55
Lần này không giống với bất kỳ lần nào trước đây.
Ta đã nhìn thấy vô số con đường có thể giúp ta thoát khỏi Hầu phủ, nhưng cuối cùng ta vẫn chọn ở lại.
Chu Việt Sơn, giống như ta, cũng có thể quay lại từ đầu.
Nếu như ta biết tin này sớm hơn, có lẽ ta đã mừng rỡ đến rơi nước mắt — trong vòng lặp vô tận này, cuối cùng ta cũng tìm được một kẻ đồng loại chia sẻ nỗi bất lực và mông lung của mình.
Nhưng giờ đây, ta chỉ thấy sợ hãi.
Chu Việt Sơn chưa bao giờ là kẻ đồng loại với ta.
Biết được bí mật lớn nhất của ta, hắn sẽ làm gì?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Hắn sẽ để ta chết đi, rồi chết lại, dùng cái chết của ta để trải một con đường ít tổn thất nhất cho Thái tử lên ngôi.
Hắn thậm chí không coi ta là con người.
Trong mắt hắn, ta chỉ là một con kiến hôi, có thể tái sử dụng vô tận, không hỏng hóc, không chết hẳn, và chẳng phải trả bất kỳ giá nào để nắm giữ trong tay.
Ai lại đi để ý đến cảm xúc, tâm tư, hay suy nghĩ của một con kiến chứ?
Không có ai cả.
Chu Việt Sơn cũng sẽ không.
56
So với việc ta phải nghĩ ra một lý do để phu nhân cho phép gặp Chu Việt Sơn, thì hành động của hắn lại thô bạo hơn nhiều.
Hắn trực tiếp tìm đến quản sự, đích danh gọi tên ta.
Lý do đưa ra là ta đã từng mạo phạm Thái tử, hắn cần mang ta về để xử tội.
Lý do thiếu chặt chẽ, nhưng không ai dám đặt nghi vấn.
Ta theo hắn, ung dung đi thẳng ra khỏi hầu phủ mà không gặp chút trở ngại nào.
“Không tệ, ngươi…”
Hắn nhìn ta, ánh mắt từ khen ngợi lúc đầu dần biến thành ngạc nhiên sâu sắc, rồi lại chuyển thành chế nhạo.
Vì lúc này, ta đã từ trong ngực áo rút ra một thanh đoản đao.
Không phải thanh đao hắn đã đâm ta tại Thái Cực Điện, mà là thanh ta đã tùy tiện lấy từ thư phòng của Lục Tinh Hà trước khi ra khỏi phủ.
Hắn vẫn giữ thái độ nhàn nhã, tựa hồ như hoàn toàn không tin rằng ta có thể làm hắn bị thương.
“Xem ra Thanh Bình cô nương ở phủ Đại Hoàng tử đã học được không ít bản lĩnh, đến cả dùng đao kiếm cũng thành thạo rồi?”
Ta từ từ rút thanh đoản đao ra, ánh sáng bạc lóe lên làm mắt ta khẽ nheo lại.
“Chu đại nhân nói đùa rồi.”
Ta cầm đao, tùy tiện vung vài đường.
“Chớ nói Đại Hoàng tử chẳng thèm để ý đến ta, dù có dạy, thời gian ngắn ngủi đó cũng không đủ để học được thứ gì ra hồn. Sao ta có thể làm tổn thương đại nhân chứ?”
Ngay giây tiếp theo, ta mạnh mẽ đâm thanh đao thẳng vào ngực mình, chính xác ngay vị trí mà lần trước hắn đã đâm xuyên qua tim ta.
Ta cố nuốt ngược lại mùi máu tanh đang dâng lên trong cổ họng, nhìn hắn mà nở một nụ cười.
“Chỉ là ta muốn nhắc nhở đại nhân rằng, đao kiếm không giết được đại nhân, nhưng giết ta lại là việc rất dễ dàng.”
“Nếu còn có lần sau, mạng của ta rơi vào tay đại nhân, ta chắc chắn sẽ không để yên.”
“Đại nhân có thể phòng ngừa kẻ cầu sinh, nhưng liệu có thể ngăn cản kẻ muốn chết không?”
“Ta có thừa kiên nhẫn, thừa thời gian. Ta dám chắc với đại nhân, mỗi lần tân hoàng đăng cơ, sẽ chính là lúc ta chết đi một lần.”
“Có điều phải làm phiền đại nhân, cùng một kẻ thấp hèn như ta bị giam cầm mãi trong vòng lặp này. Ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc giữa ta và đại nhân, ai sẽ phát điên trước?”
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ta mất đi ý thức, ta thấy trên khuôn mặt Chu Việt Sơn lần đầu tiên hiện lên một biểu cảm mà có thể gọi là… sững sờ.
57
Ta và Chu Việt Sơn từ trước đến nay vốn không hề bình đẳng.
Nếu không có gì ngăn trở, hắn có thể lợi dụng ta đến mức sống không bằng chết.
Mà thứ duy nhất ta có thể dùng để đối phó với hắn, chỉ là chính mạng sống của ta.
Khi Chu Việt Sơn lần nữa đưa ta lên xe ngựa, cuối cùng hắn cũng thu lại vẻ mặt khiến ta khó chịu.
“Thân phận của ngươi đã được chuẩn bị kỹ càng. Ta đã dò la, Đại hoàng tử không cùng chúng ta tái sinh, đây chính là lợi thế lớn nhất của ta. Ngươi hiểu quy củ rồi, ta sẽ nói với Điện hạ, chọn ngày thích hợp đưa ngươi nhập cung, lần này đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Ta im lặng thu tờ hộ dẫn vào ngực áo, khẽ gật đầu, chỉ nói một tiếng “Đã biết.”
Chu Việt Sơn nhìn ta, dường như có điều muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng.
“Hắn không biết ta là người các ngươi đưa vào cung, tờ hộ dẫn không có vấn đề. Hắn mang ta đi chỉ vì một lý do duy nhất.”
Ta biết hắn muốn hỏi điều gì.
Lần trước, sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của họ, rốt cuộc Tiêu Nguyên Sơ đã để ta tiếp cận được bao nhiêu chuyện.
Hoặc cũng có thể hỏi như vậy, sau khi bị Tiêu Nguyên Sơ mang đi, ta đã biết những gì?
“Ta rất giống với Mục quý phi, đúng không?”
Xe ngựa dừng lại ở tiểu viện quen thuộc, ta thuần thục bước xuống xe, hai tiểu nha đầu đã đứng chờ sẵn ở cửa, cung kính gọi ta là cô nương.
Chu Việt Sơn cũng muốn bước ra khỏi xe, nhưng bị ta quay đầu lại ngăn cản.
“Đại nhân dừng bước, ta chỉ là kẻ hèn mọn, sao dám để đại nhân hạ cố như vậy?”
Ta gạt hai nha đầu đang định tiến lại đỡ ta.
“Nếu đại nhân muốn việc này kết thúc sớm, chẳng bằng đưa thuốc phá thai đến sớm, như thế ta mới có thể nhanh chóng điều dưỡng thân thể, để thay đại nhân…”
Ta cười lạnh, ngước mắt nhìn hắn.
“…thay đại nhân bán mạng.”
Ta lấy ra mảnh tay áo đã xé từ người hắn, mảnh áo sau này đã được dùng để che mắt ta khi hắn giết ta, và đưa nó cho hắn một cách thản nhiên.
“Lần này đại nhân không cần vất vả tìm nó nữa. Sai lầm lớn nhất đều là do ta, vì mắt ta đã mù.”
Mảnh tay áo vô duyên vô cớ xuất hiện trên người ta, chính là bằng chứng thép cho việc ta có thể luân hồi bằng cái chết.
Lần trước, sau khi tự tin rằng Chu Việt Sơn không biết bí mật của ta, ta đã giấu nó dưới gốc cây quế trong viện.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng ai đã giám sát nhất cử nhất động của ta?
Ai đã đào nó lên sau khi ta rời viện và dâng cho Chu Việt Sơn?
“Đại nhân không cần phải lo lắng, vì ngài đã biết hết mọi bí mật của ta, phải không?”
“Ngài biết ta chẳng còn nơi nào để đi, dù Đại hoàng tử trước đây đối đãi với ta không tệ, nhưng bây giờ ta không thể liều lĩnh xuất hiện trước mặt hắn.”
“Ngoài đại nhân ra, mọi người sẽ nghĩ rằng ta đã phát điên, tất cả những gì ta nói đều là lời ngông cuồng.”
“Kẻ biết quá nhiều điều không nên biết sẽ chẳng sống được lâu. Đại nhân chẳng phải luôn dạy dỗ, bảo hộ ta theo cách đó sao?”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cuối cùng không thể kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
“Bảo họ cút đi!”
Dừng lại một chút, ta chỉ vào Chu Việt Sơn, lạnh lùng nói thêm.
“Cả ngài, cũng cút đi.”
Ta biết, tất cả mọi người đều chỉ đang làm những điều họ cho là đúng.
Hai tiểu nha đầu chỉ đang trung thành với Chu Việt Sơn, vì họ vốn là nô bộc của hắn, chỉ được giao cho ta tạm thời mà thôi.
Chu Việt Sơn cũng chỉ là dốc lòng mưu tính vì Thái tử, lo lắng cho gia tộc của hắn, đó là con đường sinh tồn của hắn.
Những gì họ làm đều có lý do, đều nằm trong lẽ phải.
Ngay cả họ cũng chỉ là những quân cờ trong tay kẻ khác.
Nhưng ta vẫn vô cùng phẫn nộ.
Ta hận chính bản thân mình.
Biết rõ kết cục sẽ như vậy, nhưng vẫn tham luyến chút tình cảm giả tạo mà Chu Việt Sơn ban phát, tự dối gạt rằng hắn đối với ta có chút gì đó khác biệt.
Ta tự huyễn hoặc rằng trong sự lợi dụng của hắn, có lẽ sẽ tồn tại một chút chân tình.
Tiêu Nguyên Sơ đã dung túng ta, che mờ mắt ta.
Khiến ta ngỡ rằng ngoài hắn ra, trên đời này vẫn còn người dành cho ta tình cảm không nhuốm lợi ích gì.
Cho đến khi Chu Việt Sơn dùng một nhát dao sắc bén, dứt khoát, cho ta câu trả lời.
Là ta mù quáng.
Không thể trách ai khác.
58
Chu Việt Sơn cho lui hai tiểu nha đầu, chỉ để lại bốn a hoàn thấp kém ngoài sân, không được phép vào phòng ta.
Hắn thậm chí còn tự tay mang đến cho ta thuốc phá thai, rồi tự mình xách nồi thuốc ra sân đun.
Ta uống một hơi cạn bát thuốc đắng, bình tĩnh chờ tác dụng của nó phát tác.
Ta nhớ lần trước thuốc khá tốt, hiệu quả nhanh, dược tính mạnh, chỉ có một khuyết điểm là rất đau.
Uống xong, ta đã quằn quại suốt đêm trên giường, gãy ba móng tay và xé rách một tấm đệm.
Chu Việt Sơn thấy ta uống xong thuốc cũng không rời đi, chỉ kéo ghế lại ngồi bên giường.
“Yên tâm đi, lần này ta đã mời Thái y kê phương thuốc, dược tính nhẹ hơn, cũng không tổn thương thân thể nhiều.”
Bụng dưới bắt đầu có cảm giác nặng nề, quả thực không đau như trong ký ức.
Ta liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi muốn ta nói gì đây?”
Thật kỳ lạ, càng lúc ta với hắn vạch mặt nhau, hắn lại càng muốn đến gần ta hơn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta cảm tạ ơn đức của công tử? Ta không muốn nói.”
Ta trở mình, đưa lưng về phía hắn, rồi lại cảm thấy nằm như vậy cũng không thoải mái, đành lật người lại.
“Ngươi không cần ngồi đây nhìn chằm chằm ta nữa đâu. Càng nhìn ta như vậy, ngươi lại càng thấy giống Mục quý phi, đúng không?”
Lúc ấy Thái tử đã nói gì nhỉ?
Quá mức thì không tốt, bảo Chu Việt Sơn đừng ép ta quá.
Chu Việt Sơn ép ta cái gì?
Hắn ép ta học quy củ trong cung, dạy ta phải biết rõ thân phận của mình.
Mục Quý phi là người chống lại quy củ.
Nếu ta muốn giống nàng, thì không thể quá hiểu rõ quy củ.
Ta giận dữ hất bát thuốc trên bàn xuống đất.
“Một kẻ như ngươi, một Thái tử, một Đại hoàng tử, đều ca ngợi nàng như vậy, tại sao chẳng ai theo nàng mà đi chết cùng nàng?”
Mảnh sứ vỡ cắt vào lòng bàn tay ta, máu tươi từ vết thương mỏng manh nhỏ từng giọt xuống giường.
Chu Việt Sơn im lặng không nói, kéo tay ta lại, xé khăn thấm máu từ vết thương.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Hãy đợi…”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói tiếp.
“Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ xin Thái tử ban cho ngươi một ân huệ. Ngươi muốn gì, cứ nói với ta, chỉ cần Chu mỗ có thể làm, nhất định sẽ vì ngươi mà làm.”
Cơn đau ở bụng dưới càng lúc càng rõ rệt.
Ta nằm co ro trên giường, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tay hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, như muốn xoa dịu cơn đau của ta.
Ta hất tay hắn ra.
Mồ hôi lạnh thấm ướt gốc tóc, rồi lăn dài xuống má. Ta nhìn hắn, bật cười khinh miệt.
“Ngươi hỏi ta muốn gì ư?”
“Ta muốn tự do, đại nhân có thể cho sao?”
“Ta muốn ta là chính ta, không phải thế thân của ai cả, đại nhân có sẵn lòng không?”
“Đại nhân à, vẽ bánh thật là việc thiếu đạo đức nhất. Lần sau đừng vẽ nữa, ta không nuốt nổi đâu.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.