19
Khi Trường An mười hai tuổi, Trưởng Công chúa cũng qua đời.
Trước khi rời xa cõi đời, bà đã nói với ta rằng, đời này bà sinh ra trong hoàng gia, được thiên hạ nuôi dưỡng, ngoại trừ việc có một đứa con ngỗ nghịch, còn lại mọi việc đều suôn sẻ.
Nhưng nếu nói thật lòng, chỉ có vài chuyện khiến bà nghĩ rằng mình đã làm đúng. Những chuyện khác bà giữ lại trong lòng, nhưng có hai việc bà có thể nói ra.
Thứ nhất là bà đã kết hôn với Quốc Công, cả đời phu thê ân ái. Thứ hai là vào năm đó, trong buổi tiệc cài trâm, bà đã chọn ta làm con dâu. Những năm qua, mọi việc ta làm bà đều thấy rõ, từ việc hiếu thảo với cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà, dạy dỗ con cái, cho đến quản lý hạ nhân. Bà đã rất yên tâm.
Bà nắm tay ta và nói: “Phủ Quốc Công giờ giao lại cho con, hãy chăm sóc họ thật tốt.”
Vài ngày sau, Trưởng Công chúa qua đời.
Trong buổi tiệc cài trâm năm xưa, bà đã nhìn thấy ưu điểm của ta và chọn ta làm con dâu. Sau bao năm ở phủ Quốc Công, bà ít khi làm khó ta, với vai trò làm mẫu thân, bà đã rất rộng lượng và bao dung.
Ta thật lòng biết ơn bà, coi bà như mẫu thân ruột thịt của mình, dồn hết tâm huyết để lo liệu mọi việc sau khi bà mất. Những người hầu mà bà để lại, nếu họ muốn, đều có thể ở lại phủ để dưỡng già.
Khi ta thu dọn đồ đạc của bà, ta tìm thấy một miếng ngọc bội bị tách làm đôi. Hỏi ra mới biết, khi còn trẻ, Quốc Công và Trưởng Công chúa đã thề nguyền bằng miếng ngọc này, rằng nếu một người ra đi, người còn lại cũng không sống một mình.
Ta không biết lời thề có hiệu nghiệm hay không. Nếu có, tại sao khi Hoắc Yến thề non hẹn biển cùng Tần Niệm Niệm, hắn không bị trừng phạt? Còn nếu không có, làm sao giải thích việc vài năm sau, Trưởng Công chúa cũng đi theo Quốc Công?
Hoàng thượng vô cùng thương tiếc, ra lệnh không động đến phủ Trưởng Công chúa, giữ nguyên việc dọn dẹp, để ngài còn có nơi tưởng nhớ bà.
Về phần hậu duệ của Trưởng Công chúa, Trường An và San Hô, Hoàng thượng đã đối xử rất hậu. Khi Quốc Công qua đời, Hoàng thượng đã phong Trường An làm Nam tước, giờ đây lại phong làm Tử tước; San Hô trước đây là Quận chúa, giờ được phong làm Huyện chủ.
Dù chức tước Nam tước và Tử tước không có thực quyền, không được thừa kế qua các đời, và Huyện chủ chỉ có bổng lộc, nhưng những điều này vẫn là một sự an ủi to lớn dành cho hậu nhân, là ân sủng vĩ đại của Hoàng thượng.
Cả phủ chúng ta đều vô cùng biết ơn và cảm kích.
20
Lần gặp lại Hoắc Yến là khi Trường An tròn mười lăm tuổi và chính thức kế vị tước Định Quốc Công.
Khi Hoắc Yến còn ở đây, ta đã là một phu nhân tam phẩm. Giờ đây, ta trở thành mẫu thân của Định Quốc Công, được phong lên nhất phẩm phu nhân, danh vọng lẫy lừng, tiếng tăm vang khắp kinh thành.
Lần này, Hoắc Yến mang theo Tần Niệm Niệm từ Giang Nam vội vã trở về kinh, nghe tin Trưởng Công chúa qua đời. Nhưng có lẽ họ không chỉ nghe tin về cái chet của bà, mà còn nghe tin Trường An đã kế vị tước Định Quốc Công.
Hoắc Yến vô cùng tức giận, đến phủ Quốc Công không phải để dâng hương cho Trưởng Công chúa, mà để chất vấn ta tại sao lại c//ướp mất vị trí Quốc Công của hắn.
Ta cười lạnh, rồi sai người đưa ra bức thư tay của Trưởng Công chúa.
Bao năm qua, hắn không trở về thăm mẹ mình, dù biết cha đã qua đời, hắn cũng chỉ ở lại đôi chút rồi lại dẫn Tần Niệm Niệm đi vui chơi.
Những năm gần đây, hắn thường gửi thư về, nhưng mỗi lá thư đều chỉ hỏi về tiền bạc, chẳng hề nhắc đến sức khỏe của Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa vì thế mà đau lòng, trước khi qua đời, bà sợ rằng hắn sẽ quay về tranh giành tước vị với Trường An, nên đã viết một lá thư tay, thay mặt Quốc Công đã khuất, tuyên bố rõ ràng rằng Hoắc Yến không còn khả năng kế thừa.
Cả đời này, hắn chỉ có thể là một Tử tước thất thế mà thôi.
Những người bạn cũ của hắn, từ khi hắn bỏ rơi thê tử và nhi tử, cũng không còn muốn qua lại với hắn nữa.
Giờ đây, người trong kinh thành chỉ biết đến Định Quốc Công mới, mà đã quên mất vị Thế tử bị phế truất trước đây.
Khi xưa, vì tình yêu, hắn dứt khoát từ bỏ tất cả, giờ đây cũng phải chịu lấy kết cục này.
Ta bảo người hầu truyền lời cho hắn rằng, dù gì hắn vẫn là huyết mạch của phủ Quốc Công, mỗi năm vào tháng Hai, hắn có thể đến bất kỳ cửa hàng nào của phủ Quốc Công trên toàn quốc, dùng tên và tín vật của mình để nhận ba trăm lượng bạc, đủ cho hắn và Tần Niệm Niệm sinh sống trong một năm. Đó cũng là ý của Trưởng Công chúa, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Ta nhớ lần trước họ trở về, vẫn còn tràn đầy sinh khí, mặt mày tươi tắn, còn lần này, cả hai đều tiều tụy không ít. Nàng tiểu thư xinh đẹp, duyên dáng năm xưa từng khiến Hoắc Yến si mê từ cái nhìn đầu tiên, giờ đây đã trở thành một phụ nhân trầm lặng. Những năm tháng sống ở ngoài kia, há có thể chỉ toàn là thơ mộng và lãng mạn?
Hoắc Yến và Tần Niệm Niệm tạm thời ở trong một tiểu viện. Ngày trước, khi tình cảm của họ còn nồng nàn, Hoắc Yến từng tuyên bố sẽ tặng tiểu viện này cho Tần Niệm Niệm.
Nhưng hắn chưa từng nói chuyện đó với ta, chưa chuyển nhượng sổ sách, cũng chưa ký giấy tờ gì, nên tiểu viện vẫn thuộc sở hữu của phủ Quốc Công. Ta để họ ở đó, cũng phái vài người hầu đến chăm sóc.
Người hầu sau đó quay lại báo rằng, Hoắc Yến và Tần Niệm Niệm đã cãi nhau không ít lần. Hoắc Yến trách Tần Niệm Niệm là người đã xúi giục hắn rời kinh thành, còn Tần Niệm Niệm lại bảo rằng Hoắc Yến không có bản lĩnh, để một nữ tử và một đứa trẻ c//ướp mất gia nghiệp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa vờ như không biết, đó là chuyện của họ.
Họ gây ồn ào vài lần ở kinh thành, nhưng ta chưa từng gặp hắn, chỉ thông báo rộng rãi cho các phủ ở kinh thành rằng Hoắc Yến bất hiếu.
Ta phải tuân theo di nguyện của Trưởng Công chúa Vinh Dương và lão Quốc Công, vì vậy không còn cách nào khác, và nhắc nhở các phủ không được giúp đỡ hắn.
Người trong kinh thành đều đã chứng kiến tang lễ của Trưởng Công chúa và lão Quốc Công, hiểu rõ ta đã gắng sức thế nào để chèo chống phủ Quốc Công. Họ cũng biết Trường An không được cha dạy dỗ, còn phải kế vị từ khi còn trẻ, chịu nhiều thiệt thòi và đau khổ.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn gặp Hoắc Yến.
Có lẽ họ đã không còn quen với cuộc sống ở kinh thành, nên Hoắc Yến và Tần Niệm Niệm lặng lẽ rời khỏi kinh, mang theo sự thất bại và tủi hổ.
21
Thêm vài năm nữa, Trường An đã cưới vợ. Người mà nó chọn là cháu gái của Lâm Bác Khanh, một học giả uyên bác từng dạy dỗ nó và các hoàng tôn, chính là Lâm Trì Doanh.
Ta đã từng nghe về tài danh của cô nương họ Lâm này, cũng biết rằng Lâm Bác Khanh yêu thương cô cháu gái này nhất trong số các cháu, đích thân dạy dỗ nàng từ nhỏ. Ta cũng đã gặp nàng ấy, một thiếu nữ duyên dáng, thanh tao, thông minh và khéo léo, nhã nhặn và điềm đạm.
Hai người đã có tình ý với nhau, vì thế ta thay mặt Trường An đến xin cưới.
Lâm Bác Khanh vốn đã quý mến Trường An, thích nó vì tính cách chín chắn, thông thạo văn võ. Biết rằng cháu gái mình cũng có tình cảm sâu đậm với Trường An, sau khi bàn bạc với gia đình, ông đã đồng ý cuộc hôn nhân này.
San Hô cũng đã định thân. Nàng xinh đẹp và tài năng, xuất thân từ phủ Quốc Công, mang tước vị Huyện chủ, từ nhỏ đã được ta dạy dỗ, thông thạo việc quản gia, mọi mặt đều xuất sắc, thật đúng là “con gái nhà ta, trăm nhà tìm”.
Ta bảo Trường An hỏi ý kiến của Lý Quỳnh Hoa và San Hô, cuối cùng định thân với Thế tử của Hầu tước Văn Uyên, Trình Gia Hựu, cũng là bạn thân của Trường An.
Lúc này ta mới biết, năm đó khi Trình Gia Hựu đến tìm Trường An, nó đã nhặt chiếc diều bị rơi của San Hô, hai người gặp nhau. Kể từ đó, Trường An có thêm một bí mật nhỏ, giúp muội muội và bằng hữu trao đổi thư từ.
Ta vừa tức vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào Trường An, nó chỉ cười đùa, lẩn tránh ta.
Sau khi Trì Doanh vào phủ, ta giao cho nàng quản lý một nửa công việc. Thấy nàng làm việc cẩn thận, ta giao phần lớn việc trong phủ cho nàng lo liệu.
Trường An đã thành gia lập nghiệp, lúc này phủ Quốc Công không cần ẩn mình nữa, nó có thể làm những gì mình muốn, trở thành một tiểu tướng quân.
San Hô cũng đã xuất giá, lễ cưới của nàng được ta và Trì Doanh cùng nhau tổ chức, Trường An đưa muội muội xuất giá. Ta tin rằng nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trọn đời.
Khi con cái đều sống tốt, lòng ta cũng yên tâm.
Mỗi buổi sáng khi nhìn vào gương, ta thấy tuổi xuân không còn nữa, vết nhăn đã xuất hiện nhiều nơi trên khóe mắt.
Lý Quỳnh Hoa đã cùng ta trải qua nửa đời người. Ban đầu ta không mấy để ý đến nàng, nhưng sau này, nếu một ngày không nghe giọng điệu mềm mại, nũng nịu của nàng, ta lại cảm thấy không quen.
Lăng Nương mất sớm, còn Thanh Chi không còn là thiếp thất mà giống như một quản gia lớn trong phủ, giúp ta quản lý mọi thứ. Những nha hoàn thông phòng khác, phủ Quốc Công đều chu cấp cho họ sống qua tuổi già.
Trong nửa sau của cuộc đời, ta lần lượt tiễn biệt Thanh Chi, và đến khi ta năm mươi tuổi, Lý Quỳnh Hoa cũng rời xa ta.
Dù không tránh khỏi cảm giác buồn thương, nhưng ta đã bảo vệ họ suốt cuộc đời.
Hoắc Yến và Tần Niệm Niệm cuối cùng vẫn trở lại, khi họ đã già, có lẽ không còn sức để chu du nữa.
Hoắc Yến khóc lóc cầu xin được gặp ta, nói rằng hắn đã biết hối hận.
Trì Doanh hỏi ta có muốn gặp hắn không, ta đáp là không cần. Bấy nhiêu năm, tính cách của hắn vẫn chưa trưởng thành. Hắn nghĩ rằng chỉ cần nhận ra sai lầm và biết hối cải là sẽ được tha thứ.
Ngôi nhà mà họ từng ở giờ đã có người khác vào ở, vì thế Trì Doanh sai người tìm một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành cho họ, và cử hai người đến chăm sóc. Nhưng cả ta và Trường An đều không đi gặp họ.
Người hầu nói rằng, Hoắc Yến không chịu sống cùng Tần Niệm Niệm nữa. Tần Niệm Niệm còn nhờ người nhắn với ta, hy vọng tìm cho nàng một ngôi nhà khác. Ta đồng ý, sai người tìm một ngôi nhà ở gần đó cho nàng. Dù sao nàng cũng từng là di nương của phủ Quốc Công.
Thế là họ sống như thế, nhìn nhau mà chán ghét, cho đến khi cùng qua đời.
Ta sống đến tuổi già, con cái cũng đã có con cháu, cả nhà con cháu đầy đàn, hiếu thảo với ta.
Nếu nói về cuộc đời này, ta nghĩ đây cũng là một cuộc đời rất tốt.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.