Ta rất bất ngờ khi gặp được Trình Triết Nam.
Dường như hắn sống không tốt lắm, cả người trông có vẻ tiều tụy, những quan viên vốn nên thân thiết với hắn, lúc này trông có vẻ chỉ là bạn bè bình thường, không giao lưu nhiều với nhau.
Hắn muốn nói chuyện với ta mấy lần, đều bị Thúy Nhi ngăn cản, trong mắt Thúy Nhi, Trình Triết Nam này bị bệnh ở não.
Bận rộn ba ngày, tất cả thư từ của mọi người đều chuẩn bị xong, ta sắp xếp người đưa thư đến biên cương, mong rằng những lá thư của người thân có thể mang đến sự ấm áp cho các tướng sĩ ở biên cương, cũng sớm đưa họ trở về nhà.
Thẩm phủ.
Ta vừa dùng xong bữa tối, Thúy Nhi ở bên cạnh ta muốn nói lại thôi.
“Thúy Nhi à, có gì thì nói thẳng.”
“Tiểu thư, hôm nay người không thấy ánh mắt của Trình thám hoa nhìn người sao, thật là kỳ lạ, nếu như cô gia ở đây chắc chắn sẽ tức chết.” Thúy Nhi lẩm bẩm.
“Sao vậy?” Ta không hiểu hỏi lạ.
Ta biết Trình Triết Nam muốn nói chuyện với ta nhưng dù sao ta thực sự không nhìn hắn nên không biết hắn có ánh mắt như thế nào.
“Giống như muốn bắt cóc người đi vậy.” Thúy Nhi nhỏ giọng nói: “Người nói xem sao hắn lại dám như vậy chứ.”
“Nhà hắn có một đống chuyện lộn xộn, nghe nói Trình phu nhân không ưa vị Mặc di nương kia, mấy ngày trước lại đưa thêm hai di nương vào phủ, hai di nương này đều không phải dạng dễ đối phó, Mặc di nương vốn được sủng ái, Trình phu nhân dù có hành hạ cũng vẫn nể mặt Trình thám hoa, gần đây Trình thám hoa cũng không đến chỗ Mặc di nương nữa, cuộc sống của nàng ta thật là khó khăn.”
Thúy Nhi lẩm bẩm.
“Chuyện nhà người khác, ít nghe ngóng thôi.” Ta gõ nhẹ vào đầu Thúy Nhi.
“Tiểu thư, nô tỳ oan uổng, căn bản không phải nô tỳ muốn nghe, mà là ở kinh thành đồn ầm lên, còn nghe nói Trình thám hoa dẫn Mặc di nương đi dự yến tiệc, mà Mặc di nương hành xử như kẻ thùng rỗng kêu to, đắc tội không ít người.”
Ta cười cười, không nói gì nữa.
Nữu Nữu rửa mặt xong đến tìm ta ngủ, thỉnh thoảng cô bé đến ngủ cùng ta, mấy ngày nay ta bận việc thư từ ở quân doanh, có hơi lạnh nhạt với cô bé, thấy ta về, nó liền chạy đến.
Đêm tối ấm áp.
Ta nhìn khuôn mặt ngủ say của Nữu Nữu, không hiểu sao có cảm giác như cách một đời, ta đã bắt đầu cuộc sống mới, thật tốt.
Chớp mắt đã đến năm mới, đã một thời gian dài ta không nhận được thư của Cố Trường Minh, mặc dù tất cả chúng ta đều không nói ra nhưng đều lo lắng, cho đến khi, tin tức quân Cố gia đại thắng truyền đến.
“Thẩm tiểu thư, tạp gia phụng chỉ của hoàng thượng đến truyền lời cho cô, Cố tướng quân đã lên đường hồi kinh, ước chừng trước năm mới có thể đến nơi.” Tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng cố ý đến truyền tin.
Lần đại thắng này, công lao của Thẩm gia không thể xem nhẹ.
Số tiền Thẩm gia bỏ ra còn nhiều hơn cả số tiền mà Hộ Bộ cấp…
Hoàng thượng đương nhiên rất vui mừng, thêm vào đó, quan hệ của ta và Cố Trường Minh đã được mọi người biết đến, hoàng thượng vui vẻ làm một việc thuận nước đẩy thuyền.
Cố phu nhân nhận được tin, bèn dẫn Nữu Nữu về Cố phủ chuẩn bị đón Cố tướng quân đại thắng trở về, ta cũng tranh thủ thời gian đến giúp đỡ, cuộc sống bận rộn nhưng tràn đầy sự mong đợi.
Mười ngày sau vào ngày hai mươi chín, quân Cố gia trở về kinh thành.
Sáng sớm ta đã nhận được tin, sớm chờ ở Ngũ Lý Đình, lúc đi ta tiễn, lúc về ta đón.
Tuyết gió khắp trời rơi lả tả, giống như điềm lành từ trên trời giáng xuống, bá tánh cười nói vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đón một cái tết an ổn.
Không ít quan viên cũng đến đón quân Cố gia đại thắng, lúc đầu tôi ngồi trên xe ngựa, sau chờ sốt ruột quá liền xuống xe, tôi đội mũ che mặt, trên người khoác áo choàng màu đỏ, không ngừng đi đi lại lại.
“Tiểu thư à, trời lạnh, vẫn chưa xác định khi nào cô gia về mà, người vẫn nên lên xe ngựa chờ, nô tỳ sẽ giúp người trông.” Thúy Nhi đau lòng nhét cho ta một cái lò sưởi tay.
“Không cần đâu.” Ta kiễng chân nhìn về phía xa, bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ nhàng.
“Thích người đó đến vậy sao.”
Giọng nói không lớn, gió tuyết làm mờ mắt, Thúy Nhi quay đầu nhìn lại, sau lưng chúng ta cũng có không ít người, lờ mờ không rõ, nhất thời không phân biệt được người nói là ai, nàng ấy bĩu môi lẩm bẩm một câu.
“Ai đang nói gì vậy?”
Ta lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Không liên quan đến chúng ta.”
Trình Triết Nam trong đám người sắc mặt có chút khó coi, hắn vừa định tiến lên thì nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.
“Quân Cố gia trở về rồi!” Tiếng hô cao vút truyền đến.
Đám người trong nháy mắt trở nên phấn khích.
Ta nhanh chân tiến lên, còn chưa nhìn rõ phía trước thì đã đâm vào vòng tay quen thuộc.
“Tri Vi.”
“Trường Minh.”
Cố Trường Minh siết chặt vòng tay: “Ta biết nàng nóng lòng muốn gả cho ta, không ngờ lại nóng lòng đến vậy, ngay cả trên xe ngựa cũng không chịu chờ.”
Ta đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Cố Trường Minh cười lớn, hướng về phía quan viên bá tánh xung quanh chào hỏi, Cố tướng quân cũng theo sau đến, mọi người náo nhiệt một hồi, Cố Trường Minh trực tiếp chui vào xe ngựa của ta.
“Chàng không cần vào cung diện thánh sao?” Tôi hỏi.
“Chuyện diện thánh cứ để phụ thân đi là được.” Cố Trường Minh nhìn ta cười ngốc nghếch.
Ta cũng nhìn hắn, hắn so với lúc rời kinh thành đen hơn không ít, cũng gầy đi, chỉ là trong mắt ánh lên sự sáng ngời.
Nghĩ đến kiếp trước hắn chết thảm, kết cục của người Cố gia, lại nghĩ đến kiếp này rốt cuộc cũng tránh được tai họa, hốc mắt ta đỏ hoe, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn.
“Ngốc ạ, khóc cái gì chứ.”
Cố Trường Minh cẩn thận lau nước mắt cho ta: “Đều ổn rồi, lần này chúng ta đánh cho quân địch không còn sức chống cự, bọn chúng cũng thấy được sự giàu có của chúng ta, càng không dám có lòng phản nghịch.”
“Ta đã sắp xếp người đến đó kinh doanh, chỉ cần quan hệ thương mại chặt chẽ, cuộc sống tốt hơn, không ai muốn đánh trận, nếu thật sự gặp phải quân chủ tàn bạo, chính bách tính của bọn chúng sẽ ngăn cản.” Ta nói.
“Nàng ngốc của ta thật thông minh.” Cố Trường Minh đầy mắt khen ngợi.
“Ta mới không ngốc đâu.” Ta tức giận, cùng Cố Trường Minh đùa giỡn, ở nơi cách xe ngựa không xa, một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta…
Mùng ba tết, người Cố gia đến nhà cầu hôn, hai nhà vui vẻ bàn bạc ngày thành thân của ta và Cố Trường Minh.
“Ngày lành gần nhất là mười sáu tháng giêng, chỉ là, thời gian quá gấp.”
Cố tướng quân nói, ngày ông xem được là hai mươi tám tháng sau nhưng không thể làm gì được, nhi tử cứ nhất quyết bắt ông nói ngày gần nhất.
“Chúng ta nóng lòng muốn cưới Tri Vi về nhà nhưng thời gian gấp quá, sợ có chỗ nào chuẩn bị không chu toàn lại ảnh hưởng đến Tri Vi.” Cố phu nhân ôn nhu nói.
“Vậy thì mười sáu tháng giêng, chuyện chuẩn bị hôn lễ, không cần lo lắng, Thẩm gia chúng ta cái gì cũng có, hỷ phục của Tri Vi, từ ngày Trường Minh xuất chinh đã bắt đầu làm rồi, hơn trăm thợ thêu làm gấp, đã làm xong rồi.” Cha ta cười híp mắt nói.
Cố Trường Minh nhìn ta, ánh mắt hắn nồng nhiệt, mặt ta nóng bừng, nhỏ giọng gọi: “Cha.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Con bé xấu hổ rồi.” Cha ta cười ha ha.
Không khí trong phòng khách cực kỳ tốt.
Một nhà vui vẻ náo nhiệt, hạnh phúc vô cùng.
Ăn trưa xong, Cố Trường Minh đưa ta về viện, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.
“Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đều ban thưởng không ít đồ, ta đều mang đến cho nàng rồi.” Cố Trường Minh cười ngốc nghếch, hơi dùng sức nắm chặt tay ta: “Tri Vi, ta chờ không kịp muốn cưới nàng về nhà. Cho nên mới dời ngày thành hôn lên sớm, nàng vui không?”
Ta liếc hắn một cái, nhanh chân đi trước, Cố Trường Minh vội vàng đuổi theo: “Vui không?”
Ta không thèm để ý đến hắn, vừa đi vừa cười đùa đến cửa tiệm thêu.
“Ta vào ngồi một lát.”
“Không được, thành ra thể thống gì, nương ta nói rồi, trước khi thành thân phải ít gặp mặt, chàng về trước đi.” Ta đẩy Cố Trường Minh ra.
Hắn đứng ở cửa với vẻ mặt ai oán.
Khiến cho Thúy Nhi và các nha hoàn khác đều bật cười.
Ta bước vào cửa, khựng lại một chút, quay đầu nói với hắn: “Cố Trường Minh, ta, vui lắm.” Nói xong mặt đỏ bừng, rồi chạy vào trong.
Cố Trường Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả người như được bao phủ trong niềm sung sướng: “Ta cũng rất vui, Tri Vi à, ta vui lắm.”
“Đồ ngốc.” Ta nhỏ giọng đáp lại rồi đi vào trong: “Thúy Nhi, ngươi đi tiễn hắn ra ngoài, sau đó đến chỗ nương lấy danh sách đồ cưới về cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.” Thúy Nhi đáp lời đi làm.
Ta bước chân nhẹ nhàng vào phòng, vừa vào cửa liền ngẩn người.
“Trình Triết Nam! Sao ngươi lại ở đây!” Ta quay người định ra ngoài thì bị Trình Triết Nam chặn lại.
“Tri Vi, để ta nói hai câu, nói xong ta sẽ đi.” Trình Triết Nam vội vàng nói.
Ta nhíu mày: “Giữa ta và Trình đại nhân hình như không có gì để nói.”
“Ta hối hận rồi, Tri Vi. Ta thật sự hối hận rồi, nàng đừng gả cho Cố Trường Minh nữa, hôm đó ta nên đến hoa viên, nên ở đó gặp nàng, bây giờ ta mới biết là ta không thể rời xa nàng.”
Trình Triết Nam nghẹn ngào nói.
Trái tim vừa rồi còn cuộn trào của ta dần dần bình tĩnh lại, ta lạnh lùng nhìn Trình Triết Nam.
“Ta bất chấp sự phản đối của cha nương mà cưới Vũ Nhu nhưng nàng ấy không thông minh tháo vát như nàng, trong nhà bừa bộn, nàng ấy cũng không giỏi giao tiếp, lại còn hẹp hòi, mọi chuyện đều phải để ta xử lý, nàng ấy không làm được chức trách của một người vợ hiền.”
“Ta không thể chuyên tâm làm việc, liên tục mắc lỗi, quan hệ với đồng liêu cũng không thể thân thiết.”
“Trước kia nàng đều làm những việc này rất tốt.”
“Là ta có phúc mà không biết hưởng, kiếp trước ta không nhìn ra ưu điểm của nàng, nàng yêu ta như vậy mà, đừng gả cho Cố Trường Minh nữa, sau khi ta về sẽ lập tức đuổi hết những người trong hậu viện, ta thề, kiếp này ta chỉ có một mình nàng.”
“Tri Vi à, nàng đừng gả cho người khác.”
Trình Triết Nam nói xong liền tiến lên muốn nắm tay ta, ta nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhìn Trình Triết Nam.
“Trình Triết Nam, hôm đó không chỉ ngươi không đến hoa viên, ta cũng không đến.”
Trình Triết Nam ngẩn người…
“Nàng, nàng cũng có ký ức kiếp trước.” Trình Triết Nam hồi lâu mới thốt ra một câu.
Ta nhìn hắn, sắc mặt nhàn nhạt: “Đúng vậy, ta cũng có ký ức kiếp trước, kiếp trước, ta ôn nhu hiền huệ thay ngươi quản gia, thay ngươi đi lại quan hệ nhưng ngươi dù biết rõ ta không sai mà vẫn hưu thê.”
“Trình Triết Nam, kiếp trước ta hối hận nhất chính là không dũng cảm nói với cha nương rằng ta không muốn gả cho ngươi.”
“Ta có thiếu niên lang trong lòng mình.”
“Nàng, nàng kiếp trước đã, đã thích Cố Trường Minh ư?” Trình Triết Nam khó khăn hỏi.
Ta nhìn hắn ta nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ta thích chàng ấy.”
Trình Triết Nam như bị đả kích lớn, loạng choạng rời đi.
Hắn đi rồi, ta từ từ ngồi xuống đất, sự bất bình bị đè nén hai kiếp trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.
“Thích ta đến vậy sao.” Giọng nói của Cố Trường Minh vang lên, cả người ta được hắn ôm vào lòng.
“Sao chàng…” Ta ngơ ngác nhìn hắn.
“Ta không nỡ xa nàng, bèn trở về xem thử, vừa vặn nhìn thấy tên hỗn đản đó đến tìm nàng.” Cố Trường Minh cẩn thận đặt ta lên giường.
“Chàng có thấy ta…” Tôi đang nghĩ dùng từ gì để miêu tả trải nghiệm của mình.
“Ta đau lòng vì nàng.” Cố Trường Minh cúi đầu hôn lên trán tôi, giọng hắn nghẹn ngào: “Tri Vi, chúng ta đã bỏ lỡ một kiếp, còn có kiếp này, ta thề nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, kiếp này kiếp sau không phụ, nếu vi phạm lời thề sẽ không được chết tử tế.”
“Trường Minh, ta tin chàng.”
Nghe được tin tức về Trình Triết Nam và Mặc Vũ Nhu là trước khi ta thành thân, Thúy Nhi lại tám chuyện.
“Tiểu thư, Mặc di nương kia chết rồi.”
Ta giật mình.
“Nghe nói là nàng ta ăn vụng bị bắt, nàng ta còn điên điên khùng khùng nói là rõ ràng Trình đại nhân vì cưới nàng ta mà hưu thê, sao nàng ta lại trở thành thiếp, sau đó, Trình phu nhân đã sai người đánh chết nàng ta.”
“Thật là xui xẻo.” Thúy Nhi nói xong liền vỗ một cái vào miệng mình, lại không nhịn được nói một câu: “Trình đại nhân từ quan rồi, nghe nói là lên núi xuất gia tu hành. Trình phu nhân thiếu chút nữa tức chết, Trình các lão hiện tại đã bắt đầu bồi dưỡng một đứa cháu khác rồi.”
Ta không đáp lời nữa, Trình Triết Nam thế nào, đã không còn liên quan gì đến ta, ta phải bảo vệ người yêu trước mắt của mình.
Ngày mười sáu tháng giêng, Cố Trường Minh cưỡi ngựa cao to đến cưới ta về.
Trải qua một ngày bận rộn, cuối cùng ta cũng được ngồi trên giường cưới, nến đỏ lay động, tình cảm nồng nàn, ta chỉ nhớ Cố Trường Minh ôn nhu nói với ta: “Tri Vi à, chúng ta đã là phu thê rồi…”
Sang năm, bản đồ thương mại của Thẩm gia đã trải rộng khắp các nước, hết sức thúc đẩy giao thương giữa các nước, biên quan càng thêm ổn định, quan hệ giữa các nước chặt chẽ, bách tính an cư lạc nghiệp.
Cuối năm, đứa con đầu lòng của ta chào đời, là một bé trai.
Cố Trường Minh vừa ôm con vừa khóc vừa cười, hắn khóc vì nỗi khổ mà ta phải chịu, cười vì tình yêu của chúng ta đã có người tiếp tục.
“Tri Vi, vất vả cho nàng rồi.”
Ta nằm trên giường nhìn hắn, thật tốt, phu quân của ta thật tốt.
Mong rằng năm nào cũng thế, nguyện rằng, cùng nhau bình an.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.