52
Đông lạnh đã đến, thân thể Thiên tử mỗi ngày một yếu đi.
Tiêu Nguyên Sơ ở lại trong cung càng ngày càng nhiều.
Hắn thậm chí còn đưa ấn Hoàng tử cho ta.
“Nếu thật sự có chuyện, ngươi cứ mở kho, quân trong phủ đều nghe lệnh ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Khi chiếc ấn vàng khắc hình Kỳ Lân của hoàng gia rơi vào tay ta, nét mặt hắn vẫn nhẹ nhàng như không.
Tựa như hắn chỉ đơn giản tham dự một bữa yến tiệc thường ngày trong cung, sau đó trở về cùng ta ngắm pháo hoa, uống rượu tiêu sầu.
Nhưng nếu chỉ là một lời triệu tập bình thường, tại sao hắn phải giao toàn bộ quyền chỉ huy phòng thủ phủ hoàng tử cho ta?
Ta lập tức ném chiếc ấn trở lại cho hắn.
“Ta không cần.”
Hắn giả vờ ngạc nhiên.
“Ngươi đừng không biết quý trọng, tuy rằng trước kia ta không được phụ hoàng sủng ái, nhưng dù sao cũng đã gây dựng bao năm, trong kho có không ít thứ đáng giá.”
Ấn của Hoàng tử đâu chỉ có tác dụng mở kho.
Cả hai chúng ta đều hiểu điều đó.
“Dù thế nào thì ta cũng là thị thiếp mà phụ hoàng của ngươi đã ban tặng, ngươi chưa cưới chính thê, cũng chưa nạp trắc phi, cả phủ Hoàng tử ngoài ngươi ra thì ta là lớn nhất, chẳng lẽ một thị thiếp được chính miệng Hoàng thượng ban tặng lại không xứng với việc cùng vào cung dự yến sao?”
Gần đây, tin đồn về sự bất hòa giữa đế hậu nổi lên rầm rộ, chuyện hoàng đế có ý đổi người kế vị cũng lan truyền đầy đủ chi tiết.
Hoàng hậu nắm giữ quyền lực trong nội cung, còn Thái tử thì ngày càng gấp gáp, âm thầm đưa người của mình vào cấm quân.
Yến tiệc trong cung vào cuối năm, nơi các trọng thần tụ hội, chính là thời điểm tốt nhất cho sự chuyển giao quyền lực.
Hắn thu lại nụ cười, định trách mắng ta càn quấy.
Ta liền bước lên xe ngựa trước khi hắn kịp mở miệng.
“Đi thôi, ta không yên tâm về ngươi.”
Đều là cớ, đều là lý do.
Dù đêm nay có biến cố, dù Tiêu Nguyên Sơ thất bại, ta vẫn có cách để đảo ngược mọi thứ.
Cùng lắm thì ta quay lại điểm khởi đầu, Tiêu Nguyên Sơ sẽ không còn nhớ đến ta nữa.
Nhưng điều đó có gì quan trọng?
Ta chỉ muốn ở bên hắn đến giây phút cuối cùng, bất kể tương lai ra sao.
Như vậy là đủ rồi.
53
“Hoàng hậu đã hạ độc phụ hoàng.”
Tiểu thái giám sau khi dẫn đường xong liền im lặng lui ra một bên.
Lúc bấy giờ, Hoàng hậu và Hoàng thượng vẫn chưa có mặt.
Thái tử thì đã sớm ngồi ở vị trí thượng thủ phía đông, từ xa nâng chén ra hiệu với Tiêu Nguyên Sơ, diễn vở kịch huynh đệ hòa thuân rất tròn vai.
Tiêu Nguyên Sơ nhấc chén đáp lại cho có lệ, rồi mượn tay áo che miệng, lặng lẽ nói với ta tin tức.
“Thái y viện vừa gửi tin, phụ hoàng e rằng khó qua khỏi đêm nay.”
Ta theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn lên ngự tọa, nhưng bị Tiêu Nguyên Sơ nhanh chóng ấn xuống.
“Rót rượu cho ta.”
“Dạy ngươi đã lâu, sao vẫn chưa học cách giấu cảm xúc tốt hơn một chút?”
Dưới lớp tay áo rộng, hắn khẽ vỗ tay ta, an ủi.
“Ngươi vốn là người Thái tử dàn xếp đưa vào cung, giờ lại theo bên ta, hắn tất nhiên sẽ chú ý ngươi. Không cần lo lắng.”
Lòng bàn tay hắn khô ráo, ấm áp, dường như có một thứ ma lực kỳ diệu, làm tan biến sự lo lắng không nên có trong lòng ta.
Hoàng thượng đã suy yếu, gần như được Hoàng hậu và cung nhân đỡ lên ngự tọa.
Nội giám hô to hành lễ ban rượu của thánh thượng.
Vị Hoàng đế uy nghiêm ngày xưa giờ đây giống như một con rối không còn sinh khí, miễn cưỡng ngồi vững, để mặc người khác an bài.
Hoàng thượng không thể hoàn thành lễ nghi, Hoàng hậu tự nhiên thay thế ngài điều hành yến tiệc.
Thế nhưng, khi Hoàng hậu nâng chén lần thứ hai, thánh thượng vốn cúi đầu bất động bỗng dưng run rẩy đứng lên.
Biến cố bất ngờ.
Thái tử vội vàng bước tới một bước, đỡ lấy thánh thượng, kinh hô.
“Thánh thượng thổ huyết rồi, mau truyền thái y!”
Hắc giáp quân từ ngoài điện ồ ạt tràn vào, gươm đao sáng loáng, đứng chật kín đại điện.
Hoàng thượng dường như đã kiệt sức, dựa vào Thái tử thở dốc hồi lâu mới vươn tay áo lau đi vệt máu bên khóe miệng.
“Sao đây? Thái y hôm nay đều thay giáp sắt cả rồi à?”
“Từ khi nào mà quy củ này thay đổi, sao trẫm lại không biết?”
Trong điện, văn võ bá quan nín thở, tất cả đều đang chờ đợi hai người ở đỉnh cao quyền lực phân định thắng bại.
Thái tử bị thánh thượng vặn lại, lời định nói liền nghẹn lại nơi cổ họng.
Ta đoán kế hoạch ban đầu của Thái tử là để thái y tuyên bố trước bá quan rằng thánh thượng đã không thể qua khỏi, sau đó dùng hắc giáp quân phong tỏa mọi tin đồn về việc đổi ngôi.
Vì một Hoàng đế không còn khả năng nói, tất nhiên không thể công khai nói ra ý định muốn phế bỏ Thái tử.
Chỉ cần thánh thượng không nói ra việc phế truất, Thái tử nghiễm nhiên trở thành người kế vị duy nhất, không ai có thể nghi ngờ.
Nhưng rõ ràng, lúc này thánh thượng không những không yếu ớt như thái tử dự tính, mà còn có thể nói rõ ràng để quần thần nghe thấu.
Tiêu Nguyên Sơ cúi mắt xuống.
Thánh thượng buông tay, đẩy mạnh Thái tử ra, đồng thời lật đổ bàn trước mặt mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hoàng hậu có mưu đồ phản nghịch, dám sai cung nhân hạ độc vào thức ăn của trẫm. Nếu không nhờ con trai ta, Nguyên Sơ, cảnh giác, trẫm đã sớm chết dưới tay ả độc phụ. Thái tử biết rõ hành vi của Hoàng hậu, không những không ngăn cản, mà còn tiếp tay cho ả, lòng dạ độc ác, bất hiếu bất trung, sao có thể xứng đáng kế vị đại thống?”
Thánh thượng đứng thẳng người, không còn dáng vẻ bệnh tật lúc trước.
“Người đâu!”
Thái tử cuối cùng cũng kịp phản ứng, rút kiếm ra.
“Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt đối không có ý phản nghịch, chỉ là gần đây phụ hoàng bị kẻ gian lừa gạt, một lúc lại muốn phế truất Thái tử. Phụ hoàng ngày trước từng dạy, Thái tử là gốc rễ của quốc gia, sao có thể dễ dàng thay đổi. Nhi thần không có ý muốn chiếm đoạt ngai vàng, chỉ mong phụ hoàng thấu hiểu nỗi khổ tâm này.”
Hắc giáp quân cũng ngay lập tức rút kiếm.
Tiếng binh khí va chạm từ xa vọng lại.
Cuối cùng, Tiêu Nguyên Sơ đứng dậy.
“Thái tử đã khởi binh phản nghịch là sự thật rõ ràng. Thánh thượng nhân từ, nghĩ ngươi bị kẻ gian lợi dụng nên không truy cứu. Nhưng các tướng sĩ đều là trụ cột trung thành của quốc gia, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn theo Thái tử làm phản sao?”
Ngân giáp cấm quân cuối cùng cũng đến, Tiêu Nguyên Sơ tiến nhanh về phía Hoàng thượng.
Thắng bại đã rõ ràng.
Ta lùi lại một góc trong sự hỗn loạn.
Kết quả này vốn dĩ đã không còn gì phải nghi ngờ.
Từ khi Tiêu Nguyên Sơ nhận được tin Hoàng hậu hạ độc Hoàng thượng, kết cục này đã gần như được định trước.
Hoàng hậu tự cho rằng nắm giữ toàn bộ nội cung trong tay, nhưng nàng nào hay biết nội cung cũng nằm trong tầm kiểm soát của Tiêu Nguyên Sơ và thánh thượng.
Ta chăm chú nhìn vào đám người trên ngự tọa.
Thái tử và Hoàng hậu đã bị giải đi, thánh thượng dường như đang ban thưởng cho Tiêu Nguyên Sơ.
Hắn sẽ được phong làm Thái tử ngay lập tức chăng?
Hay sau cơn sóng gió này, thánh thượng còn muốn suy xét thêm?
Bỗng dưng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp thân thể.
Hơi ấm dần dần lan ra từ ngực.
Ta cúi đầu, một lưỡi dao đâm xuyên qua ngực, chính giữa trái tim ta.
Ta ngã vào vòng tay quen thuộc.
“Ta biết ngươi sẽ đến.”
Giọng nói của Chu Việt Sơn vang lên bên tai, tựa như quỷ mị.
“Chỉ cần ngươi chết, tất cả sẽ trở lại như cũ, đúng không?”
Một ống tay áo phủ lên mắt ta.
Hoa văn trên áo rất quen thuộc, màu thiên thanh với những họa tiết mây trôi tối màu.
Là mảnh tay áo ta từng mang đến Hầu phủ, mong hắn cứu giúp.
Là mảnh tay áo mà lần đó ta đã liều mạng xé ra từ y phục của hắn.
Ta từng nghĩ, hắn ra tay cứu giúp chẳng qua vì thấy ta có thể lợi dụng, không phải vì điều gì khác.
Dù ta từng nghi ngờ liệu hắn có phải cũng sẽ vì mảnh tay áo này mà cùng ta trở lại như trước không, nhưng hắn chưa bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt ta, khiến ta dần dần lãng quên chuyện này.
Nhưng không ngờ, hắn đã biết tất cả, từ đầu đến cuối.
Hắn xoay cổ tay, lưỡi dao trong tim ta lại bị xoáy sâu thêm.
Hơi thở của hắn kề sát bên tai ta, tựa như tiếng thì thầm của người tình, nhưng những lời hắn thốt ra lại khiến ta rùng mình.
Hắn nói:
“Chờ ta, lần này chúng ta sẽ hành động nhanh hơn.”
54
Ta một lần nữa trở về căn phòng quen thuộc ấy.
Cảm giác lạnh buốt từ lưỡi dao đâm xuyên qua tim dường như vẫn còn vương lại nơi lồng ngực.
Lục La vẫn vô tư lau dọn giá hoa của mình, không hề hay biết.
Phu nhân cùng Chu ma ma lại đến nhanh như mọi khi.
Có lẽ vì đã quen với quyền thế của Thái tử và Hoàng hậu, lại ở trong phủ Hoàng tử Tiêu Nguyên Sơ quá lâu, nên cái vẻ cao cao tại thượng của Hầu phu nhân trong mắt ta giờ đây chỉ còn là sự giả dối, yếu ớt ẩn sau vẻ bề ngoài uy nghiêm.
“Bốn người các ngươi…”
Bà ta giơ tay chỉ về phía ta đang quỳ.
Ta từ từ thẳng lưng dậy.
“Phu nhân nếu muốn xử trí nô tỳ, giờ đây cũng phải chờ đợi đôi chút.”
Ta ngẩng đầu nhìn bà.
“Thiếu gia khi còn sống đã căn dặn, có một món đồ nhất định phải giao tận tay công tử Chu Việt Sơn của phủ Trung Nghĩa Bá. Nô tỳ thấp hèn, chết chẳng đáng tiếc, nhưng việc này là tâm nguyện cuối cùng của thiếu gia. Nô tỳ phải hoàn thành việc này rồi mới có thể theo hầu thiếu gia nơi suối vàng.”
Phu nhân bị lời nói của ta chọc cho bật cười.
“Ồ, ta không biết con trai ta lại có ý chí cầu tiến đến thế. Là vật gì, ngươi cứ nói ra, ta và lão gia sẽ giúp nó hoàn thành.”
Ta hạ mắt xuống.
“Nô tỳ không rõ. Thiếu gia chỉ dặn, khi Chu công tử đến, ngài ấy sẽ tự biết thứ mình cần.”
“Nếu phu nhân cho rằng nô tỳ nói dối, chi bằng đợi Chu công tử đến rồi hãy quyết định xử trí nô tỳ thế nào, phu nhân nghĩ sao?”
Chu Việt Sơn nhất định sẽ đến.
Nhưng ta không biết là hôm nay hay ngày mai.
Ta lại một lần nữa quỳ trước linh cữu của Lục Tinh Hà.
Chỉ khác là lần này, ta không cần phải lén lút lấy cuốn “Trang Tử”, và Lục La cũng sẽ không còn mang cho ta bát canh đậu đỏ pha thạch tín nữa.
Cuối cùng ta cũng có thể tĩnh tâm lại, chuyên tâm canh giữ ngọn đèn trường minh bên linh cữu của hắn suốt đêm nay.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.