09
Triệu Vân Kỳ bị ta tát đến mức má đỏ ửng, đôi mắt trợn tròn không giấu nổi vẻ sững sờ.
“Ngươi dám đánh ta?”
Ta nhếch môi cười lạnh, ta không chỉ dám đánh ngươi, ta thậm chí còn muốn giet ngươi báo thù.
Triệu Vân Kỳ tức giận đến phát đ//iên, hắn đường đường là Hằng vương, vậy mà lại bị một tiểu thư nhỏ nhoi như ta sỉ nhục, tất nhiên không dễ bỏ qua như vậy.
Mặt hắn đanh lại, gương mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí nắm cổ tay ta ném lên giường: “Nhà ngươi không nguyện ý cũng không sao. Chỉ cần hôm nay ngươi trở thành người của bổn vương, ta lo gì không thu phục được Bạch gia!”
“Chẳng phải ngươi luôn muốn được gả vào Hẳng vương phủ sao? Giờ ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện một phần!”
Mặt không biến sắc, ta nắm chặt trong tay mảnh vỡ của ly rượu ban nãy.
“Triệu Vân Kỳ, ta vào cung để dự tiệc, nếu bây giờ ta đột nhiên biến mất, Hoàng Quý phi không tránh khỏi trách nhiệm.”
Hắn cười khẩy, cởi áo tiến đến gần ta: “Đây là đâu chứ? Là cung điện của mẫu phi ta, người tự nhiên sẽ có cách giúp ta che đậy.”
Rồi lại trơ tráo nói: “Ngọc Nhĩ, ta thật lòng yêu thích nàng, chỉ cần nàng thuyết phục phụ thân nàng đứng về phe ta, giúp ta thâu tóm binh quyền, sau này nhất định sẽ không bạc đãi nàng, phong nàng làm Quý phi.”
Ta nhân cơ hội tát hắn thêm một cái: “Ta phỉ nhổ vào ngon ngọt của ngươi, Bạch Ngọc Nhĩ ta chưa bao giờ cần tình cảm của một kẻ thối nát!”
“Bạch Ngọc Nhĩ, ngươi muốn chet?” Ánh mắt hắn trở nên hung ác, đe doạ đưa tay bóp chặt cổ ta.
Ngay giây tiếp theo, hắn đột ngột ngã quỵ xuống. Ta thu lại vẻ sợ hãi trên gương mặt, đạp hắn xuống giường.
“Thuốc đã có tác dụng, hành động đi.”
Rất nhanh chóng, Thanh Dương công chúa dẫn người bao vây cung điện của Hoàng Quý phi, theo sau là Hoàng đế. Hoàng Quý phi trở tay không kịp, nghiến răng hỏi: “Công chúa, người như này là có ý gì?”
“Mới đây có thích khách ám sát bệ hạ, Cấm vệ quân báo cáo đã nhìn thấy hắn chạy về hướng này.”
Thanh Dương bây giờ gương mặt đã không còn vẻ yếu đuối bệnh tật, ánh mắt sắc bén, thần sắc rạng ngời.
“Hoàng Quý phi, người không định bao che cho thích khách chứ?”
Thanh Dương cố ý chọc vào điểm yếu của Hoàng đế. Ông ta đã già rồi, trong lòng đa nghi, nhìn ai cũng thấy có mưu đồ phản nghịch.
Đúng như dự đoán, Hoàng đế nghe thế mặt mũi tối sầm, nghi ngờ nhìn Hoàng Quý phi: “Lục soát cho trẫm!”
Hoàng Quý phi bị Cấm vệ quân khống chế, trong lòng nóng như lửa đ//ốt, hận không thể báo tin cho Hằng vương.
Bà ta tự cắn môi trấn an, không sao cả, chỉ cần gạo đã nấu thành cơm, thu phục được Bạch gia, chuyện gì cũng có thể giải thích.
Quân lính ầm ầm kéo đến lục soát cung điện, bắt gặp ta đúng lúc đang tiến vào sân từ hướng khác. Ta cố tình làm ra vẻ tò mò hỏi:“Mọi người tụ tập ở đây náo nhiệt quá! Có trò gì vui sao?”
Biểu cảm trên gương mặt Hoàng Quý phi cuối cùng cũng rạn nứt, nếu Bạch Ngọc Nhĩ ở đây, vậy kẻ trong phòng là ai?!
Bà ta vội vàng định lên tiếng ngăn cản, tỷ tỷ ta đã nhanh chóng tiến tới, kéo mạnh chăn ra. Nhìn thấy người nằm trên giường, tất cả mọi người mặt đều biến sắc.
Trên giường chính là lão ma ma nhũ mẫu theo hầu Hoàng Quý phi, đã ngoài năm mươi. Hai người họ quần áo xộc xệch, ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng vừa phức tạp vừa chấn động.
Giữa sự im lặng chet chóc, giọng tỷ tỷ giả bộ ngạc nhiên thốt lên: “Hoá ra Hằng vương điện hạ đột nhiên huỷ hôn là vì có sở thích đặc biệt này!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net10
Hoàng Quý phi lập tức thét lên đau đớn: “Sao lại như thế này!?”
Bà ta gào thét đến khản cả giọng, ra lệnh mau đóng cửa lại, không muốn ai nhìn thấy. Nhưng đã quá muộn, có đến hàng chục người tại hiện trường đã chứng kiến cảnh tượng Triệu Vân Kỳ và ma ma mặc đồ không chỉnh tề nằm trên giường, cùng đắp chung một chiếc chăn gấm.
Tỷ tỷ nhân cơ hội liền thở dài một tiếng: “Nếu Hằng vương đã có người trong lòng, vậy việc cầu hôn muội muội chẳng phải là lừa dối sao?”
Nghe thấy lời tỷ tỷ, người đầu tiên khóc lóc bỏ chạy khỏi đó, không ai khác chính là thiên kim tiểu thư của phủ Thượng thư.
Hoàng quý phi giận dữ vô cùng, xông đến trước mặt ta hét lớn: “Chắc chắn là ngươi, đồ tiện nhân, ngươi bày mưu kế hãm hại con trai ta!”
Bà ta định giơ tay đánh ta, liền bị Thanh Dương ngăn lại. Hoàng Quý phi không ngờ rằng, dù đã đầu đ//ộc Thanh Dương nhiều năm như vậy, mà nàng mệnh lớn, vẫn có thể được chữa khỏi, khiến cho bà ta trở tay không kịp.
Thanh Dương lặng lẽ nói: “Hoàng Quý phi nói sai rồi, vừa rồi ta và bệ hạ có gặp gỡ nhị tiểu thư Bạch gia tại Ngự Hoa viên, nàng ấy căn bản không hề có cơ hội tiếp cận nhị đệ.”
Triệu Vân Kỳ muốn tính kế với ta, ngược lại ta cũng có thể mượn cơ hội mà hành động. Sau khi ta trình bày kế hoạch của mình cho Thanh Dương nghe, câu đầu tiên nàng ấy thốt ra là: “Ngươi nói xem, đệ đệ của ta thật ngốc nghếch, sao lại chọn đúng ngươi mà trêu chọc chứ?”
Ngay khi Triệu Vân Kỳ vừa ngất xỉu, ta đã kêu gọi thị vệ đưa hắn vào, sau đó bố trí hiện trường, khi tất cả đã sắp xếp xong, việc cuối cùng cần làm là cùng với Thanh Dương giả bộ tình cờ gặp Hoàng đế.
Toàn bộ kế hoạch chỉ diễn ra trong một khắc, tiếp theo không cần nói cũng biết, mọi chuyện diễn ra như dự tính, Hoàng đế liền trở thành kim bài miễn tử của ta.
Hoàng Quý phi khóc lóc náo loạn một hồi thì Triệu Vân Kỳ chật vật tỉnh dậy, ngơ ngác không hiểu tại sao thứ mình nhìn thấy đầu tiên lại là khuôn mặt của nhũ mẫu.
Sau đó lại nhận ra trong phòng không chỉ có mình hắn, mà còn có sự xuất hiện của Hoàng thượng, Quý phi cùng mấy chục con người đang yên lặng quan sát hắn.
Lúc này hắn mới nhận ra hoàn cảnh của mình, mở to mắt kinh hoàng, lăn lộn từ trên giường đến trước mặt Hoàng đế cầu xin: “Phụ hoàng, nhi thần không biết tại sao lại như thế này, xin Phụ hoàng minh xét!!”
Nhưng Hoàng đế bây giờ đã tức giận đến cực điểm, thấy Hằng vương chỉ còn là cái gai trong mắt, không nén được giận dữ liền tát hẳn ngã lăn ra đất.
“Nghịch tử, tại sao trẫm lại sinh ra đứa con hoang đàn như ngươi, một đứa vô liêm sỉ!”
Triệu Vân Kỳ ngã lăn ra bậc thang, trên trán rỉ m//áu không ngừng.
Hoàng Quý phi quỳ sụp xuống, khóc lóc xin tha: “Bệ hạ, xin người tin thần thiếp, Hằng nhi trước giờ luôn giữ mình trong sạch, chưa từng xảy ra chuyện này. Lần này chắc chắn có uẩn khúc, bị người khác rắp tâm hãm hại!”
Thanh Dương chỉ đợi có thế, quay sang chất vấn: “Không phải nhị đệ vẫn đang bị cấm túc ở chùa Hộ Quốc sao? Sao bây giờ lại ở trong cung?”
Ta “tốt bụng” trả lời: “Có lẽ do chùa Hộ Quốc quá lạnh, Hằng vương điện hạ trở về để cảm nhận hơi ấm của gia đình thôi.”
Ta lạnh lùng nói tiếp: “Có lẽ Hằng vương điện hạ cũng không cố ý làm loạn hậu cung như vậy, dù sao nhũ mẫu cũng là người đã nuôi nấng hắn, có tình nghĩa nhưng không có quan hệ huyết thống, huyết thống hoàng tộc cũng không có nguy cơ bị vấy bẩn.”
Hoàng đế phẫn nộ, quay sang tát Quý phi thêm một cái: “Trẫm lệnh cho hắn đóng cửa cấm túc một tháng, chân của hắn vẫn còn ở đó, chẳng lẽ có người bắt hắn vào cung được sao?”
Hoàng đế thở hổn hển, nhìn đứa con trai còn trẻ tuổi đầy sức sống của mình, lại quay sang nhìn bản thân đã già nua, cảm giác bị đe doạ lại càng trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu không phải vì thiếu người nối dõi thì lúc này e rằng Hằng vương không còn nằm ở đấy để cầu xin được nữa.
“Hoàng Quý phi Trịnh thị không biết quản giáo, coi thường phép vua, giáng làm Trịnh tần, tước bỏ danh hiệu Quý phi, giao cho Tông Nhân phủ xử lý.”
Nghe thánh chỉ, Trịnh tần lập tức ngất xỉu.
Hằng vương bị thị vệ áp giải đưa đến Tông Nhân phủ, khi đi bắt gặp ánh mắt của ta, chỉ một giây đã hiểu ra tất cả, đột nhiên tỉnh ngộ, nghiến răng nói: “Bạch Ngọc Nhĩ, hoá ra ngươi ngay từ đầu đã tính kế ta.”
“Bao nhiêu năm tình nghĩa, rốt cuộc ngươi coi ta là gì hả?”
Ta cười khẩy, vô tội chớp mắt nhìn hắn: “Chắc là, ta khắc ngươi đấy.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.