Nước mắt ta rơi lã chã, thấm ướt vạt áo trước ngực hắn.
“Ngốc ạ.” Cố Trường Minh siết chặt vòng tay, tự tay cài một cây trâm ngọc lên đầu ta, sau đó xoay người rời đi.
Ta đứng tại chỗ rất lâu, giơ tay sờ trâm ngọc: “Cố Trường Minh… Chàng mới là đồ ngốc.”
Sáng sớm hôm sau, ta sớm rời khỏi nhà, đi đến Ngũ Lý Đình ngoại thành.
Hôm nay là ngày quân đội Cố gia xuất chinh, hai bên đường đã có rất nhiều người dân ra tiễn, xe ngựa vừa đến cổng thành thì có một đứa trẻ ngã xuống trước xe ngựa nhà ta.
Người đánh xe vội vàng kéo dây cương, ta ngồi trong xe lắc một cái, đầu đập vào ván gỗ.
“Tiểu thư, người sao rồi?” Thúy Nhi vội vàng hỏi.
“Không sao.” Ta vén rèm nhìn ra ngoài.
Cha nương đứa trẻ đó cũng chạy đến bế đứa trẻ lên, vội vàng xin lỗi: “Tiểu thư, xin lỗi.”
“Đứa bé có bị thương không?” Ta ôn tồn hỏi, Thúy Nhi hiểu ý, tuy có hơi phàn nàn nhưng vẫn xuống xe giúp xem xét đứa trẻ, xác nhận đứa trẻ không sao, Thúy Nhi gật đầu với ta.
Ta thấy cả nhà ba người họ quần áo rách rưới, bèn bảo Thúy Nhi đưa cho họ ít bạc vụn, rồi mới bảo người đánh xe tiếp tục lên đường.
Trình Triết Nam và mấy đồng liêu cũng có mặt trong đám đông.
“Thẩm tiểu thư đó quả như lời đồn, là người ôn nhu lương thiện.” Một người khen ngợi.
“Đúng vậy, nghe nói lần này Thẩm tiểu thư đã quyên góp không ít tiền cho quân đội Cố gia đấy.” Một người khác phụ họa.
“Thẩm tiểu thư nghĩa khí.” Mọi người đều khen ngợi.
Ánh mắt Trình Triết Nam sâu thẳm nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, không hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác mất mát.
“Này Trình huynh, Trình huynh, chúng ta nên xuất thành rồi.”
“Được.” Trình Triết Nam hoàn hồn, theo chân mọi người.
Ngũ Lý Đình ngoại thành.
Khi ta đến nơi, đại quân vẫn chưa đến.
Hít sâu hai hơi, ta bảo mọi người sắp xếp những vật dụng đã chuẩn bị sẵn theo thứ tự.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên, Cố tướng quân và Cố Trường Minh dẫn quân đội Cố gia đến Ngũ Lý Đình, lúc này, các quan viên và bách tính tiễn đưa đều đã đến đông đủ.
Cố Trường Minh mặc một bộ giáp bạc, khí thế toàn thân nghiêm trang, khoảnh khắc nhìn thấy ta, hắn sững sờ, theo bản năng xuống ngựa, sải bước tiến lên, đi được vài bước thì dừng lại.
“Thẩm…”
“Trường Minh, ta đã nhận sính lễ của chàng, hôm nay đưa của hồi môn theo chàng xuất chinh, ta ở kinh thành chờ chàng trở về cưới ta.” Ta nhìn Cố Trường Minh, không đợi hắn mở miệng, đã nói lớn.
Tiếng nói xung quanh dần dần biến mất, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai chúng ta.
Hốc mắt Cố Trường Minh đỏ hoe, hắn tiến lên vài bước, ôm chặt ta vào lòng: “Cô nương ngốc nghếch này, nàng không để cho mình chút đường lui nào sao.”
“Chàng là đường lui duy nhất của ta, Trường Minh, ta chờ chàng về.” Ta kiên định nói.
Cố Trường Minh siết chặt vòng tay.
Cố tướng quân cũng tiến lên: “Tri Vi yên tâm, lão phu nhất định sẽ đưa tiểu tử này bình an trở về.”
“Cảm ơn Cố bá bá. Bá mẫu và Nữu Nữu con sẽ chăm sóc, mong Cố bá bá giữ gìn sức khỏe, bình an trở về.” Ta vội vàng đẩy Cố Trường Minh ra, gương mặt đỏ bừng còn hốc mắt đỏ hoe.
“Ta nhất định sẽ bình an.” Cố Trường Minh nghiêm túc hứa hẹn.
Ta tự tay đeo bùa bình an cầu được cho hắn, hắn mới lên ngựa.
Nhìn đoàn quân đi xa, lòng ta chua xót, Cố bá bá, Trường Minh, các người nhất định phải bình an trở về đấy.
Đám người tiễn đưa dần tản đi, ta thu hồi ánh mắt, đang định lên xe thì một bóng người quen thuộc đi tới.
Trình Triết Nam đứng trước mặt ta, hắn ta như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Thẩm tiểu thư, xin nói chuyện riêng.”
Ta nhìn hắn ta, Thúy Nhi tiến lên: “Trình đại nhân, không tiện.”
“Chỉ một câu thôi.” Trình Triết Nam không nhúc nhích, dường như nếu ta không nói chuyện với hắn ta, hắn ta sẽ không nhường đường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThúy Nhi định lên tiếng, ta bình thản nói: “Trình đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ chuyện này cũng không có gì không thể nói trước mặt người khác, nếu có chuyện gì, cứ nói trước mặt Thúy Nhi là được.”
Sự xa cách và lạnh nhạt của ta dường như khiến Trình Triết Nam có chút không thoải mái, mãi một lúc sau, hắn mới lắp bắp nói: “Sao nàng lại ở cùng Cố tiểu tướng quân?”
Sắc mặt Thúy Nhi thay đổi: “Việc mà Trình đại nhân quản có phần hơi rộng rồi, chuyện của tiểu thư nhà chúng ta, đương nhiên là do trưởng bối trong nhà quyết định, không đến lượt Trình đại nhân chỉ tay năm ngón.”
Trình Triết Nam đột nhiên hoàn hồn, hắn ta vội vàng chắp tay: “Trình mỗ thất lễ, chỉ là quan tâm đến Cố tiểu tướng quân mà thôi.”
Ta vịn tay Thúy Nhi lên xe ngựa, khóe mắt không hề liếc nhìn Trình Triết Nam, lúc này ta chắc chắn, hắn cũng đã trọng sinh.
Chỉ là Trình Triết Nam sau khi trọng sinh lại càng khiến ta khinh thường.
Rõ ràng là hắn có lỗi với ta nhưng lại không thể chịu đựng được khi ta có người trong lòng.
Quả nhiên là kẻ đê tiện ích kỷ.
Một canh giờ sau, xe ngựa vào Thẩm phủ, ta ngồi trên xe ngựa không nhúc nhích, hôm nay ta đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý nhất từ nhỏ đến lớn, hẳn là tin tức đã truyền về nhà.
Lúc này không biết điều gì đang chờ ta.
Không biết tổ mẫu có tức giận không, cha nương có đánh mắng ta không.
“Tiểu thư, chúng ta không xuống xe sao?” Thúy Nhi thăm dò hỏi.
Ta hít sâu một hơi, chuyện này không thể trốn tránh được, cắn răng xuống xe, đi thẳng đến tiền sảnh.
Quả nhiên, tổ mẫu và cha nương đều ở đó, thấy ta, ba người cùng đứng dậy, ta trực tiếp quỳ xuống đất.
“Tổ mẫu, cha nương, hôm nay Tri Vi hành sự lỗ mãng, có tổn hại…” Ta còn chưa nói hết lời, đã bị tổ mẫu trực tiếp kéo dậy.
“Con bé này nói gì vậy, từ nhỏ đến lớn cháu cứ mãi là dáng vẻ quy củ kia mới khiến chúng ta lo lắng, nữ nhi Thẩm gia chúng ta được cưng chiều là lẽ thường tình, thích gì thì cứ tranh thủ, huống hồ Cố tiểu tướng quân có nhân phẩm tốt, tướng mạo còn anh tuấn, phủ tướng quân lại là gia đình trong sạch, nam tử Cố gia không bao giờ nạp thiếp, đây là mối nhân duyên tốt biết bao.” Tổ mẫu ôn tồn nói.
“Đúng vậy, từ trước đến nay Tri Vi đều có ánh mắt tốt.” Cha ta phụ họa theo.
“Tri Vi à, con còn sợ người nhà cản con sao, nếu con nói sớm, hôn kỳ của hai đứa chúng ta đã định rồi.” Nương cũng lên tiếng.
“Tổ mẫu, cha nương, các người không lo lắng Trường Minh ra chiến trường…” Ta kinh ngạc nhìn họ, vốn tưởng rằng là ‘tam đường hội thẩm’ nhưng hóa ra lại là cảnh cả nhà đều vui mừng.
“Đứa ngốc, con tưởng Thẩm gia chúng ta không có cốt khí sao?” tổ mẫu nhẹ nhàng vỗ tay ta.
“Đúng vậy, mặc dù chúng ta là hoàng thương trọng lợi ích nhưng, trước đại thị đại phi, cha nương đều phân biệt được rõ ràng.” Nương nghiêm túc nói.
“Hiện tại nữ tế của ta đang ở tiền tuyến giết giặc, những thứ con đưa đi sợ là không đủ, cha sẽ đi chuẩn bị thêm một số thứ để người mang đến.” Cha ta nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
“Cố gia chỉ có Cố phu nhân và tiểu thư, chắc hẳn buồn lắm, nương sẽ đích thân đón họ đến nhà chúng ta ở tạm.” Nương ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cũng đứng dậy đi luôn.
Căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại ta và tổ mẫu, nhất thời ta cảm khái muôn vàn, quay người ôm lấy tổ mẫu, không kìm được nước mắt.
“Đứa ngốc này, khóc cái gì, đó đều là phúc khí của con, Trường Minh nhất định sẽ bình an trở về.”
Từ ngày đó, Cố phu nhân và Nữu Nữu được đón đến nhà ta.
Nữu Nữu đã có thể nói được vài câu đơn giản, cô bé thấy ta càng vui hơn, ta dứt khoát đón Nữu Nữu đến viện của ta chăm sóc.
Cố phu nhân và nương ta mới gặp đã quen thân, mỗi ngày nương ta đều đưa Cố phu nhân ra ngoài đến các cửa hàng của nhà ta, cha ta vôi vàng chuẩn bị đồ gửi ra tiền tuyến, nhất thời, tất cả mọi người trong nhà ta đều bận rộn.
Nhà cửa vừa náo nhiệt vừa ấm áp.
Một tháng sau, ta nhận được thư của Cố Trường Minh.
Cố Trường Minh viết liền mấy trang giấy, kể cho ta nghe về phong cảnh biên giới, kể về việc của hồi môn của ta khiến mọi người ngưỡng mộ thế nào, lại nói về việc sau này cha ta phái người đưa đồ đến nhiều thế nào, khiến họ không giống như đi đánh giặc, mà có chút giống đi du ngoạn.
Kẻ địch ở biên giới thấy chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, không dám manh động, liên tiếp thua mấy trận, sĩ khí của chúng không còn, ước chừng trận chiến này không bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Ta cũng thành thật kể cho hắn biết tình hình ở kinh thành, bảo hắn không cần lo lắng cho Cố phu nhân và Nữu Nữu, lại nói ta đã bắt đầu giúp Cố phu nhân kinh doanh cửa hàng Cố gia, nghĩ ngợi một lúc, ở phần kết thúc, ta viết một câu, rất nhớ chàng, mong chàng sớm ngày trở về.
Khi cho người gửi thư, tiện thể mang theo cả bộ quần áo mới do chính tay ta làm.
Rất nhanh ta lại nhận được thư hồi âm của Cố Trường Minh, hắn nói, các tướng sĩ trong quân đều rất ngưỡng mộ hắn vì có thể nhận được thư nhà, còn có thể nhận được quần áo mới, trong từng câu từng chữ đều đầy vẻ kiêu ngạo.
Ta vừa hồi âm vừa nghĩ đến sự vất vả của các tướng sĩ ở biên quan, vì vậy, ta đích thân đến doanh trại lớn của quân Cố gia ở kinh thành, nói rõ ý định của mình, nguyện ý giúp gia quyến của các tướng sĩ trong quân viết thư và gửi đến biên quan.
Gia quyến của các tướng sĩ đương nhiên rất vui mừng, chỉ là những người biết viết chữ thì rất ít, ta dứt khoát mời những tài tử biết viết văn thư ở kinh thành đến giúp đỡ. Không biết chuyện này được truyền ra ngoài như thế nào, hoàng hậu nương nương đích thân hạ chỉ khen ngợi ta, khen ta là nữ trung hào kiệt, điển hình của nữ tử khuê các.
Nhờ đó, không ít văn nhân ở kinh thành chủ động đến quân doanh giúp viết thư.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.