Kết quả trả về lần này có vẻ sai sai.
Nhìn mà lòng nhộn nhạo.
Ở trên xe, tôi liếc trộm anh, bị anh nhạy bén bắt được.
Anh xoay đầu tôi lại: “Niệm Niệm đang nhìn nơi nào vậy?”
Mắt tôi nhảy loạn: “Ha ha, không có, tuyệt đối không có nhìn lén anh, hơn nữa mặc quần áo cũng không nhìn thấy.”
Anh hỏi: “Niệm Niệm muốn nhìn nơi nào?”
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phát hiện mình nói sai.
Nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.
Tôi quyết định ngậm miệng.
Tôi căng thẳng, hồi hộp mười mấy phút, trong đầu liên tưởng một lát phải làm sao.
Lúc đến nhà anh, tôi phát hiện anh ở một căn nhà trệt diện tích rất lớn.
Nhà lớn, đương nhiên có rất nhiều phòng.
Nhà anh còn có dì giúp việc, thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi: “Cháu là Niệm Niệm phải không, phòng của cháu đã dọn xong rồi, dì dẫn cháu đi.”
Bây giờ tôi mới biết, anh nói đưa tôi về nhà ngủ, là ngủ thật sự.
Phòng anh ở đầu này, phòng khách ở đầu bên kia.
Cách một cái phòng khách.
Dì đi rồi, tôi hỏi Tạ Vọng: “Sao phòng cách xa vậy, anh sợ em có ý đồ với anh à?”
Tạ Vọng hiếm có khi hôn tôi một cái, vội vàng đi ngủ: “Sợ anh mất khống chế.”
Thật khó tin.
Hai chúng tôi lại có một khoảng thời gian thuần khiết như vậy.
Ở trên máy bay, tôi nhắc lai chuyện cũ với Tạ Vọng, Tạ Vọng đắp chăn cho tôi: “Ừ, anh vốn rất thuần khiết, bị em làm hư cả.”
Tôi: ??
Rõ ràng là tôi bị anh làm hư được không hả!
Anh đảo ngược!
12
Trước khi xuống máy bay, Tạ Vọng bọc tôi kỹ càng.
Nếu không có anh nhắc nhở, tôi suýt đã quên tôi từ nam bán cầu trở về.
Trên đảo là mùa hè, thủ đô ở bắc bán cầu đang đổ tuyết.
Tôi đội mũ lông, quấn mình như quả bóng.
Gió lạnh làm tôi rùng mình, anh nắm tay sưởi ấm cho tôi.
May là trong sân bay có điều hòa nên cuối cùng tôi cũng bình ổn lại.
Ở đây có rất nhiều người đến đón máy bay, tôi chỉ nhìn thoáng qua, lại nghe thấy một giọng nữ quen quen hét lớn: “Anh họ, chị dâu, nhìn em này, em gái ngoan của hai người ở đây!”
Cô ấy hét vang trời, dù sân bay ồn ào vẫn cực kỳ nổi bật.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô ấy.
Tôi cũng không ngoại lệ, nhìn về nơi phát ra tiếng hét.
Sau khi thấy rõ là ai, tôi len lén núp sau lưng Tạ Vọng.
Sợ mất mặt.
Là người có thể nửa đêm đánh nhau bị bắt vào đồn, Tống Hạ hoàn toàn không thấy xấu hổ.
Đương nhiên Tạ Vọng đứng phía trước tôi cũng nhìn thấy Tống Hạ.
Anh lặng lẽ kéo mũ tôi sụp xuống, làm như không thấy đứa em gái ngoan đó.
Tống Hạ rất buồn.
Tôi rất hài lòng.
Sau khi rời khỏi nơi mọi người tụ tập, cô ấy bước tới đón.
“Sao anh chị lại làm lơ em? Giữa trời giá lạnh ra đón anh chị, anh chị lại đối xử với em như vậy.”
Từ sau lần Tạ Vọng gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã add tôi, hai ngày nay liên tục hỏi han, dường như muốn thông qua tôi để lấy lại tình thân đã tiêu tán của Tạ Vọng cùng với tiền tiêu vặt của cô ấy.
Trước khi về nước đương nhiên tôi đã nói với cô ấy.
Cô ấy không nói sẽ đến đón.
Tống Hạ ôm ngực: “Em đang cho hai người kinh hỉ đó, vậy mà anh chị lại không cảm kích chút nào!”
Tôi châm chọc: “Là kinh sợ.”
Tạ Vọng hùa theo: “Dọa sợ chị dâu em thì tiền tiêu vặt tháng sau cũng mất.”
Vẻ mặt biến đổi của Tống Hạ hoàn toàn có thể chọn làm tài liệu giảng dạy cho Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Không thể tin, đau khổ, tuyệt vọng.
Biến đổi vô cùng linh hoạt.
Cô ấy gào khóc: “Anh không có trái tim.”
Tôi lặng lẽ kéo áo lông lại, Tạ Vọng tưởng tôi lạnh, nhét tay tôi vào túi anh.
Nhiệt độ cơ thể của nam giới vào mùa đông dường như cao hơn nữ giới, tay tôi lạnh, anh lại ấm.
Tôi cười với anh, Tống Hạ ở bên lại gào khóc: “Đủ rồi, hai người đủ rồi đó! Không chỉ không hoan nghênh em, còn cho em ăn cơm chó, chẳng lẽ anh chị không biết em vừa mới chia tay à? Đôi tình nhân đáng ghét!”
Tôi nói xấu thẳng mặt cô ấy: “Em họ anh ồn ào thật đó.”
Tống Hạ muốn cãi lại.
Tạ Vọng nói ba chữ làm cô ấy ngậm miệng: “Tiền tiêu vặt.”
Tống Hạ ỉu xìu như cà tím héo, sau đó bám theo phía sau chúng tôi.
Cô ấy đáng thương làm tôi không nỡ, trên đường về trò chuyện với cô ấy.
Tống Hạ lập tức vui vẻ trở lại.
Bô bô kể chuyện của mình cho tôi nghe, tôi rót cho cô ấy ly nước.
Kể xong, chợt nhớ ra hỏi tôi: “Chị đám cưới em làm phụ dâu có được không?”
Tôi đáp: “Chị có thể sẽ không cưới.”
Hai tầm mắt đồng loại đổ về phía tôi.
Tôi mông lung: “Sao thế.”
Tạ Vọng siết chặt tay tôi, Tống Hạ nuốt nước bọt: “Chị không cưới thì anh trai em phải làm sao?”
Tôi chống cằm: “Đăng ký là được rồi, dù sao có cưới hay không thì vẫn chỉ xem giấy đăng ký kết hôn đúng không?”
Hiếm khi thấy Tạ Vọng nói thẳng: “Tại sao không muốn tổ chức lễ cưới? Anh không thể được công khai à?”
Hả?
Anh nghĩ đi đâu vậy.
“Còn hơn tám tháng đứa bé mới ra đời, em phải chăm con, không muốn chuẩn bị lễ cưới, phiền phức lắm.”
Tạ Vọng buông tay ra: “Không cần em chuẩn bị.”
Không phải hay nói bên nữ mong đợi lễ cưới hơn sao.
Tạ Vọng bày vẻ kiên quyết nhất định phải tổ chức.
Tôi thỏa hiệp: “Được rồi.”
13
Ngày chúng tôi đăng ký kết hôn tình cờ là ngày đông chí.
*Ngày đông chí: ngày mặt trời nằm ở vị trí thấp nhất trên bầu trời trong năm. Thường là 21 hoặc 22 tháng 12.
Chia kẹo cưới cho những người gặp ở Cục Dân chính, tôi và anh ký tên mình, chụp ảnh.
Cầm được giấy đăng ký kết hôn, tôi tiện tay bỏ vào túi, hỏi Tạ Vọng: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Anh xem kỹ quyển của mình, cẩn thận cất đi như bảo bối.
Anh nắm tay tôi: “Đi thôi, ăn món Ý lần trước em muốn ăn.”
Ngoại trừ chúng tôi, hôm nay chỉ có một cặp tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn, lạ là trông họ khá xa lạ.
Cũng không mang kẹo cưới đi phát như chúng tôi.
Tôi đưa kẹo cưới cho chị gái đó, lắm miệng hỏi một câu: “Anh ấy là chồng chị à?”
Cô ấy sửng sốt một chốc, không kịp nhận ra tôi đang nói ai.
“Đúng vậy.”
Như biết được sự lúng túng của tôi, cô ấy nói thêm vài câu: “Đến tuổi, quen từ xem mắt. Em với chồng là tự do yêu đương phải không?”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trò chuyện vài câu, Tạ Vọng đã trở lại.
Tôi chào tạm biệt cô ấy rồi chạy về phía Tạ Vọng.
Tôi ôm eo anh cọ cọ: “Bên cửa sổ ly hôn đông người thật.”
Anh xoa đầu tôi: “Không liên quan đến chúng ta.”
Tôi chủ động nhắc đến chị gái vừa rồi, không khỏi thở dài: “Anh nói xem, tại sao người không yêu nhau lại muốn kết hôn chứ?”
Tạ Vọng nói: “Ai cũng có lựa chọn của riêng mình.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cũng phải.
Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết.
Bận tâm chuyện của người khác cũng chẳng có ích gì.
Tôi kiễng chân hôn anh: “May là em yêu anh.”
Anh đứng lặng một hồi, tôi lại hôn cái nữa: “Anh trai, làm sao thế?”
Anh cúi xuống hôn tôi.
Cục Dân chính người qua kẻ lại, hôn môi ở nơi công cộng dường như không tốt lắm.
Nhưng đây là Cục Dân chính.
Xung quanh chỉ có những lời chúc phúc.
Tạ Vọng ôm ghì lấy tôi: “Anh cũng yêu em.”
14
Lần mang thai này của tôi không khổ sở như những người khác.
Trừ ham ngủ, nôn nghén, phù nề đều không xảy ra.
Tôi ngủ lại ngủ, đứa bé càng ngày càng lớn.
Tạ Vọng là một người chồng tốt, anh lo liệu mọi chuyện trong suốt thời gian tôi mang thai.
Lúc tôi vào phòng mổ, anh không ở ngoài mà chọn cùng vào phòng sinh.
Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng lúc mất sức nhìn thấy có anh bên cạnh như có dòng nước ấm chảy qua tim vậy.
Tôi ngất đi trong tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tạ Vọng túc trực bên giường bệnh chờ tôi tỉnh lại, thấy tôi tỉnh, tôi không khóc anh đã khóc trước.
Đó là lần đầu tôi thấy anh khóc, rất lấy làm lạ.
Ngón tay tôi chạm lên nước mắt của anh: “Canh em bao lâu rồi?”
“Mới một lát thôi.”
Lừa người.
Tôi vào phòng mổ lúc sáng, bây giờ trời đã tối om rồi.
Tôi sinh rất suôn sẻ, ở trong phòng mổ không lâu.
Chắc hẳn anh đã chờ rất lâu.
“Con thế nào rồi.”
“Rất khỏe mạnh, là con gái, anh vừa qua coi, con bé ngủ rồi.” Anh khẽ khàng ôm lấy tôi: “Niệm Niệm, vất vả cho em rồi.”
Ngủ rồi, vậy là không ôm qua chơi được.
Xem ra tạm chưa thể thấy bảo bảo.
Nghe nửa câu sau của anh, mắt tôi sáng lên: “Vậy em vất vả như thế, có phải anh sẽ xóa bỏ mấy món nợ đã ghi lại đi không?”
Anh có một cuốn sổ nhỏ ghi lại số lần và tình huống cụ thể tôi trêu chọc anh trong lúc mang thai.
Nói là chờ tôi sinh xong sẽ trả lại toàn bộ.
Quá đáng sợ rồi.
Tạ Vọng ngẩn ra, rồi bật cười nói: “Không thể. Một lần cũng không được thiếu.”
(Hết.)
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Kết quả trả về lần này có vẻ sai sai.
Nhìn mà lòng nhộn nhạo.
Ở trên xe, tôi liếc trộm anh, bị anh nhạy bén bắt được.
Anh xoay đầu tôi lại: “Niệm Niệm đang nhìn nơi nào vậy?”
Mắt tôi nhảy loạn: “Ha ha, không có, tuyệt đối không có nhìn lén anh, hơn nữa mặc quần áo cũng không nhìn thấy.”
Anh hỏi: “Niệm Niệm muốn nhìn nơi nào?”
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phát hiện mình nói sai.
Nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.
Tôi quyết định ngậm miệng.
Tôi căng thẳng, hồi hộp mười mấy phút, trong đầu liên tưởng một lát phải làm sao.
Lúc đến nhà anh, tôi phát hiện anh ở một căn nhà trệt diện tích rất lớn.
Nhà lớn, đương nhiên có rất nhiều phòng.
Nhà anh còn có dì giúp việc, thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi: “Cháu là Niệm Niệm phải không, phòng của cháu đã dọn xong rồi, dì dẫn cháu đi.”
Bây giờ tôi mới biết, anh nói đưa tôi về nhà ngủ, là ngủ thật sự.
Phòng anh ở đầu này, phòng khách ở đầu bên kia.
Cách một cái phòng khách.
Dì đi rồi, tôi hỏi Tạ Vọng: “Sao phòng cách xa vậy, anh sợ em có ý đồ với anh à?”
Tạ Vọng hiếm có khi hôn tôi một cái, vội vàng đi ngủ: “Sợ anh mất khống chế.”
Thật khó tin.
Hai chúng tôi lại có một khoảng thời gian thuần khiết như vậy.
Ở trên máy bay, tôi nhắc lai chuyện cũ với Tạ Vọng, Tạ Vọng đắp chăn cho tôi: “Ừ, anh vốn rất thuần khiết, bị em làm hư cả.”
Tôi: ??
Rõ ràng là tôi bị anh làm hư được không hả!
Anh đảo ngược!
12
Trước khi xuống máy bay, Tạ Vọng bọc tôi kỹ càng.
Nếu không có anh nhắc nhở, tôi suýt đã quên tôi từ nam bán cầu trở về.
Trên đảo là mùa hè, thủ đô ở bắc bán cầu đang đổ tuyết.
Tôi đội mũ lông, quấn mình như quả bóng.
Gió lạnh làm tôi rùng mình, anh nắm tay sưởi ấm cho tôi.
May là trong sân bay có điều hòa nên cuối cùng tôi cũng bình ổn lại.
Ở đây có rất nhiều người đến đón máy bay, tôi chỉ nhìn thoáng qua, lại nghe thấy một giọng nữ quen quen hét lớn: “Anh họ, chị dâu, nhìn em này, em gái ngoan của hai người ở đây!”
Cô ấy hét vang trời, dù sân bay ồn ào vẫn cực kỳ nổi bật.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô ấy.
Tôi cũng không ngoại lệ, nhìn về nơi phát ra tiếng hét.
Sau khi thấy rõ là ai, tôi len lén núp sau lưng Tạ Vọng.
Sợ mất mặt.
Là người có thể nửa đêm đánh nhau bị bắt vào đồn, Tống Hạ hoàn toàn không thấy xấu hổ.
Đương nhiên Tạ Vọng đứng phía trước tôi cũng nhìn thấy Tống Hạ.
Anh lặng lẽ kéo mũ tôi sụp xuống, làm như không thấy đứa em gái ngoan đó.
Tống Hạ rất buồn.
Tôi rất hài lòng.
Sau khi rời khỏi nơi mọi người tụ tập, cô ấy bước tới đón.
“Sao anh chị lại làm lơ em? Giữa trời giá lạnh ra đón anh chị, anh chị lại đối xử với em như vậy.”
Từ sau lần Tạ Vọng gọi điện cho cô ấy, cô ấy đã add tôi, hai ngày nay liên tục hỏi han, dường như muốn thông qua tôi để lấy lại tình thân đã tiêu tán của Tạ Vọng cùng với tiền tiêu vặt của cô ấy.
Trước khi về nước đương nhiên tôi đã nói với cô ấy.
Cô ấy không nói sẽ đến đón.
Tống Hạ ôm ngực: “Em đang cho hai người kinh hỉ đó, vậy mà anh chị lại không cảm kích chút nào!”
Tôi châm chọc: “Là kinh sợ.”
Tạ Vọng hùa theo: “Dọa sợ chị dâu em thì tiền tiêu vặt tháng sau cũng mất.”
Vẻ mặt biến đổi của Tống Hạ hoàn toàn có thể chọn làm tài liệu giảng dạy cho Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Không thể tin, đau khổ, tuyệt vọng.
Biến đổi vô cùng linh hoạt.
Cô ấy gào khóc: “Anh không có trái tim.”
Tôi lặng lẽ kéo áo lông lại, Tạ Vọng tưởng tôi lạnh, nhét tay tôi vào túi anh.
Nhiệt độ cơ thể của nam giới vào mùa đông dường như cao hơn nữ giới, tay tôi lạnh, anh lại ấm.
Tôi cười với anh, Tống Hạ ở bên lại gào khóc: “Đủ rồi, hai người đủ rồi đó! Không chỉ không hoan nghênh em, còn cho em ăn cơm chó, chẳng lẽ anh chị không biết em vừa mới chia tay à? Đôi tình nhân đáng ghét!”
Tôi nói xấu thẳng mặt cô ấy: “Em họ anh ồn ào thật đó.”
Tống Hạ muốn cãi lại.
Tạ Vọng nói ba chữ làm cô ấy ngậm miệng: “Tiền tiêu vặt.”
Tống Hạ ỉu xìu như cà tím héo, sau đó bám theo phía sau chúng tôi.
Cô ấy đáng thương làm tôi không nỡ, trên đường về trò chuyện với cô ấy.
Tống Hạ lập tức vui vẻ trở lại.
Bô bô kể chuyện của mình cho tôi nghe, tôi rót cho cô ấy ly nước.
Kể xong, chợt nhớ ra hỏi tôi: “Chị đám cưới em làm phụ dâu có được không?”
Tôi đáp: “Chị có thể sẽ không cưới.”
Hai tầm mắt đồng loại đổ về phía tôi.
Tôi mông lung: “Sao thế.”
Tạ Vọng siết chặt tay tôi, Tống Hạ nuốt nước bọt: “Chị không cưới thì anh trai em phải làm sao?”
Tôi chống cằm: “Đăng ký là được rồi, dù sao có cưới hay không thì vẫn chỉ xem giấy đăng ký kết hôn đúng không?”
Hiếm khi thấy Tạ Vọng nói thẳng: “Tại sao không muốn tổ chức lễ cưới? Anh không thể được công khai à?”
Hả?
Anh nghĩ đi đâu vậy.
“Còn hơn tám tháng đứa bé mới ra đời, em phải chăm con, không muốn chuẩn bị lễ cưới, phiền phức lắm.”
Tạ Vọng buông tay ra: “Không cần em chuẩn bị.”
Không phải hay nói bên nữ mong đợi lễ cưới hơn sao.
Tạ Vọng bày vẻ kiên quyết nhất định phải tổ chức.
Tôi thỏa hiệp: “Được rồi.”
13
Ngày chúng tôi đăng ký kết hôn tình cờ là ngày đông chí.
*Ngày đông chí: ngày mặt trời nằm ở vị trí thấp nhất trên bầu trời trong năm. Thường là 21 hoặc 22 tháng 12.
Chia kẹo cưới cho những người gặp ở Cục Dân chính, tôi và anh ký tên mình, chụp ảnh.
Cầm được giấy đăng ký kết hôn, tôi tiện tay bỏ vào túi, hỏi Tạ Vọng: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Anh xem kỹ quyển của mình, cẩn thận cất đi như bảo bối.
Anh nắm tay tôi: “Đi thôi, ăn món Ý lần trước em muốn ăn.”
Ngoại trừ chúng tôi, hôm nay chỉ có một cặp tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn, lạ là trông họ khá xa lạ.
Cũng không mang kẹo cưới đi phát như chúng tôi.
Tôi đưa kẹo cưới cho chị gái đó, lắm miệng hỏi một câu: “Anh ấy là chồng chị à?”
Cô ấy sửng sốt một chốc, không kịp nhận ra tôi đang nói ai.
“Đúng vậy.”
Như biết được sự lúng túng của tôi, cô ấy nói thêm vài câu: “Đến tuổi, quen từ xem mắt. Em với chồng là tự do yêu đương phải không?”
Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Trò chuyện vài câu, Tạ Vọng đã trở lại.
Tôi chào tạm biệt cô ấy rồi chạy về phía Tạ Vọng.
Tôi ôm eo anh cọ cọ: “Bên cửa sổ ly hôn đông người thật.”
Anh xoa đầu tôi: “Không liên quan đến chúng ta.”
Tôi chủ động nhắc đến chị gái vừa rồi, không khỏi thở dài: “Anh nói xem, tại sao người không yêu nhau lại muốn kết hôn chứ?”
Tạ Vọng nói: “Ai cũng có lựa chọn của riêng mình.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Cũng phải.
Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết.
Bận tâm chuyện của người khác cũng chẳng có ích gì.
Tôi kiễng chân hôn anh: “May là em yêu anh.”
Anh đứng lặng một hồi, tôi lại hôn cái nữa: “Anh trai, làm sao thế?”
Anh cúi xuống hôn tôi.
Cục Dân chính người qua kẻ lại, hôn môi ở nơi công cộng dường như không tốt lắm.
Nhưng đây là Cục Dân chính.
Xung quanh chỉ có những lời chúc phúc.
Tạ Vọng ôm ghì lấy tôi: “Anh cũng yêu em.”
14
Lần mang thai này của tôi không khổ sở như những người khác.
Trừ ham ngủ, nôn nghén, phù nề đều không xảy ra.
Tôi ngủ lại ngủ, đứa bé càng ngày càng lớn.
Tạ Vọng là một người chồng tốt, anh lo liệu mọi chuyện trong suốt thời gian tôi mang thai.
Lúc tôi vào phòng mổ, anh không ở ngoài mà chọn cùng vào phòng sinh.
Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng lúc mất sức nhìn thấy có anh bên cạnh như có dòng nước ấm chảy qua tim vậy.
Tôi ngất đi trong tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tạ Vọng túc trực bên giường bệnh chờ tôi tỉnh lại, thấy tôi tỉnh, tôi không khóc anh đã khóc trước.
Đó là lần đầu tôi thấy anh khóc, rất lấy làm lạ.
Ngón tay tôi chạm lên nước mắt của anh: “Canh em bao lâu rồi?”
“Mới một lát thôi.”
Lừa người.
Tôi vào phòng mổ lúc sáng, bây giờ trời đã tối om rồi.
Tôi sinh rất suôn sẻ, ở trong phòng mổ không lâu.
Chắc hẳn anh đã chờ rất lâu.
“Con thế nào rồi.”
“Rất khỏe mạnh, là con gái, anh vừa qua coi, con bé ngủ rồi.” Anh khẽ khàng ôm lấy tôi: “Niệm Niệm, vất vả cho em rồi.”
Ngủ rồi, vậy là không ôm qua chơi được.
Xem ra tạm chưa thể thấy bảo bảo.
Nghe nửa câu sau của anh, mắt tôi sáng lên: “Vậy em vất vả như thế, có phải anh sẽ xóa bỏ mấy món nợ đã ghi lại đi không?”
Anh có một cuốn sổ nhỏ ghi lại số lần và tình huống cụ thể tôi trêu chọc anh trong lúc mang thai.
Nói là chờ tôi sinh xong sẽ trả lại toàn bộ.
Quá đáng sợ rồi.
Tạ Vọng ngẩn ra, rồi bật cười nói: “Không thể. Một lần cũng không được thiếu.”
(Hết.)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.