ doãn*: là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh thành.
Họ tìm thấy thạch tín trong phòng của Ngũ di nương.
Trước có nha hoàn làm chứng, sau có thái y xác nhận.
Cuối cùng, ngay cả cha ta, người chỉ còn thoi thóp cũng chỉ vào Ngũ di nương mà khạc một câu “Độc phụ”.
Trước bằng chứng như núi, Phủ doãn Kinh Triệu quát lớn một tiếng.
Ngũ di nương được cha ta nuông chiều bao năm, lập tức mất hết vẻ mạnh mẽ, ngã gục xuống đất.
Nàng ta nằm bò trước giường cha ta, khóc lóc thảm thiết cầu xin cha ta nể tình nhiều năm mà cứu nàng ta.
Cha ta ngậm mấy lát nhân sâm, cố sức thốt ra một câu “Giết ả” trước mặt Phủ doãn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAi ngờ Ngũ di nương nghe xong, lập tức quay người quỳ xuống trước Phủ doãn.
Nàng ta còn kéo một bên áo xuống, để lộ bờ vai trần, áp mặt vào giày của Phủ doãn, nhỏ giọng cầu xin đừng bắt nàng ta vào ngục, nàng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho Phủ doãn.
Cha ta tức đến nỗi trợn mắt ngất đi.
Phủ doãn bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, vội vàng bật dậy lui ra ngoài sân, để quan binh tiến lên còng tay Ngũ di nương.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là.
Trên đoạn đường ngắn từ phòng đến cổng lớn, Ngũ di nương vừa khóc lóc thảm thiết vừa khai ra tam thúc của ta.
Vì vậy, quan binh lại ầm ầm kéo đến phủ của tam thúc.
Ta nhìn bóng lưng Ngũ di nương bị lôi ra khỏi cổng lớn, vui vẻ hát một bài hát.
Cố Vân trở về đúng lúc đó.
Hắn xách theo giỏ sách, mặt mày râu ria xồm xoàm, chiếc áo dài màu xanh hơi nhăn.
Nhìn không đẹp nhưng lại có chút phong thái của một văn nhân.
Người có tướng xương đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Cố Vân dừng lại cách ta năm bước, ánh mắt nhìn ta ướt át như một chú chó con.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư đã dùng bữa tối chưa?”
Ta lắc đầu.
Hắn mỉm cười: “Tại hạ cũng chưa.”
Ta nheo mắt lại, che giấu sự nghi ngờ trong mắt.
Hắn vừa mới đi vào từ cổng lớn, đúng không?
Có lẽ đã nhìn thấy Ngũ di nương bị bắt đi rồi?
Sao lại bình tĩnh thế?
Diệt trừ được một mối họa lớn là Ngũ di nương, hắn cũng có năm phần công lao.
Hắn không muốn lập công sao? Muốn chút bạc hay gì đó?
Ta nhìn chàng rể nghèo khó, đến một thư đồng cũng không có, chắc hẳn rất thiếu tiền.
Nhìn chiếc áo dài trên người hắn cũng nhăn nhúm cả rồi.
11
Cố Vân không lấy tiền của ta.
Ta bảo nha hoàn Phúc Đào đưa cho hắn một đĩa bạc nén, Phúc Đào lại nguyên vẹn bưng về.
Nàng ấy có vẻ khó xử: “Cố công tử nói hắn không cần những thứ này, bảo tiểu thư giữ hộ.”
Ta nhìn đĩa bạc nén đầy ắp trên tay nàng ấy, không khỏi xoa xoa trán.
Ta là người ghét nhất nợ ân tình.
Suy nghĩ một lúc, ta dặn Phúc Đào:
“Dặn nhà bếp thêm vài món ăn Kim Lăng, rồi gọi Cố công tử qua đây cùng ta dùng bữa tối.”
Lần này Cố Vân đáp lại rất nhanh, cùng Phúc Đào đi tới.
Hắn rửa mặt xong, lại khôi phục vẻ đẹp trai như ngày thường.
Trong lúc chờ lên món, ta tìm chuyện hỏi hắn: “Thi thế nào rồi?”
Hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Rất tốt.”
Ta suýt phun một ngụm trà ra ngoài.
Thấy hắn tự tin như vậy, ta bỗng nổi hứng trêu chọc:
“So với Lộ Tự thì sao?”
Hắn suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: “Lộ Tự không bằng ta.”
… Được rồi, mù quáng cũng khiến người ta vui vẻ.
Hai bên im lặng một lúc, Cố Vân đột nhiên nhìn thẳng vào ta.
Hắn nhìn đến nỗi ta thấy không thoải mái thì hắn mới hỏi: “Vết xước trên cổ tiểu thư là bị sao vậy?”
Ta vô thức sờ cổ, nhớ lại khuôn mặt của Trần Anh, giọng điệu không khỏi lạnh đi vài phần:
“Mèo hoang cào.”
Phúc Đào bước tới thay nước trà, nghe ta nói vậy không vui, lẩm bẩm: “Đâu phải mèo hoang, rõ ràng là vị biểu tiểu thư đáng ghét của Tần gia.”
Cố Vân cụp mắt xuống, che đi ánh mắt, giọng trầm thấp hỏi:
“Tại sao nàng ta lại cào nàng?”
Ta đang nghĩ nên dùng lời lẽ nào thì Phúc Đào đã kể lại toàn bộ cảnh tượng hôm đó.
Ta không ngăn cản.
Một là vì chuyện này ta không mất mặt, đáng để tuyên dương.
Hai là, ta và Cố Vân thực sự không có gì để nói.
Ta không thể than thở với một chàng rể bị ta uy hiếp dụ dỗ đi mắng Trần Anh ba trăm hiệp được chứ?
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, mặt Cố Vân đen như đít nồi.
Giọng hắn lạnh lùng: “Trước đây nàng ta vẫn luôn ức hiếp nàng như vậy sao?”
Ta cười nhạt: “Thực ra cũng có thể tránh nhưng trước đây nghĩ đến chuyện phải gả vào Tần gia nên đành phải nhẫn nhịn nàng ta.”
Cố Vân nhìn sang chỗ khác, giọng buồn buồn: “Tại sao chắc chắn phải gả vào Tần gia?”
Tại sao chắc chắn phải gả vào Tần gia?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.