Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:53 chiều – 14/11/2024

5

Về đến Hầu phủ, việc đầu tiên ta làm là dẫn Cố Vân đi gặp cha ta.

Cha ta nằm trên giường, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghe thấy ta đến cũng không động đậy.

Ta kéo Cố Vân đến trước giường rồi nói: “Cha, đây là Cố Vân, là một thư sinh, con đã thành thân với hắn.”

Nghe ta nói vậy, cha ta mới quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu mở to như muốn nứt ra khỏi hốc mắt, há miệng phát ra tiếng “hừ hừ” như cái quạt mo.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức sắp ngất đi của ông ta, trong lòng ta lại thấy một sự thoải mái khác thường.

Đột nhiên ta không muốn nói cho ông ta biết chuyện ta đã chiêu rể.

Để ông ta mang theo sự không cam tâm mà chết đi, giống như năm xưa ông đối xử với mẹ ta vậy.

Ta cười toe toét đầy ác ý: “Cha à, con không thích Tần Dịch nữa rồi, con thích Cố Vân.”

“Đợi khi mấy phòng thúc bá bên chi thứ chia cắt xong Hầu phủ, con sẽ mang theo của hồi môn của mẹ con về Kim Lăng tìm ngoại tổ phụ, để ngoại tổ phụ lo liệu hôn lễ cho con.”

Mỗi khi ta nói thêm một câu, hơi thở của cha ta lại dồn dập thêm một phần, lồng ngực ông ta phập phồng dữ dội nhưng lại không nói được một lời nào.

Ông ta cũng có ngày hôm nay.

Không biết lúc này đây, ông ta có nhớ đến mẹ ta, người đã bị ông ta tức chết hay không?

Một lúc lâu, ông ta cố hết sức rặn ra mấy tiếng:

“Nghiệp… Nghiệp… Chướng!”

Vậy tức là đã thành “nghiệp chướng” rồi sao?

Vậy lát nữa ông ta sẽ dùng từ gì để mắng ta đây?

Ta bình tĩnh bảo Cố Vân ra ngoài chờ trước, đợi khi trong phòng chỉ còn lại ta và cha ta, ta đổi sang giọng điệu hả hê, lạnh lùng nói: “Nhìn trí nhớ của con này, suýt nữa thì quên mất một chuyện quan trọng.”

Cha ta quay đầu đi, không muốn để ý đến ta nữa.

“Ngài còn nhớ nha hoàn bồi giá của mẫu thân ta là Ngọc Tinh không? Người mà ngài đã bán đi cách đây mười năm?

“Năm ngày trước ta đã tìm được bà ấy, Thanh di đã nói cho ta một bí mật.”

Cha ta đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ cảnh giác.

Ta cong môi nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Thanh di nói, năm ta ba tuổi, sau khi mẫu thân bị ngài đánh đến sảy thai nên đã cho ngài uống thuốc tuyệt tự. Ta đã nói rồi mà, cha cầu tự mười mấy năm không có kết quả, sao đến tuổi già lại có được một đứa con trai.”

Nghe ta nói vậy, sắc mặt cha ta hoàn toàn thay đổi.

Ta cười sâu hơn: “Cha à, đây là ông trời mở mắt. Thúc bá kế thừa thì ít nhất sau này gia nghiệp của Triệu gia vẫn mang họ Triệu, chứ không phải họ Vương, họ Lý, họ Tôn, họ Lưu.”

Cha ta nghe xong thì trợn mắt, trực tiếp ngất đi.

Ta đưa tay thăm dò, thấy còn hơi thở yếu ớt thì ra ngoài bảo nha hoàn đi tìm công chúa, rồi mời thái y trong cung đến.

Cố Vân đứng dưới gốc cây đợi ta, dáng người cao ráo như thân cây thẳng tắp.

Không biết có phải vì hắn đẹp trai quá không mà ta không thấy ở hắn sự rụt rè và nhút nhát của người nhà nghèo.

Ta hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, định bịa ra một lý do để lừa hắn thì đột nhiên hắn tiến lên vài bước, nghiêm mặt nói:

“Kỳ thi sắp đến, ta cần một thư phòng.”

Ta sững sờ trong chốc lát, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Được, ta sẽ bảo người dọn dẹp một sân nhỏ yên tĩnh cho ngươi ở.”

Thực ra ta cũng định tìm một sân riêng biệt để hắn ở.

Khóe miệng Cố Vân hơi trùng xuống, sắc mặt khó coi.

Ta cứ thấy khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của hắn như sụp xuống, có vẻ có chút không vui.

6

Tin ta đưa một nam nhân về phủ nhanh chóng lan truyền khắp phủ.

Khi Ngũ di nương đến viện ta làm loạn, ta vừa mới thức dậy rửa mặt xong.

Nàng ta đập phá đồ đạc trong viện ta, phát ra tiếng động kinh thiên.

Ta bảo nha hoàn không được ra đón tiếp, cứ để nàng ta làm loạn.

Một lúc sau, nàng ta không còn sức, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Xem ra là do sống sung sướng quen rồi, so với mấy năm trước khi nàng ta mới từ kỹ viện ra thì công lực đã giảm đi nhiều.

Ta vừa bước chân ra khỏi cửa, Ngũ di nương lập tức bật dậy khỏi mặt đất, chỉ vào ta mà chửi ầm lên:

“Triệu Thanh Y, đồ tạp chủng không cha dạy dỗ, tâm địa đen tối, đến cả đệ đệ ruột thịt của mình mà ngươi cũng dám hại!”

“Ngũ di nương, lời này không thể nói lung tung được.” Ta chậm rãi đáp: “Triệu Hoàn tự ngã xuống nước ở viện của ngươi, liên quan gì đến ta?”

Ngũ di nương khinh thường: “Hoàn nhi còn chưa chôn cất, người đã vội vàng đưa một nam nhân vào cửa muốn chiếm đoạt gia sản, người dám nói cái chết của Hoàn nhi không phải do người bày mưu sao?”

“Hoàn nhi mới năm tuổi, đồ nữ nhân độc ác, sao ngươi lại nỡ ra tay?”

Nàng ta vừa khóc vừa kể tội ta thảm thiết.

Như thể ta thực sự là kẻ chủ mưu hại chết con trai nàng ta.

Cũng giống như chín năm trước, cha ta vì danh tiếng trên triều đình đã đón ta từ nhà ngoại ở Kim Lăng về. Ngày hôm đó, nàng ta sảy thai vì trượt chân nhưng lại khóc lóc thảm thiết đổ lỗi cho ta đã đẩy nàng ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Cha ta không nói hai lời, cầm roi đánh ta mấy chục roi, rồi nhốt ta vào kho củi.

Nếu không có Hứa thúc, ta đã chết ở mùa đông năm đó.

Ta nheo mắt: “Ngũ di nương, hôm qua có thái y trong cung đến bắt mạch cho cha ta. Người đoán xem thế nào?”

“Thái y chẩn đoán ra trong người cha ta có hai loại độc, tuyệt tử tán và thạch tín.

Tuyệt tử tán là do mẫu thân ta hạ mười ba năm trước, vậy thạch tín thì sao?

“Hoặc ta nên hỏi thế này, cha ta đã tuyệt tử, không biết ta có nên gọi Triệu Hoàn là đường đệ, gọi người là tam thẩm không nhỉ?”

Ngũ di nương kinh ngạc lùi lại mấy bước, nàng ta không còn vẻ ngang ngược và hung hăng như lúc đến, khi chỉ vào ta, môi nàng ta run rẩy:

“Ngươi… nói bậy bạ gì vậy? Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không để ngươi sống yên đâu!”

Nói xong, nàng ta quay người bỏ đi.

Lúc này ta mới phát hiện ra, Cố Vân đang đứng ở cửa lớn, không biết đã nhìn bao lâu.

Ta cười gượng: “Việc xấu trong nhà, để ngươi chê cười rồi.”

Sắc mặt hắn nhạt nhẽo: “Chuyện này nàng có chứng cứ không?”

“Chuyện gì?” Hỏi xong ta mới phản ứng lại, hắn đang nói đến chuyện Ngũ di nương và tam thúc tư thông với nhau nên đáp: “Tất nhiên là có cả nhân chứng vật chứng.”

“Còn có thúc bá nào khác tranh chấp với tam thúc của nàng không?”

“Tứ thúc.” Ta đáp: “Tứ thúc là người rất tinh ranh.”

Cố Vân suy nghĩ một lúc: “Chuyện ta ở rể trước mắt cứ giữ kín, đừng để lộ bất kỳ tin tức nào.”

“Sau đó tìm người của tứ thúc cài vào phủ, tiết lộ chuyện Ngũ di nương tư thông với tam thúc và mưu hại cha nàng cùng chứng cứ đưa cho tứ thúc.”

Khi Cố Vân nói chuyện, hắn rất nghiêm túc, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ thư sinh ngốc nghếch của ngày hôm qua.

Ta đè nén sự nghi ngờ trong lòng, cười nói: “Phu quân quả nhiên là người đọc sách, đầu óc thông minh hơn người thường.”

Cố Vân mím môi, má lại ửng hồng.

7

Cố Vân ở lại với thân phận là môn sinh bái dưới trướng Hầu phủ.

Vài ngày sau, ngày thi hội đã đến, ta đặc biệt dậy sớm đưa hắn vào trường thi.

Những người khác đều mặt mày nghiêm trọng, căng thẳng, ngược lại Cố Vân lại có vẻ khá vui vẻ.

Ta cho rằng hắn giả vờ thoải mái để che giấu sự hoảng loạn, vỗ vai hắn an ủi: “Đừng lo lắng, không đỗ cũng không sao, Hầu phủ nuôi nổi ngươi.”

Ánh mắt Cố Vân kiên định: “Tại hạ sẽ dốc hết sức vì của hồi môn.”

Của hồi môn? Của hồi môn gì?

Ta phản ứng một lúc mới nhớ ra hắn đang nói đến tờ “Danh mục quà tặng” đó.

Nhưng ta chỉ xem dòng đầu tiên của tờ danh sách đó, ai mà biết lúc này hắn đang nói đến điều khoản nào.

Ta chỉ có thể giả vờ chân thành, vẻ mặt kiên định, lừa gạt hắn:

“Ta tin ngươi.”

Mắt Cố Vân sáng lên, còn muốn nói gì đó nhưng tiếng chiêng vang lên, ta vội vàng đẩy hắn vào cổng.

Đợi đến khi Cố Vân biến mất trong đám đông, ta quay người rời đi, bỗng phát hiện ra ngay gần mình có một người đang khohắn tay trước ngực, nhìn ta với vẻ hả hê.

Ta nhìn kỹ, người này chính là Trần Anh, biểu muội được nuôi dưỡng trong phủ Tần Dịch từ nhỏ.

Nàng ta ngẩng đầu bước về phía ta, dùng cằm nhìn ta nói: “Triệu Thanh Y, ngươi ở đây làm gì?”

Rõ ràng là cố ý hỏi, cố ý gây sự.

Ta và Trần Anh vốn không ưa nhau. Trước kia vì muốn lấy lòng Tần Dịch, mỗi lần nàng ta gây khó dễ, ta đều nghiến răng chịu đựng, cười lấy lòng.

Giờ đây, Tần gia trong mắt ta không còn là miếng mồi ngon nữa, ta cũng lười chịu đựng sự tức tối này của nàng ta.

Ta không thèm để ý đến nàng ta, quay người định đi nhưng nàng ta đã túm lấy cổ áo ta: “Được lắm Triệu Thanh Y, ban ngày ban mặt vụng trộm với nam tử bị ta bắt được còn muốn chạy sao?”

Trước cửa trường thi có rất nhiều người đưa tiễn thí sinh, Trần Anh hét lên một tiếng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Nàng ta cũng nhận ra điều đó, lực trên tay càng mạnh hơn, muốn giống như mọi khi kéo lê ta đi, để ta mất mặt trước mọi người.

Ta thuận theo lực của nàng ta, khom người dùng lưng chống lại. Nàng ta không đứng vững, kéo ta ngã nhào xuống đất.

Trần Anh tức giận, bò dậy tát ta một cái.

Ta nhanh mắt né được cú tát đó nhưng tóc vẫn bị xõa tung.

Ta chưa kịp phản ứng, Trần Anh đã mở miệng hét lớn:

“Biểu ca của ta ở biên cương liều mạng, xông pha chiến trận, ngươi ở đây lại đi ve vãn trai lạ!

“Triệu Thanh Y, quả nhiên là con gái của di nương, đường đường là tiểu thư của Định Dương Hầu phủ lại đi học cái trò quyến rũ nam nhân.”

Tiếng hét này coi như đã bêu xấu cả nhà ta.

Nếu là trước đây, ta hẳn sẽ tự đứng dậy, nịnh nọt nàng ta đi trước, rồi bỏ tiền mua cho nàng ta mấy bộ trang sức để đền tội.

Nhưng hôm nay, ta không muốn chịu đựng nữa rồi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận