9.
Tô đại tiểu thư không tìm được Tạ Lâm Chu ở công ty, hận không thể lật tung cả tòa nhà.
“Đại tiểu thư, thực ra sếp chúng tôi cũng không tốt như vậy, miệng thì độc, lòng thì đen.
“Cô tuổi trẻ, xinh đẹp, giàu có, là anh ta không xứng với cô.”
Tôi nịnh nọt đại tiểu thư, an ủi cô ấy.
Vẫn không hiểu nổi, Tô Cẩn Dao sao lại nhất quyết treo cổ trên cái cây Tạ Lâm Chu này.
“Tôi chỉ thích cái dáng vẻ không thèm liếc nhìn tôi của anh ta, muốn xé bỏ cái vỏ nghiêm túc đó.
“Tôi mặc áo hai dây đến quyến rũ anh ta, không ngờ anh ta lại ném tôi ra ngoài!
Chậc chậc, Tạ Lâm Chu là loại biến thái gì đây…
Tôi hầu hạ Tô đại tiểu thư. Khó khăn lắm mới chờ được tan làm.
“Trợ lý Lương, đi nào, chúng ta tìm chút vui vẻ.”
Nói rồi, kéo tôi lên chiếc Porsche của cô ấy.
Đến quán bar cao cấp nhất thành phố, đại tiểu thư vừa đi vào là tiêu tiền như nước.
“Cho tôi loại rượu đắt nhất.”
Má ơi, thế này tốn bao nhiêu tiền chứ.
Tôi nhìn hóa đơn, mắt tối sầm.
Kinh phí hoạt động vượt mức rồi.
Vội vàng nhắn tin DingTalk cho Tạ Lâm Chu.
“Tiền rượu 88.888 tệ.”
Rượu vừa lên, đại tiểu thư lại vung tay.
“Gọi cho tôi mười người mẫu nam hàng đầu ở đây.”
Má ạ, mười người…
“Chi phí xuất hiện người mẫu nam 20.000 tệ x10 = 200.000 tệ.”
Tạ Lâm Chu: “?”
“Bao nhiêu?”
Tôi: “Tổng cộng 200.000 nhân dân tệ (các dịch vụ khác tính riêng), mong lãnh đạo phê duyệt.”
Tạ Lâm Chu: “Ai gọi?”
Tôi: “Bà chủ tương lai.”
Tạ Lâm Chu:“!!!”
“Bọn họ có tốt bằng tôi không???”
Tôi: “Không phải sao…”
Người ta trẻ trung nghe lời, cho sờ cho ôm, giá trị cảm xúc phải gọi là đỉnh.
Anh không cho người ta chạm, còn không để đại tiểu thư tự tìm niềm vui.
Để chứng minh mình không ăn hoa hồng, tôi chụp ảnh mười người mẫu nam xếp hàng gửi qua.
Cũng không biết có xuất hóa đơn được không…
Tạ Lâm Chu: đã đọc không trả lời.
Không phải chứ, anh mau phê duyệt đi chứ! Làm cái trò gì đây?
Chắc chắn đang tự ti điên cuồng bên kia màn hình.
10.
Mấy người mẫu nam trẻ tuổi dỗ dành đại tiểu thư cười tươi như hoa.
“Trợ lý Lương, sau này tôi làm bà chủ của cô, nhất định tăng lương cho cô, tôi không vẽ bánh đâu.”
Nói rồi, lại vẫy tay với một loạt cơ bụng trắng nõn.
“Các cậu, phục vụ vị chị gái này đi.”
Ông trời của tôi ơi, không ngờ một ngày nào đó tôi, Lương Gia Ninh, cũng được uống canh vịt tươi thế này.
“Đại tiểu thư, lão nô nhất định trung thành tận tâm, muôn lần chết không chối từ.”
Tạ Lâm Chu tính là gì chứ, đâu có bằng đại tiểu thư vừa đẹp vừa được yêu thích.
Đường nào cũng làm trâu làm ngựa.
Tôi chẳng qua là, một nô lệ làm gấp đôi sức thôi.
Rượu vào, Tô đại tiểu thư ôm mấy người mẫu nam trẻ nhảy múa.
Tôi được hai cậu em trái ôm phải ấp, dỗ đến mê mẩn.
Đây mới là cuộc sống của con người chứ.
Tôi nhìn một nam người mẫu cao nhất, nổi bật nhất, ngoắc tay.
“Cậu, lại đây.”
Người khác đều để lộ cơ bụng, chỉ có cậu ta mặc nguyên bộ vest.
Hừ, đàn ông, đều là mấy trò dục cầm cố túng mà thôi!
Bộ dáng giống hệt Tạ Lâm Chu, nhìn liền muốn hung hăng mà khi dễ.
“Cậu bao nhiêu tiền?”
Anh ta cắn răng: “Tôi không cần tiền.”
Xì, miễn phí thì có gì tốt?
“Sao cậu lại mặc quần áo của sếp tôi?
“Tôi biết rồi, đã muốn tìm kích thích, thì chơi tới cùng chứ.”
Tôi túm lấy cà vạt của cậu ta.
“Tự cởi đi, muốn chơi trò dục cầm cố tung với tôi sao?”
Nam người mẫu cau mày, mặt lạnh như băng.
“Nhìn cái mặt như xác chết của cậu kìa, giống y chang Tạ Lâm Chu, gợi cảm một chút cho tôi!
“Hôm nay, tên cậu là “vịt miễn phí”.
“Cậu đến cosplay sếp tôi đi.”
Sướng quá đi.
11.
Sáng sớm, điện thoại kêu inh ỏi.
“Trợ lý Lương, hôm có họp hay không? Đã gần trưa rồi, sếp và cô đều không có mặt, thư ký Lâm cũng không thấy đâu?”
Tôi mơ màng mở mắt.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói trầm khàn vang bên tai.
Chết tiệt? Dậy mạnh quá, sao sếp lại ở trên giường tôi?
Không không không, ác mộng tan đi!
Tư thế không đúng, quay đầu ngủ tiếp.
“Lương Gia Ninh, mở ra cho tôi! Tôi muốn đi vệ sinh!!!”
Không đúng, sao tôi lại dùng dây xích chó xích sếp vào đầu giường rồi?
Tạm biệt mẹ, tối nay con ra khơi…
Tôi lăn lộn bò xuống giường nhặt quần áo…
Run rẩy, mở khóa dây xích cho anh ta.
“Sếp… hôm qua… em… em đã làm gì sao…”
Tôi cúi đầu, hận không thể chết tại chỗ.
Anh ta cắn răng, giọng khàn khàn:
“Những việc nên làm không nên làm, đều đã làm.”
Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng chết hẳn.
Anh ta quay người vào phòng tắm.
Tôi luống cuống thu dọn bãi chiến trường.
Từng cảnh tối qua tái hiện trong đầu, tôi như nhìn thấy đèn kéo quân của cuộc đời.
“Chưa đủ gợi cảm, gợi cảm hơn đi.”
“Làm cho bà đây một cái PPT song ngữ 60 trang!”
Trời ơi, tôi đã coi sếp là trai bao rồi…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBảo hiểm xã hội của tôi, lương tháng thứ mười bốn của tôi!
Tạ Lâm Chu từ phòng tắm đi ra, đã mặc xong quần áo.
Anh ta nâng cổ tay nhìn đồng hồ, dặn dò:
“Cuộc họp sáng nay chuyển sang chiều.”
“Vâng sếp.”
Tôi chột dạ gật đầu.
Xuống giường, lại thành trâu ngựa rồi.
“Sếp, hôm qua em uống nhiều quá…”
Tôi run rẩy giải thích.
Vừa nói xong, chợt nhận ra, hôm qua hình như mình bỏ Tô đại tiểu thư ở quán bar luôn…
“Sếp, Tô đại tiểu thư đâu rồi!”
“Tối qua, thư ký Lâm đã đi đón cô ấy.”
Tạ Lâm Chu xoa xoa thái dương, tiếp tục nói.
“Dự án của Tô Cẩn Dao, cô không cần theo nữa.”
“Vâng…”
Xong con bê, sắp bị đuổi việc rồi…
Không sao đâu, cùng lắm thì N+1…
Trong bụng vang lên hai tiếng ùng ục.
Tối qua vận động nhiều quá, bây giờ lại gần trưa rồi, thực sự đói…
“Sếp, anh đói không?”
Anh ta nhìn tôi.
“Đói.”
12.
Tôi chạy vào bếp, nhìn tủ lạnh trống trơn, không biết làm sao.
Cuối cùng, nấu hai bát cháo trắng, bưng ra.
Ánh mắt Tạ Lâm Chu rơi vào bát cháo trắng tinh, biểu cảm phức tạp.
Tôi từ tủ lạnh lục ra một gói dưa muối sắp hết hạn.
Nịnh bợ bóp vào bát cho anh ta.
“Sếp, xin lỗi, hôm qua em có chút không kiềm chế được…”
Tạ Lâm Chu chậm rãi uống cháo.
“Trợ lý Lương hình như có ý kiến lớn với tôi?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Không không, em không có ý kiến gì với anh, anh vừa cho em công việc, vừa trả lương cho em, đúng là người tốt…”
“Vậy là có ý kiến với nội dung công việc? Cô cảm thấy mình phù hợp với công việc gì?”
Tôi cảm thấy tôi phù hợp với việc chỉ nhận lương không làm việc…
“Em nghĩ làm trợ lý của anh là phù hợp nhất!”
Tôi hận không thể chui đầu vào bát.
“Em sai rồi sếp…
“Em có thể bồi thường cho anh…”
Anh ta ngẩng đầu, hỏi tôi:
“Cô muốn bồi thường cho tôi thế nào?”
“Em có thể đưa N+1 của mình cho anh…”
Tôi cắn răng, tim như đang chảy máu.
“N+1?”
Không phải chứ, tên tư bản đen tối trời đánh không lẽ ngay cả N+1 cũng không cho tôi sao?
Dám coi thường luật lao động!
“Anh sa thải tôi không cho N+1 sao?”
Anh ta nhíu mày: “Tôi khi nào nói muốn sa thải cô?”
“Dự án của Tô đại tiểu thư không cần cô theo nữa, hơn nữa, chúng ta hôm qua…”
Tô đại tiểu thư biết rồi, chẳng phải sẽ giết chết cô…
“Thư ký Lâm tạm thời điều động sang công ty Tô Cẩn Dao.” Anh ta giải thích.
“Điều… điều động tạm thời?”
Tôi nhất thời không nghĩ ra.
Anh ta gật đầu.
“Ừ, như vậy bốn người chúng ta đều hạnh phúc.”
Chúng ta bốn người???
Lượng tin tức quá lớn, tôi không thể tiêu hóa hết được.
Nhưng đã hiểu ra một kết quả, Tạ Lâm Chu không định đuổi tôi đi.
“Vậy sếp… hôm nay em tính là nghỉ việc hả…”
Anh ta thở dài: “Tính là đi công tác ngoài giờ.”
“Cảm ơn sếp, anh thực sự là một người tốt…”
13.
Tạ Lâm Chu ăn xong, chuẩn bị quay về công ty.
“Tạm biệt sếp…”
Anh ta nhìn tôi một cách khó hiểu: “Cô không đi?”
“Em, em đi tàu điện ngầm đến chỗ sếp…” tôi giải thích.
Chủ yếu là đi cùng anh ta, quá ngại ngùng…
Anh ta mặt lạnh lùng nhắc nhở tôi:
“Còn 20 phút nữa, đi trễ trừ 100.”
Mặt tôi chùng xuống:
“Sếp ơi, anh có thể đưa em đi cùng được không?”
“Được.”
Trên đường đi không nói lời nào, tôi nhìn lướt qua anh ta, trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng của tối qua.
Quá kích thích…
Eo hiện tại cũng hơi nhức…
Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Tạ Lâm Chu mở cửa và xuống xe trước.
Tôi đi sau anh ta, hận không đi cách anh ta mười dặm, cứ liên tục nhìn quanh.
Cảm giác bị theo dõi nặng nề.
“Lương Gia Ninh, cô đang trốn cái gì?”
Anh ta nhìn tôi với vẻ im lặng.
“Tất nhiên là sợ đồng nghiệp nhìn thấy…”
“Nhìn thấy thì sao? Cô không muốn bọn họ biết?”
Không nhỏ giọng một chút, chẳng lẽ lại khoe khoang sao?
“Tất nhiên là… ảnh hưởng không tốt…”
Anh ngẩn người.
“Thôi, nghe theo cô.”
Ngồi vào bàn làm việc, tôi nhớ đến đồng nghiệp lười biếng bị điều chuyển, Thư ký Lâm.
Gửi lời chào thân thương nhất:
“Thư ký Lâm, ở chỗ Tô đại tiểu thế nào?”
Đối phương đang chửi tôi: “Làm trâu làm ngựa, làm người mẫu nam…”
Tôi nhắc nhở anh ta: “Người mẫu nam một đêm thu nhập lên tới mười nghìn, còn anh một tháng chỉ thu nhập chưa đến mười nghìn.”
Đối phương đang chửi tôi: “Icon khỉ sợ hãi.”
“Icon treo cổ.”
“Người chưa già, muốn đê bảo (*tiền trợ cấp cho dân nghèo)……”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.