06
Bạch Linh Lăng kiêu hãnh ngẩng cao cằm: “Đã nói rồi, nhà này không thể thiếu ta. Ngươi đã nói thư phòng có vấn đề, ta đương nhiên tin tưởng ngươi rồi, cần gì nhiều lý do như vậy.”
Nói xong, nàng lại nghi ngờ quan sát ta: “Còn ngươi, có chuyện gì cần nói rõ với chúng ta không?”
Vậy là ta kể hết mọi chuyện ở kiếp trước. Giọng Bạch Linh Lăng nghẹn ngào: “Tiểu bạch liên, chẳng phải ta đã bảo ngươi chạy xa một chút sao?”
Ta làm mặt xấu: “Ta là muội muội của tỷ, làm sao có thể trở thành kẻ bỏ chạy được?”
Kiếp trước, phụ thân bị phán t//ử h//ình, chịu cực hình tứ mã ph//anh th//ây. Mẫu thân khi ấy đang ở Giang Nam thăm thân, nghe được tin thì bị băng huyết qua đời, đứa nhỏ trong bụng cũng mất.
Thù nhà như thế, bảo ta dùng m//ạng người thân để đổi lấy một đời sống th//ảm thương, ta không thể chấp nhận được.
Ta chưa từng nghĩ kiếp này có thể một lần mà lật đổ được Triệu Vân Kỳ, cho rằng sau biến cố vừa rồi có lẽ hắn sẽ im ắng một thời gian.
Nhưng ta không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy.
Bảy ngày sau, trong cung lại có người đến. Hoàng Quý phi, mẹ ruột của Triệu Vân Kỳ, bà ta muốn ban hôn cho ta và tỷ tỷ cùng làm trắc phi của Hằng vương.
Lão ma ma trong cung Hoàng Quý phi, cũng vốn là nhũ mẫu của Hằng vương, nhìn hai người bọn ta với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tiểu thư Bạch gia, sao còn chưa quỳ xuống tạ ơn, đây là phúc khí mà Hoàng Quý phi ban cho các ngươi.”
Dừng lại một lúc, bà ta nói thêm: “Lão nô là nhũ mẫu của Hằng vương điện hạ bao năm, những cô nương tiểu thư như các người ta đã thấy nhiều rồi, cũng có thể chỉ bảo các người đôi lời.”
Nói xong bà ta chỉ tay vào túi tiền đeo bên người, hàm ý rõ ràng.
Ta thấy thế, vỗ vai bà ta, tò mò hỏi: “Sao thế, quy củ ở phủ Hằng vương nghiêm ngặt lắm sao?”
Lão ma ma bày ra vẻ mặt khinh khỉnh nhìn ta và tỷ tỷ: “Đương nhiên rồi, trắc phi thì cũng chỉ là thiếp, chẳng khác gì nô tì của điện hạ.”
Nghe lời bà ta nói, ta giả vờ ngạc nhiên: “Ồ? Theo lời của bà, chẳng phải Hoàng Quý phi nương nương cũng là thiếp sao? Vậy con của thiếp và thiên kim phủ Tướng quân há chẳng phải không xứng đôi hay sao?”
Lão ma ma nghe vậy không khỏi kích động, sợ hãi đánh vỡ chén lưu ly: “Ngươi nói bậy bạ, lão nô chưa bao giờ nói như vậy!”
Lão ma ma này thật lắm mồm. Trong cung ai cũng biết, Hoàng Quý phi trong lòng vẫn luôn canh cánh vì chưa được phong làm Hoàng hậu, nếu bà ta nghe thấy nô tài của mình nói vậy, lão ma ma này dù không chet cũng bị đem đi l//ột da.
Bạch Linh Lăng không chịu nổi bà ta nữa, thẳng tay cho bà ta hai cái tát, rồi một cước đẩy bà ta ra khỏi phủ: “Ban cho ngươi phúc khí, khỏi cần tạ ơn!”
Vừa đẩy vừa nhanh tay c//ướp lấy túi tiền của bà ta: “Chúng ta nể mặt Hoàng Quý phi, không tính toán với ngươi việc đ//ập v//ỡ chén lưu ly nhà ta.”
Bà ta là tâm phúc của Hoàng Quý phi, bao năm đã quen làm mưa làm gió trong cung, lần này bị sỉ nhục như vậy gào thét hét lớn: “Thật không thể chịu nổi, hai ngươi thật quá thô bỉ, lão nô sẽ báo lại với Hoàng Quý phi, để nương nương biết bộ mặt thật của các ngươi, để các ngươi cả đời chỉ có thể làm thiếp, hầu hạ chủ mẫu rửa chân!”
Tỷ tỷ tức giận, suýt chút nữa đã cầm k//iếm xông vào Hoàng cung, miệng mắng chửi: “Mụ già khốn kiếp, còn muốn ta đi rửa chân? Để xem ta có ch//ém ngươi thành trăm mảnh không.”
Ta vội ôm chặt nàng xoa dịu: “Tỷ tỷ, bình tĩnh một chút, bây giờ mà ch//ém chet bà ta thì chúng ta không khỏi bị liên luỵ.”
“Tỷ yên tâm đi, ta đã lén bôi một thứ bí mật lên áo bà ta rồi. Ta trút giận cho tỷ.”
Ngay tối hôm đó, câu chuyện Hằng vương là con của thiếp lan truyền khắp ngõ ngách phố phường trong kinh thành.
Cùng tối đó, còn nghe nói Hoàng quý phi và Triệu Vân Kỳ đều bị phát ban đỏ nóng rát không rõ nguyên nhân, gãi ngứa đến nỗi suýt bị huỷ dung.
07
“Linh Lang, Ngọc Nhĩ, hay là các con đi cùng ta đến Giang Nam, nơi đó trời cao biển rộng, Hằng vương chắc chắn sẽ không đuổi theo làm khó chúng ta.” Phụ thân lo lắng nói.
Từ trước đến nay, phụ thân luôn một lòng bảo vệ quốc gia, trung thành tuyệt đối, chưa từng câu bè kết phái, nếu không kiếp trước ông cũng không đến nỗi bị Hằng vương trực tiếp tiêu diệt dễ dàng như vậy.
Ta không đồng ý: “Hằng vương là kẻ lòng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu. Hắn chắc chắn sẽ đuổi cùng giet tận.”
Bây giờ hắn ta đã nhận ra tiêu diệt Bạch gia không dễ dàng như hắn nghĩ, hắn tất sẽ muốn lôi kéo ép buộc chúng ta về đứng chung một thuyền với hắn.
Thế nhưng những chuyện kiếp trước đã xảy ra là mối thù sâu như biển, ta không thể quên chỉ vì đã được tái sinh lần nữa. Hắn ta có mưu đồ soán ngôi, ta nhất định không để cho hắn được toại nguyện.
Nhân lúc Triệu Vân Kỳ vẫn đang bị cấm túc, ta nhanh chóng nhờ tỷ tỷ đưa ta lẻn vào phủ Thanh Dương công chúa.
Công chúa Thanh Dương ngồi trên xe lăn ngẩng đầu ngắm hoa, đôi môi nàng tái nhợt không chút huyết sắc, sau khi nghe ta trình bày ý định, chỉ chớp mắt vài cái nói: “Thời gian của ta ở trần thế chẳng còn bao lâu nữa. Bạch gia dựa vào ta khác nào muốn đứng trên một con thuyền sắp mục nát, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Ta yêu cầu nàng cho người hầu lui đi hết, mới lôi ra một tờ giấy, bên trong viết phương thuốc bí truyền: “Gia đình mẫu thân thần nữ ở Giang Nam hành nghề y truyền đời, có lẽ phương thuốc này sẽ giúp được điện hạ.”
Công chúa Thanh Dương là huyết mạch duy nhất còn lại của Tiên Hoàng hậu, tài năng, vẻ ngoài đều xuất chúng nhưng đáng tiếc từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt.
Ngự y trong cung từng tiên lượng rằng nàng không thể sống qua tuổi hai mươi lăm. Vậy nhưng ở kiếp trước ta đã may mắn phát hiện ra nội tình không đơn giản, nàng thực ra đã bị hạ đ//ộc trong một thời gian dài.
Thanh Dương hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn tìm đến ta?”
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ta kiên định đáp: “Điện hạ, Hằng vương vô đức, Bạch gia nguyện theo chủ sáng, giúp điện hạ một tay, cũng là giúp chính mình.”
Ta biết đạo lý, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, huống hồ kiếp trước ta có thể báo thù đều nhờ nàng. Khi đó ta bị quan binh truy sát khắp nơi, cùng đường liều m//ạng chạy vào Hoàng cung lại vô tình gặp nàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi ấy bệnh tật nàng đã trở nặng, không còn thuốc nào chữa được nhưng vẫn đưa tay ra cứu giúp ta lúc hoạn nạn.
“Bạch gia trung liệt, không nên gặp kết cục như vậy.”
Nàng qua đời năm hai mươi tuổi, những bản thảo nàng để lại đều là sách lược trị quốc, cả đời nàng chỉ canh cánh quốc thái dân an. Vì vậy, dù công hay tư, ta đều không muốn thấy nàng chet oan ức thêm một lần nữa.
Ta và Thanh Dương đạt được thoả thuận, nàng tiếp tục giả bệnh ốm yếu, âm thầm thu gom thế lực, ta sẽ trở thành mồi nhử để dẫn dụ Hằng vương ra tay.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, cơ hội đã đến.
08
Hoàng Quý phi mở tiệc mời tất cả các tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành đến tham dự.
Tất nhiên thiếp mời cũng được phát đến phủ Tướng quân, cả ta và tỷ tỷ đều phải có mặt.
Trong bữa tiệc, Hoàng Quý phi tán dương: “Ta nghe nói nhị tiểu thư Bạch gia có tài nghệ múa điêu luyện, rung động lòng người, nổi danh vượt xa cả vũ nữ nổi danh nhất Hồng lâu, không biết hôm nay nhà ngươi có thể cho chúng ta được chiêm ngưỡng không?”
Lời vừa dứt, bên dưới tiếng xôn xao bàn tán lập tức vang lên.
“Đường đường là tiểu thư thế gia, lại bị so sánh với vũ nữ.”
“Nếu thật sự múa một bài, sau này còn mặt mũi nào bàn chuyện hôn sự nữa?”
Những kẻ có mặt ở đây hôm nay đều là những kẻ tinh tường, đoán ngay ra ta chắc chắn đã đắc tội với Hoàng Quý phi nên tất cả ai nấy đều không lên tiếng giúp đỡ.
Ta cười thầm, chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy bên cạnh có tiếng nói của Minh Ngọc quận chúa vang lên: “Chẳng phải Bạch gia còn có đại tiểu thư sao? Hay là để nàng ta biểu diễn?”
Minh Ngọc mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, được Hoàng Quý phi mang về nuôi dưỡng, lại rất được Hoàng đế sủng ái, vậy nên xưa nay nàng ta luôn ngạo mạn, chẳng ai dám động đến.
Nàng ta quay sang nhìn ta cười khiêu khích “Không lẽ đại tiểu thư Bạch gia kém cỏi như vậy? Một người thông thạo điệu múa khiêu gợi, người kia chẳng lẽ lại không biết múa hay sao?”
Ta lo lắng quay qua nắm chặt tay đích tỷ, nhưng nàng lại lắc đầu trấn an: “Được thôi, Quận chúa đã nói vậy, hôm nay thần nữ xin được phép bêu xấu.”
Nói đoạn, tỷ tỷ buộc gọn tóc, đứng lên tuỳ ý bẻ một nhánh cây.
“Minh Ngọc quận chúa, xin hãy xem cho kỹ.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt tỷ tỷ trong giây lát trở nên sắc bén, cành cây trong tay trong nháy mắt đã vút thẳng tới trước mặt Minh Ngọc.
Nàng ta bị giật mình, hét lên một tiếng, muốn tránh cành cây trong tay tỷ tỷ liền theo quán tính ngửa ra sau lại bị ngã ngồi xuống, vội vàng lùi ra sau lẩn trốn.
Đúng lúc ấy, tỷ tỷ rút tay về, nhẹ nhàng xoay cành cây tạo thành một đường k//iếm hoa đẹp mắt, kèm theo một đoạn phú: “Phủ trường kiếm hề Linh Lăng, cưu thương minh hề Ngọc Nhĩ.”
“Có kẻ hễ nhìn thấy thứ gì không vừa mắt liền cho rằng nó dơ bẩn, thấy người ta múa mà cũng muốn xì xào bàn tán, thật là đinh tai nhức óc!”
Ta vỗ tay tán thương, phấn khích hô lớn: “Hay! Tỷ tỷ múa hay quá!”
Các tiểu thư khác cũng hồi tỉnh, lập tức vỗ tay tán thưởng. Tiểu thư khuê các thường chỉ hay ở trong khuê phòng, hiếm khi thấy được một màn k//iếm vũ đặc sắc hào sảng như vậy, ánh mắt các nàng trở nên sáng rực.
Minh Ngọc đỏ mặt, tức giận ném ly xuống đất. Cung nữ hầu rượu bên cạnh ta bị giật mình, toàn bộ ấm rượu rơi xuống y phục ta, tạo thành một mảng ướt lớn.
Tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ xuống thanh minh: “Tiểu thư, nô tỳ không cố ý.”
Minh Ngọc thấy thế nhếch miệng cười, quay sang nhìn ta với ánh mắt đầy ác ý. Hoàng Quý phi lúc này mới cất tiếng: “Người đâu, mau đưa nhị tiểu thư Bạch gia đi thay bộ y phục mới.”
Ta hiểu rằng, từ lúc này màn kịch hay mới chỉ bắt đầu.
Ta ra ám hiệu với tỷ tỷ, rồi bước theo sau cung nữ dẫn đường. Nàng ta dẫn ta đi một hồi vòng vèo qua tận bảy ngã rẽ, rẽ vào một cung điện, nét mặt lo lắng, quay sang thưa: “Tiểu thư, y phục của người đã được chuẩn bị xong, mời tiểu thư tự vào thay.”
Ta cẩn trọng đẩy cửa bước vào, bất ngờ nhìn thấy Triệu Vân Kỳ đang ngồi đợi sẵn, kẻ giờ này lẽ ra đang bị phạt cấm túc.
Mấy ngày không gặp, nhìn hắn ta tiều tuỵ đi không ít, thần sắc có phần yếu ớt.
Hắn cất tiếng: “Ngọc Nhĩ, lâu rồi không gặp.”
Ta chớp mắt: “Cũng chưa lâu lắm, chẳng phải mới có bảy ngày sao? Không phải điện hạ bị phạt cấm túc một tháng sao? Sao giờ lại ở nơi này?”
Nghe thế nụ cười trên môi hắn liền đông cứng, sau đó nhanh chóng biển chuyển, ra vẻ chân thành xin lỗi ta: “Ngọc Nhĩ, nàng thế này là vẫn đang giận ta sao?”
“Mọi chuyện ngày đó tất cả là lỗi của ta, ta nhất thời sơ suất bị kẻ gian lừa gạt, nếu không phải như vậy thì sau ngày hôm đó là ngày ta đến hỏi cưới nàng. Sao ta có thể nhẫn tâm muốn làm hại nàng chứ?”
Lời nói thành khẩn, trong mắt ánh lên đầy vẻ hi vọng, hắn dè dặt nói tiếp: “Ngọc Nhĩ, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn lấy nàng làm vợ.”
“Nàng đồng ý gả cho ta, chúng ta hai người phu thê đồng lòng, cùng kề vai sát cánh được không?”
Ta gật gù, rồi bất ngờ đưa tay tát mạnh vào mặt hắn: “Ở chùa Hộ quốc không có gương soi nhưng cũng có nước mà, điện hạ không tự nhìn xem mình là thứ gì? Giống như rác rưởi ta đã bỏ đi, chưa bao giờ nhặt lại.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.