14.
Hôm nay bạn học đại học của tôi kết hôn, đặc biệt nhắc nhở tôi tham dự đám cưới.
Sau khi họp công ty kết thúc, tôi lợi dụng lý do gửi biên bản cuộc họp.
Lấy hết can đảm, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
“Sếp, hôm nay em muốn nghỉ sớm một tiếng để tham dự đám cưới bạn bè.”
Anh ta bất ngờ không phản đối.
“Ừ, hợp lý lắm, buổi chiều không có việc gì, tôi sẽ đưa cô đi.”
“Anh đưa em đi cùng?”
Tôi lập tức cảm thấy bối rối.
“Hình như không thích hợp lắm…”
“Có gì không thích hợp?”
Nào có ai đưa sếp của mình đi cùng, cũng không phải là chuyện gì phô trương…
Tôi suy nghĩ một lát, cố gắng giải thích.
“Bởi vì… cô dâu là bạn học đại học của em, cô ấy cũng học tại Khoa Đại, năm xưa còn thích anh, nên đi cùng không hợp lý lắm…
“Cô ấy tên là Lý Huyền Minh, anh còn nhớ không? Thôi, chắc anh cũng không nhớ đâu…”
15.
Hồi đó, Tạ Lâm Chu là hotboy kiêm học bá nổi tiếng của trường, con gái theo đuổi anh ta nhiều như cá diếc sang sông, nhưng anh ta lại kiêu ngạo, chẳng để mắt đến ai.
Anh ta cố nhớ vài giây, lắc đầu:
“Thực sự không nhớ rõ.”
Nhưng anh ta vẫn đưa tôi đến nơi.
“Tôi đợi cô ở ngoài.”
Không phải chứ, anh ta bị quỷ ám rồi sao?
Khi tôi đến nơi tổ chức đám cưới, hơi muộn, đã có khá nhiều bạn cùng trường.
“Ôi, không phải là Lương Gia Ninh sao?”
Tôi nhìn kỹ, không phải đây là bạn trai cũ đã mất của tôi sao?
Cả người toàn logo nhãn hiệu, sợ người khác không biết anh ta ăn bám à.
“Nói ra thì phải cảm ơn cô, Lương Gia Ninh, một số người khi bỏ lỡ thật sự phải cảm ơn trời đất.”
Tôi cười ha ha: “Không cần cảm ơn, dù sao thì người với chó cũng khác đường.”
Từ Vĩ tức giận:
“Lương Gia Ninh, giờ tôi tự lập nghiệp làm ông chủ rồi, nhìn cô kìa, trông thật thảm hại.”
Tôi không nhịn được trợn mắt: “Không so sánh, không ganh đua, không để mấy thứ súc sinh làm mình tức giận.”
Từ Vĩ tức điên lên.
“Nếu không phải năm đó cô quá thực dụng, tôi cũng chẳng bỏ cô.”
Tôi thực dụng ư?
“Anh còn dám nói, tôi còn chẳng muốn nói, năm đó là ai suốt ngày thề thốt: Khi nào, qua hai hôm, chờ sau này, định là, tin anh, anh yêu em, vẽ bánh còn khéo hơn cả sếp tôi.
“Dùng phiếu miễn phí đổi lấy bánh Hamburger, tiền ăn còn bắt tôi trả AA.
* AA: Viết tắt của “AA制” (hệ thống chia đều), thường dùng để chỉ việc chia sẻ chi phí một cách công bằng giữa những người tham gia trong một bữa ăn hoặc hoạt động nào đó.
“Uống trà sữa thêm trân châu thì bảo tôi thực dụng, những thứ anh ăn, anh mặc có thứ nào không phải tôi mua, hẹn hò với anh không gọi là yêu đương, mà gọi là giúp đỡ người nghèo.”
Tôi nói một tràng, mặt Từ Vĩ càng lúc càng đen.
“Lương Gia Ninh, cái… cái cái miệng của cô, chẳng trách không có đàn ông nào muốn, nghe nói bây giờ vẫn đi làm thuê, cô sao, cô độc sống quãng đời còn lại đi.”
Càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ vây lại.
Có mấy người bỗng nhiên thì thầm.
“Này, có phải Tạ Lâm Chu không?”
“Oa, Tạ Lâm Chu, Tạ Lâm Chu đến rồi…”
Tôi nhìn về phía cửa, Tạ Lâm Chu đang đi về phía chúng tôi.
Tôi như thấy được cứu tinh.
Nhanh chân bước tới, tôi khoác tay anh, ra hiệu với anh.
Ông chủ, cứu em…
Trong đám đông phát ra tiếng kinh ngạc: “Không phải chứ, Gia Ninh, Tạ học trưởng các người?”
Tôi cố gắng nở nụ cười, giới thiệu:
“Anh ấy là…”
Tôi cắn răng.
“Chồng tôi.”
“Oa không phải chứ?”
“Hai người ở bên nhau rồi?”
Tôi nhẹ nhàng véo tay anh.
Tạ Lâm Chu gật đầu chào mọi người, mỉm cười.
“Ừ, vừa mới đăng ký kết hôn, đợi đến lúc cưới sẽ mời mọi người.”
“Ôi chao Từ Vĩ, Gia Ninh nhà ta đã kết hôn với Tạ học trưởng rồi.”
“Nghe nói vợ cậu hơn cậu khá nhiều tuổi, sắp đến tuổi lục tuần rồi phải không? Hai người đúng là tình yêu đích thực.”
Mặt Từ Vĩ càng lúc càng đen.
Thật sướng.
16.
Cho đến khi lên xe, tôi vẫn còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Đặc biệt là vẻ mặt của Từ Vĩ như muốn nghiến nát cả hàm răng, thật sự rất sướng.
Vừa nãy ở bên trong, mọi người ồn ào, chúc mừng chúng tôi tân hôn vui vẻ.
Ngay cả Tuệ Mẫn cũng kích động đến mức hét ầm lên.
“Người đàn ông tôi không có được thì chị em tôi có được, cũng coi như nước chảy về nguồn.”
Tạ Lâm Chu thay tôi chặn rất nhiều rượu.
“Cô ấy uống rượu dễ… ừm…
“Tôi thay Gia Ninh uống.”
Tạ Lâm Chu bị ép uống mấy ly, ngay cả má cũng hơi ửng hồng.
Anh ta có vẻ hơi nóng nên giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi.
Tôi lén liếc anh ta một cái.
Bỏ qua việc anh ta là ông chủ của tôi thì anh ta đúng là đẹp trai.
“Ông chủ, cảm ơn anh nhé…”
Anh ta có vẻ hơi say, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Cảm ơn thế nào?”
“Anh… anh muốn làm gì?” Mặt tôi đỏ bừng.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, yết hầu chuyển động.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, giọng nói khàn khàn.
“Lần này đến nhà tôi?”
Tôi nhất thời mê muội, gật đầu.
“Được.”
Lần trước tôi say rượu làm bậy, lần này anh ta, cũng coi như hòa nhau.
Tôi nghĩ như vậy.
Hơn nữa, tôi có vẻ khá thích được nằm hưởng thụ.
Thời gian sếp dốc sức làm trâu làm ngựa.
Có người trông thì nghiêm túc, nhưng cởi quần áo ra thì lại là một kẻ biến thái.
Thế mà, tôi lại thấy khá thích…
Tóm lại, chúng tôi lại ngủ một giấc.
17.
Ngày hôm sau thức dậy, lại là lúc mặt trời đã lên cao.
Sau khi kích hoạt chế độ hiền triết, bắt đầu vô cùng hối hận.
Quả thực là đạo đức suy đồi mà!
“Sếp, còn phải chuyển cuộc họp sang buổi chiều nữa hả…”
Tôi hỏi anh với giọng nghẹn ngào.
“Ừ.”
“Được rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi quay lại lấy điện thoại, gửi thông báo trong nhóm.
Trâu bò lại lên mạng.
“Lương Gia Ninh.”
Đột nhiên, eo tôi bị ôm lấy, tôi bỗng nhiên cứng đờ.
“Sao… sao vậy sếp…”
Anh đáp trả nhẹ nhàng.
“Ừ.”
Ừ???
“Vậy làm thêm một lần nữa.”
Trong khi tôi chưa kịp phản ứng, anh đã hôn lên.
Khi tôi bị hôn đến mê mẩn, cửa phòng lại vang lên tiếng hét.
“Aaaah, các người, các người!”
Chúng tôi đều giật mình, Tạ Lâm Chu nhanh chóng kéo chăn che cho tôi.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ???”
Chết tiệt! Bị mẹ của sếp bắt quả tang trên giường…
Tạ Lâm Chu nhanh chóng mặc đồ và ra ngoài.
Tôi nơm nớp lo sợ mặc quần áo tử tế, từng bước nhỏ nhặt ra ngoài.
Tiếng nói của bọn họ vang lên trong phòng khách.
“Sau này vào nhà nhớ gõ cửa.”
“Mẹ đã gõ cửa, các con không nghe thấy sao.”
Theo kịch bản thường lệ, mẹ của sếp sẽ chửi mắng tôi là hồ ly tinh, rồi đưa tiền để tôi rời khỏi con trai của bà.
Tôi nghĩ thầm:
Mắng tôi thì được, đánh tôi thì không được…
“Đưa tiền, ừm, cũng tạm được…”
“Yêu đương không còn thì có thể tìm lại, lương tâm không còn thì còn nhiều thứ khác.”
“Mẹ, đây là Lương Gia Ninh, cũng là trợ lý của công ty con.”
Mẹ của sếp nhìn tôi đánh giá trên dưới một lượt.
“Các con định khi nào thì kết hôn?”
Không phải, kết hôn?
“A, Dì ơi, chúng con không phải là bạn trai bạn gái…”
Tôi vội vã giải thích.
“Không phải bạn trai bạn gái? Cùng ngủ chung một chăn thì tính là cái gì!”
“Đó là, bác biết… cái gọi là bạn giường sao…”
Mẹ của sếp nghe xong, trực tiếp đá cho sếp một cái.
“Tạ Lâm Chu, ba mẹ đã dạy dỗ anh thành cái thứ bại hoại như thế này sao?
“Anh ngủ với người ta rồi mà còn không muốn cho người ta danh phận? Chẳng trách mấy năm nay anh chẳng có lấy một mống bạn gái nào, hóa ra là chỉ lừa mấy cô gái trẻ thôi. Nếu anh bỏ rơi người ta thì đừng mang họ Tạ nữa!”
…
18.
Một mớ hỗn loạn.
Cuối cùng, sếp cũng tiễn được bà mẹ “Đại Phật” của mình đi.
Sau đó, bắt đầu tính sổ với tôi.
“Lương Giai Ninh, chúng ta là bạn giường sao?”
“Sao… sao lại không tính chứ…”
Anh đột nhiên bật cười vì tức giận.
“Tốt lắm.”
“Trả thù tôi vì hồi đi học đã từ chối lời tỏ tình của em đúng không? Về sau không phải tôi đã đồng ý rồi sao?”
Tôi ngơ ngác.
Hồi đi học, tôi cũng không có theo đuổi anh ta nha.
“Hồi đó từ chối em, kết quả là hôm sau em buồn đến mức muốn tự tử, anh còn thấy khá áy náy…”
Anh hơi ngượng ngùng giải thích.
“Vì vậy, sau này em tỏ tình lần nữa, anh cũng không dám từ chối em nữa…”
Không phải, anh ta nói, sao lại không giống với phiên bản của tôi?
Tôi mất trí nhớ rồi sao?
“Năm nhất đại học, không phải em gửi thư tình cho anh sao?”
Tôi mới phản ứng lại: “Đấy là em gửi thay cho Lý Tuệ Mẫn…”
“Vậy thì hôm sau em khóc lóc thảm thiết nói rằng thất tình không muốn sống nữa?”
Tôi cười khổ: “Đó là vì thần tượng em thích đi tù rồi…”
“Vậy thì mấy hôm trước em điên cuồng tỏ tình với anh?”
“Em… em chỉ là…”
Tạ Lâm Chu hít một hơi thật sâu:
“Em cố ý để trốn việc? Thực ra em chưa bao giờ thích anh?”
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, chỉ thấy vô cùng nguy hiểm.
“Không phải, thích… thích…”
Nếu để anh ta biết được sự thật, tôi thực sự sợ anh ta đuổi việc tôi, sau đó phong sát tôi trong giới.
“Vậy thì chúng ta có phải là bạn trai bạn gái không?”
“Phải phải phải.”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Yếu đuối bất lực.
19.
Tôi mơ mơ hồ hồ yêu đương với sếp.
Cuối cùng thì trâu ngựa cũng yêu thương tư bản rồi hu hu.
Tôi khổ quá.
Tạ Lâm Chu lúc nào cũng bám lấy tôi.
“Đến đây.”
“Làm gì?”
“Muốn hôn.”
Thật là vô liêm sỉ, cái vẻ lạnh lùng kia đâu rồi?
Hoa trên núi cao gì chứ, ngày nào cũng giống như một ông lão độc thân tám đời chưa từng được ăn thịt.
Tôi muốn quỳ xuống cầu xin anh ta: “Anh ơi, nghỉ một lát được không, em thực sự không có sức.”
Kết quả, sáng sớm đã bị anh ta lôi dậy khỏi giường.
“Em tập thể dục cùng anh, thể lực sẽ ngày càng tốt hơn.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cút.”
Người này thực sự là một giống loài quý hiếm chưa từng yêu đương, khi yêu đương, thường xuyên bị tức đến bốc khói.
“Em tức giận?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi: Mỉm cười.
“Em thực sự tức giận rồi sao?”
“Không có, đều là lỗi của em được chưa?”
[Không sao, anh tha thứ cho em.]
Tôi: [6.]
Cười mà sống tiếp…
Có những người bao nhiêu năm vẫn ế, cũng không phải không có lý do.
[6 là có ý gì?]
Một lúc lâu sau, có người phấn khích nói với tôi:
[6 = 5 + 2 + 0 – 1 + 3 + 1 – 4, tức là 5201314, bảo bối, em đang tỏ tình với anh đúng không?]
Tôi: Cười gượng.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.