Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:09 sáng – 22/11/2024

8
Tạ Vọng vô cùng tổn thương trước lời giải thích của tôi.

Anh cho rằng tôi hoàn toàn không tin tưởng anh ấy.

Tôi chột dạ giải thích: “Em chỉ muốn ra ngoài bình tĩnh lại, định về sẽ nói với anh.”

Tạ Vọng chấp nhận lý do này.

Chấp nhận thì chấp nhận.

Sau khi thấy tôi không giận, anh bắt đầu giận.

Biểu hiện cụ thể là, gần đây luôn làm mặt lạnh khi ở cạnh tôi.

Công việc trong nước không gấp nên anh chuyển sang làm việc từ xa, hai ngày nay ở lại nghỉ phép cùng với tôi.

Ban ngày, mặt anh không cảm xúc bôi kem chống nắng giúp tôi.

Buổi tối, anh lạnh mặt ôm tôi ngủ.

Ngay cả một cái hôn cũng không cho tôi.

Tôi chống cằm nhìn anh.

Anh đặt máy tính trên đùi, đút cho tôi một nĩa trái cây: “Há miệng.”

Tôi làm nũng: “Không muốn xoài, em muốn ăn dâu tây.”

Anh nghe lời đổi lại, tôi ngoan ngoãn cắn.

Lúc anh rút tay về, thấy tôi ngồi im, nghiêng đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi nhìn anh, cắn dâu tây, đẩy máy tính của anh qua một bên, chiếm lấy vị trí đó.

Mắt Tạ Vọng tối đi, tôi ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh trai.”

Phòng khách sạn tôi đặt ở rất cao, cửa sổ sát đất có thể ngắm phong cảnh hòn đảo.

Sau lưng là biển xanh và bầu trời, trước mặt là anh.

Anh đặt tôi lên sofa, khàn giọng hỏi: “Lương Niệm, có biết mình đang làm gì không?”

Tôi chớp mắt: “Biết nha.”

Tôi ngồi thẳng dậy nói khẽ: “Anh trai, em đang quyến rũ anh đó.”

Bình thường tôi không gọi anh là anh trai.

Chỉ có đôi lúc mới gọi thế.

Tôi uất ức: “Đã mấy ngày rồi anh trai không hôn em.”

Không đợi anh đáp, tôi nói tiếp vế sau: “Anh trai không hôn em vậy em hôn anh trai là được.”

Anh vẫn ngồi bất động, từ chối cho ý kiến.

Tôi nâng mặt anh, chủ động dán lên.

Tạ Vọng đỡ tôi.

Tôi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Mùi vị ngọt ngào của dâu tây xen giữa răng môi.

Tôi ôm anh: “Thích anh quá đi.”

Môi anh nhếch lên: “Thích đến muốn chia tay anh?”

Không ổn.

Sao lại nói chuyện này vào lúc này!

Tôi dựa vào ký ức mò tới dâu tây trong đĩa, cắn vào đáy quả, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh trai muốn ăn nữa không?”

Tròng mắt Tạ Vọng tối đi: “Ừ.”

“Vậy em đút anh ăn.”

Dây tây hôm nay ngọt lạ thường.

9
Đầu ngón tay Tạ Vọng nghịch quả dâu tây cuối cùng trong đĩa, không biết anh đang nghĩ gì.

Tôi tìm vị trí làm ổ thoải mái nhất.

Đang lúc ôn tồn, anh hỏi tôi: “Định khi nào về nước?”

À, tôi đã ở đây được một tuần rồi.

Hòn đảo này không lớn, một tuần chơi gần như hết rồi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ tới nơi khác chơi tiếp.

Chỉ là…

“Anh có việc phải về nước sao?”

Về nước cùng anh cũng được, lần sau lại đi chơi tiếp.

Tay anh đặt lên bụng tôi: “Về nước đăng ký kết hôn.”

“Giấy khám em xé viết sáu tuần, một tuần nữa đến đo progesterone.”

Tôi mông lung: “Đó là cái gì?”

Tạ Vọng thở dài: “Biết ngay em chưa chuẩn bị mà, cuối tuần chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Được.”

Nếu anh đã sắp xếp xong xuôi, không ai đi cùng tôi cũng không có gì vui.

Tôi vuốt bụng.

Phần bụng dưới lòng bàn tay phẳng lì.

Tháng còn nhỏ chưa nhìn ra gì cả.

Tôi châm chọc: “Trông chẳng giống có thai xíu nào.”

Không tin nổi tôi lại mang thai.

Tạ Vọng gác cằm lên đầu tôi.

Anh không trả lời, tôi ngáp dài.

Chín giờ tối, buồn ngủ quá đi.

Lúc anh ôm tôi về phòng, tôi ôm chặt anh như ôm chiếc gối ôm.

Anh đột nhiên nói: “Xin lỗi Niệm Niệm.”

Tôi mơ màng ngẩng đầu lên: “Xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ anh thật sự gian díu với em gái à?”

Anh cười bất lực: “Nghĩ gì vậy? Dạo này em lại xem cái gì à?”

Tôi lẩm bẩm: “Là ai nhất quyết bắt em gọi người đó là anh trai, trông anh có vẻ hưởng thụ lắm mà.”

Tôi quá buồn ngủ, anh lại im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi ngủ rồi vẫn không biết anh xin lỗi vì cái gì.

Tôi quên bẫng chuyện này.

Đã quyết định về nước, chúng tôi đặt vé máy bay vào ngày mốt.

Ngày mai là ngày cuối ở lại đảo.

Chúng tôi khá may mắn khi đến đúng dịp các hòn đảo tổ chức mít-tinh.

Có thể gặp khách du lịch với đủ loại màu da ở trên đường, tôi cầm một cái khăn choàng dân tộc khá đặc sắc, hỏi Tạ Vọng có đẹp không.

Anh choàng lên cho tôi, bảo tôi quay một vòng, nghiêm túc đáp: “Cái màu xanh trước đó hợp với em hơn.”

Tôi âu sầu: “Nhưng màu cam cũng rất đẹp.”

“Lần sau mặc.” Anh dắt tay tôi: “Còn thích cái nào nữa không?”

Chúng tôi đi dạo một vòng, mua không ít món đồ đặc sắc.

Đa số là đồ thủ công dân bản xứ làm.

Có tinh xảo, có thô sơ.

Tì vết duy nhất là, tôi vừa ý một món đồ trang trí, siêu thích.

Tạ Vọng lật ngược nó lại, bên dưới ghi Made in china.

Anh nhướng mày: “Còn lấy nữa không?”

Tức chết tôi rồi!

Nơi ngóc ngách như vầy mà cũng có hàng thủ công giả!

Tôi tò mò với những thứ chưa từng được thấy, nhìn lại Tạ Vọng vẫn bình tĩnh, không hứng thú với gì cả, nắm tay, đi dạo cùng tôi suốt cả quãng đường.

Màn đêm dần buông xuống, một đống đồ tôi mua được đưa đến khách sạn, chúng tôi tham gia buổi tiệc của bộ lạc bản địa.

Bỏ ra ít tiền là có thể mua được một vòng hoa bện tay vô cùng đẹp.

Hoa sứ đủ màu sắc bện thành vòng, Tạ Vọng đeo nó cho tôi.

Mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa hát hò, không khí bãi biển vô cùng vui vẻ.

Tôi chống cằm nhìn mọi người khiêu vũ, giữa chừng gặp một cô gái, cô ấy mừng rỡ khi gặp người nước mình, rủ tôi cùng tham gia.

Tạ Vọng từ chối thay tôi: “Vợ tôi mang thai.”

“Hả?” Cô gái tiếc nuối, quay lại tò mò hỏi: “Mấy tháng rồi, nhìn không giống mang thai chút nào, hai người mới cưới tới hưởng tuần trăng mật à?”

Không phải, là tôi lén bỏ chạy.

Tôi xấu hổ, bảo anh đáp thay.

Tạ Vọng gật đầu: “Bảy tuần. Đúng vậy, đưa cô ấy ra ngoài giải sầu.”

Chúng tôi cách đống lửa ở giữa một khoảng.

Ánh sáng leo lắt.

Ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt anh.

Đồ anh mặc hôm nay cũng giản dị, làm dịu đi vẻ sắc bén thường ngày.

Nhắc tới tôi, anh nhìn qua tôi, tôi cong môi, anh xoa đầu tôi.

Cô gái kia nhỏ giọng nói: “Oa, người độc thân ăn đả kích, không quấy rầy hai bạn nữa, chúc hai bạn hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé.”

Tôi cười híp mắt nhìn Tạ Vọng: “Hôm nay anh dịu dàng lắm nha.”

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay tôi: “Anh không dịu dàng lúc nào?”

Lúc tôi chọc tức anh.

Anh rất dữ.

Còn nữa, trên giường cũng rất dữ.

Hai cái chồng lên thì càng đáng sợ.

Lúc anh cởi đồng hồ bắt tôi đếm số là đáng sợ nhất.

Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: “Sao em luôn có cảm giác anh dịu dàng với người ngoài hơn là với em vậy?”

Anh rũ mắt, nắm cằm tôi: “Phải không?”

Tôi gật đầu: “Đúng thế.”

Có người tốt nào nắm cằm người ta bắt người ta ngẩng đầu đối mặt chứ.

Tạ Vọng cúi xuống làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

“Vì Niệm Niệm của chúng ta càng thích thế hơn, là ai cứ đôi ba ngày lại chọc giận anh, tự tìm phạt chứ?”

A a a, anh nói bậy!

Tôi là loại người đó sao!!

Rõ ràng là lỗi của anh!

10
Tạ Vọng cảnh cáo tôi đừng ỷ mang thai mà trêu chọc anh.

Tôi không thể mang thai cả đời.

Tôi không nghe đấy.

Chuyện sau này thì sau này tính, tôi cứ muốn nhìn anh nhẫn nhịn đến nổi gân xanh đấy.

Anh ngẩng đầu lên, hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của tôi: “Lương Niệm, đừng giỡn.”

Tôi chớp mắt: “Cứ giỡn đó.”

Anh kéo cà vạt trói cổ tay tôi.

Mí mắt tôi run lên, anh lấy chăn cuốn tôi lại, tự đi vào phòng tắm.

Tôi nghe tiếng nước chảy, cúi đầu nhìn cổ tay, thở dài một hơi.

Trói rất lỏng, tôi lật cổ tay lại là thoát ra được.

Ài, sức nhẫn nại của anh thật tốt.

Chờ Tạ Vọng tắm nước lạnh xong đi ra muốn ôm tôi, tôi chê người anh lạnh, không cho ôm.

Lần này anh không chiều theo nữa, cương quyết kéo tôi vào trong lòng: “Ngoan ngoãn để anh ôm.”

Được rồi.

Tôi vẫn nên nghe lời một chút.

11
Nghe lời chẳng được mấy chốc.

Tôi không an phận, anh đáp trả bằng cách nhào tôi như nhào bột.

Tôi ôm gối tố cáo: “Lúc xưa khi anh theo đuổi em dịu dàng như thế, em bị vẻ ngoài của anh lừa thật thảm.”

Anh lau vệt nước trên đầu ngón tay: “Ừ hử.”

Anh còn ừ hử!

Không muốn để ý tới anh nữa.

Anh ôm tôi, tôi trườn trườn chui ra.

Anh kéo tôi lại, tôi lại chui ra.

Lặp lại mấy lần, anh ghì chặt tôi lại: “Đừng giỡn nữa, không ngủ thì không dậy nổi chuyến bay sáng mai đâu.”

Lúc đó tôi mới chịu nhắm mắt.

Lúc anh ở bên cạnh tôi, tôi rất hiếm khi mơ thấy anh.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, giấc mơ của tôi vậy mà lại là anh.

Lần này không còn hình ảnh kiều diễm làm người mặt đỏ đến mang tai nữa, mà là hình ảnh hồi chúng tôi mới yêu.

Nhắc tới thì ngay cả bản thân tôi cũng không tin, lúc mới bắt đầu chúng tôi có thể có tình yêu đơn thuần như thế.

Bình thường chỉ nắm tay, ngay cả hôn cũng rất hiếm.

Mỗi lần hẹn hò xong là anh đưa tôi về ký túc xá.

Có một lần quá giờ giới nghiêm, không thể về trường.

Tạ Vọng đề nghị đến nhà anh.

Tôi căng thẳng lắm, lúng túng gật đầu: “Được.”

Ở góc anh không nhìn thấy, tôi điên cuồng tìm kiếm “Lần đầu đến nhà bạn trai cần chú ý những gì.”

Kết quả trả về là gợi ý đến thăm hỏi phụ huynh như thế nào.

Tôi xóa vài chữ.

Tìm “Lần đầu cùng bạn trai cần chú ý những gì.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

8
Tạ Vọng vô cùng tổn thương trước lời giải thích của tôi.

Anh cho rằng tôi hoàn toàn không tin tưởng anh ấy.

Tôi chột dạ giải thích: “Em chỉ muốn ra ngoài bình tĩnh lại, định về sẽ nói với anh.”

Tạ Vọng chấp nhận lý do này.

Chấp nhận thì chấp nhận.

Sau khi thấy tôi không giận, anh bắt đầu giận.

Biểu hiện cụ thể là, gần đây luôn làm mặt lạnh khi ở cạnh tôi.

Công việc trong nước không gấp nên anh chuyển sang làm việc từ xa, hai ngày nay ở lại nghỉ phép cùng với tôi.

Ban ngày, mặt anh không cảm xúc bôi kem chống nắng giúp tôi.

Buổi tối, anh lạnh mặt ôm tôi ngủ.

Ngay cả một cái hôn cũng không cho tôi.

Tôi chống cằm nhìn anh.

Anh đặt máy tính trên đùi, đút cho tôi một nĩa trái cây: “Há miệng.”

Tôi làm nũng: “Không muốn xoài, em muốn ăn dâu tây.”

Anh nghe lời đổi lại, tôi ngoan ngoãn cắn.

Lúc anh rút tay về, thấy tôi ngồi im, nghiêng đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi nhìn anh, cắn dâu tây, đẩy máy tính của anh qua một bên, chiếm lấy vị trí đó.

Mắt Tạ Vọng tối đi, tôi ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh trai.”

Phòng khách sạn tôi đặt ở rất cao, cửa sổ sát đất có thể ngắm phong cảnh hòn đảo.

Sau lưng là biển xanh và bầu trời, trước mặt là anh.

Anh đặt tôi lên sofa, khàn giọng hỏi: “Lương Niệm, có biết mình đang làm gì không?”

Tôi chớp mắt: “Biết nha.”

Tôi ngồi thẳng dậy nói khẽ: “Anh trai, em đang quyến rũ anh đó.”

Bình thường tôi không gọi anh là anh trai.

Chỉ có đôi lúc mới gọi thế.

Tôi uất ức: “Đã mấy ngày rồi anh trai không hôn em.”

Không đợi anh đáp, tôi nói tiếp vế sau: “Anh trai không hôn em vậy em hôn anh trai là được.”

Anh vẫn ngồi bất động, từ chối cho ý kiến.

Tôi nâng mặt anh, chủ động dán lên.

Tạ Vọng đỡ tôi.

Tôi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Mùi vị ngọt ngào của dâu tây xen giữa răng môi.

Tôi ôm anh: “Thích anh quá đi.”

Môi anh nhếch lên: “Thích đến muốn chia tay anh?”

Không ổn.

Sao lại nói chuyện này vào lúc này!

Tôi dựa vào ký ức mò tới dâu tây trong đĩa, cắn vào đáy quả, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh trai muốn ăn nữa không?”

Tròng mắt Tạ Vọng tối đi: “Ừ.”

“Vậy em đút anh ăn.”

Dây tây hôm nay ngọt lạ thường.

9
Đầu ngón tay Tạ Vọng nghịch quả dâu tây cuối cùng trong đĩa, không biết anh đang nghĩ gì.

Tôi tìm vị trí làm ổ thoải mái nhất.

Đang lúc ôn tồn, anh hỏi tôi: “Định khi nào về nước?”

À, tôi đã ở đây được một tuần rồi.

Hòn đảo này không lớn, một tuần chơi gần như hết rồi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ tới nơi khác chơi tiếp.

Chỉ là…

“Anh có việc phải về nước sao?”

Về nước cùng anh cũng được, lần sau lại đi chơi tiếp.

Tay anh đặt lên bụng tôi: “Về nước đăng ký kết hôn.”

“Giấy khám em xé viết sáu tuần, một tuần nữa đến đo progesterone.”

Tôi mông lung: “Đó là cái gì?”

Tạ Vọng thở dài: “Biết ngay em chưa chuẩn bị mà, cuối tuần chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.”

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Được.”

Nếu anh đã sắp xếp xong xuôi, không ai đi cùng tôi cũng không có gì vui.

Tôi vuốt bụng.

Phần bụng dưới lòng bàn tay phẳng lì.

Tháng còn nhỏ chưa nhìn ra gì cả.

Tôi châm chọc: “Trông chẳng giống có thai xíu nào.”

Không tin nổi tôi lại mang thai.

Tạ Vọng gác cằm lên đầu tôi.

Anh không trả lời, tôi ngáp dài.

Chín giờ tối, buồn ngủ quá đi.

Lúc anh ôm tôi về phòng, tôi ôm chặt anh như ôm chiếc gối ôm.

Anh đột nhiên nói: “Xin lỗi Niệm Niệm.”

Tôi mơ màng ngẩng đầu lên: “Xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ anh thật sự gian díu với em gái à?”

Anh cười bất lực: “Nghĩ gì vậy? Dạo này em lại xem cái gì à?”

Tôi lẩm bẩm: “Là ai nhất quyết bắt em gọi người đó là anh trai, trông anh có vẻ hưởng thụ lắm mà.”

Tôi quá buồn ngủ, anh lại im lặng hồi lâu.

Mãi đến khi ngủ rồi vẫn không biết anh xin lỗi vì cái gì.

Tôi quên bẫng chuyện này.

Đã quyết định về nước, chúng tôi đặt vé máy bay vào ngày mốt.

Ngày mai là ngày cuối ở lại đảo.

Chúng tôi khá may mắn khi đến đúng dịp các hòn đảo tổ chức mít-tinh.

Có thể gặp khách du lịch với đủ loại màu da ở trên đường, tôi cầm một cái khăn choàng dân tộc khá đặc sắc, hỏi Tạ Vọng có đẹp không.

Anh choàng lên cho tôi, bảo tôi quay một vòng, nghiêm túc đáp: “Cái màu xanh trước đó hợp với em hơn.”

Tôi âu sầu: “Nhưng màu cam cũng rất đẹp.”

“Lần sau mặc.” Anh dắt tay tôi: “Còn thích cái nào nữa không?”

Chúng tôi đi dạo một vòng, mua không ít món đồ đặc sắc.

Đa số là đồ thủ công dân bản xứ làm.

Có tinh xảo, có thô sơ.

Tì vết duy nhất là, tôi vừa ý một món đồ trang trí, siêu thích.

Tạ Vọng lật ngược nó lại, bên dưới ghi Made in china.

Anh nhướng mày: “Còn lấy nữa không?”

Tức chết tôi rồi!

Nơi ngóc ngách như vầy mà cũng có hàng thủ công giả!

Tôi tò mò với những thứ chưa từng được thấy, nhìn lại Tạ Vọng vẫn bình tĩnh, không hứng thú với gì cả, nắm tay, đi dạo cùng tôi suốt cả quãng đường.

Màn đêm dần buông xuống, một đống đồ tôi mua được đưa đến khách sạn, chúng tôi tham gia buổi tiệc của bộ lạc bản địa.

Bỏ ra ít tiền là có thể mua được một vòng hoa bện tay vô cùng đẹp.

Hoa sứ đủ màu sắc bện thành vòng, Tạ Vọng đeo nó cho tôi.

Mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa hát hò, không khí bãi biển vô cùng vui vẻ.

Tôi chống cằm nhìn mọi người khiêu vũ, giữa chừng gặp một cô gái, cô ấy mừng rỡ khi gặp người nước mình, rủ tôi cùng tham gia.

Tạ Vọng từ chối thay tôi: “Vợ tôi mang thai.”

“Hả?” Cô gái tiếc nuối, quay lại tò mò hỏi: “Mấy tháng rồi, nhìn không giống mang thai chút nào, hai người mới cưới tới hưởng tuần trăng mật à?”

Không phải, là tôi lén bỏ chạy.

Tôi xấu hổ, bảo anh đáp thay.

Tạ Vọng gật đầu: “Bảy tuần. Đúng vậy, đưa cô ấy ra ngoài giải sầu.”

Chúng tôi cách đống lửa ở giữa một khoảng.

Ánh sáng leo lắt.

Ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt anh.

Đồ anh mặc hôm nay cũng giản dị, làm dịu đi vẻ sắc bén thường ngày.

Nhắc tới tôi, anh nhìn qua tôi, tôi cong môi, anh xoa đầu tôi.

Cô gái kia nhỏ giọng nói: “Oa, người độc thân ăn đả kích, không quấy rầy hai bạn nữa, chúc hai bạn hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé.”

Tôi cười híp mắt nhìn Tạ Vọng: “Hôm nay anh dịu dàng lắm nha.”

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay tôi: “Anh không dịu dàng lúc nào?”

Lúc tôi chọc tức anh.

Anh rất dữ.

Còn nữa, trên giường cũng rất dữ.

Hai cái chồng lên thì càng đáng sợ.

Lúc anh cởi đồng hồ bắt tôi đếm số là đáng sợ nhất.

Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: “Sao em luôn có cảm giác anh dịu dàng với người ngoài hơn là với em vậy?”

Anh rũ mắt, nắm cằm tôi: “Phải không?”

Tôi gật đầu: “Đúng thế.”

Có người tốt nào nắm cằm người ta bắt người ta ngẩng đầu đối mặt chứ.

Tạ Vọng cúi xuống làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

“Vì Niệm Niệm của chúng ta càng thích thế hơn, là ai cứ đôi ba ngày lại chọc giận anh, tự tìm phạt chứ?”

A a a, anh nói bậy!

Tôi là loại người đó sao!!

Rõ ràng là lỗi của anh!

10
Tạ Vọng cảnh cáo tôi đừng ỷ mang thai mà trêu chọc anh.

Tôi không thể mang thai cả đời.

Tôi không nghe đấy.

Chuyện sau này thì sau này tính, tôi cứ muốn nhìn anh nhẫn nhịn đến nổi gân xanh đấy.

Anh ngẩng đầu lên, hiếm khi gọi cả họ lẫn tên của tôi: “Lương Niệm, đừng giỡn.”

Tôi chớp mắt: “Cứ giỡn đó.”

Anh kéo cà vạt trói cổ tay tôi.

Mí mắt tôi run lên, anh lấy chăn cuốn tôi lại, tự đi vào phòng tắm.

Tôi nghe tiếng nước chảy, cúi đầu nhìn cổ tay, thở dài một hơi.

Trói rất lỏng, tôi lật cổ tay lại là thoát ra được.

Ài, sức nhẫn nại của anh thật tốt.

Chờ Tạ Vọng tắm nước lạnh xong đi ra muốn ôm tôi, tôi chê người anh lạnh, không cho ôm.

Lần này anh không chiều theo nữa, cương quyết kéo tôi vào trong lòng: “Ngoan ngoãn để anh ôm.”

Được rồi.

Tôi vẫn nên nghe lời một chút.

11
Nghe lời chẳng được mấy chốc.

Tôi không an phận, anh đáp trả bằng cách nhào tôi như nhào bột.

Tôi ôm gối tố cáo: “Lúc xưa khi anh theo đuổi em dịu dàng như thế, em bị vẻ ngoài của anh lừa thật thảm.”

Anh lau vệt nước trên đầu ngón tay: “Ừ hử.”

Anh còn ừ hử!

Không muốn để ý tới anh nữa.

Anh ôm tôi, tôi trườn trườn chui ra.

Anh kéo tôi lại, tôi lại chui ra.

Lặp lại mấy lần, anh ghì chặt tôi lại: “Đừng giỡn nữa, không ngủ thì không dậy nổi chuyến bay sáng mai đâu.”

Lúc đó tôi mới chịu nhắm mắt.

Lúc anh ở bên cạnh tôi, tôi rất hiếm khi mơ thấy anh.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, giấc mơ của tôi vậy mà lại là anh.

Lần này không còn hình ảnh kiều diễm làm người mặt đỏ đến mang tai nữa, mà là hình ảnh hồi chúng tôi mới yêu.

Nhắc tới thì ngay cả bản thân tôi cũng không tin, lúc mới bắt đầu chúng tôi có thể có tình yêu đơn thuần như thế.

Bình thường chỉ nắm tay, ngay cả hôn cũng rất hiếm.

Mỗi lần hẹn hò xong là anh đưa tôi về ký túc xá.

Có một lần quá giờ giới nghiêm, không thể về trường.

Tạ Vọng đề nghị đến nhà anh.

Tôi căng thẳng lắm, lúng túng gật đầu: “Được.”

Ở góc anh không nhìn thấy, tôi điên cuồng tìm kiếm “Lần đầu đến nhà bạn trai cần chú ý những gì.”

Kết quả trả về là gợi ý đến thăm hỏi phụ huynh như thế nào.

Tôi xóa vài chữ.

Tìm “Lần đầu cùng bạn trai cần chú ý những gì.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận