7
Khi Tề Yểm đưa tôi đến Văn Huy Các, chính chủ nhà đã ra tận nơi tiếp đón.
Tôi và Tề Yểm được mời ngồi ở vị trí đầu tiên.
Trong lúc đó, có người muốn tiến đến nói chuyện với anh nhưng đều bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại.
Khi chỉ còn ba phút nữa là đến giờ đấu giá, gần như toàn bộ chỗ ngồi trong hội trường đã kín người.
Từng món đồ tinh xảo được trưng bày trong tủ kính, cả hội trường yên tĩnh, chỉ có tiếng giơ bảng đấu giá.
Tề Yểm dựa vào lưng ghế, hơi nhắm mắt, nghỉ ngơi.
Cho đến khi viên kim cương mang tên “Tâm Ngọc Thế Gian” được trưng bày.
Anh mới chậm rãi mở mắt, giơ bảng.
Người đấu giá mỉm cười hô lớn.
“Ba mươi triệu lần một, ba mươi triệu lần hai.”
Chu Ngọc Đàm hô.
“Ba mươi lăm triệu.”
Khóe môi Tề Yểm nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Giọng anh không có gì dao động.
“Chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn.”
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, kể cả tôi.
Quá điên rồ.
Ánh mắt người đấu giá sáng lên.
“Chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn lần một, chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn lần hai, chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn lần ba!
“Đấu giá thành công.”
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhân viên đã đích thân mang viên “Tâm Ngọc Thế Gian” đến.
Thông thường, người mua sẽ theo nhân viên đến địa điểm chỉ định để lấy đồ sau khi buổi đấu giá kết thúc.
Buổi đấu giá chỉ là lời mở đầu cho đêm nay tại Văn Huy Các.
Sau khi kết thúc còn có yến tiệc chiêu đãi.
Thẩm Niểu đỏ mắt khóc lóc ở một bên, Chu Ngọc Đàm ở bên cạnh dỗ dành chị ta.
Tề Yểm tiến đến gần tôi, nắm lấy tay tôi, cẩn thận ngắm nghía.
Anh mở chiếc hộp đựng “Tâm Ngọc Thế Gian”, nhìn viên kim cương lấp lánh này.
“Cũng tạm, tạm dùng trước vậy.”
Tôi khờ cả người luôn.
Anh đeo nhẫn vào cho tôi, giọng điệu vẫn bình thản lạnh lùng nhưng lại có một loại ma lực khiến người ta yên tâm.
“Bên ngoài đều là phóng viên do Thẩm Niểu bỏ tiền ra mua, các toà soạn báo lớn ở kinh thành cũng đã nhận được tin từ nhà họ Chu, họ đã đặt trước trang nhất ngày mai, muốn dùng chiếc nhẫn này để tạo thế, cho mọi người biết họ mới là đôi trai tài gái sắc, còn em chỉ là vật cản trên con đường hạnh phúc của họ.”
“Thẩm Niệm à, đừng làm đồ bỏ đi trong lời bọn họ nữa, ông đây bảo vệ em.”
“Đánh trả lại thật mạnh cho anh.”
Trái tim tôi theo lời anh mà run lên.
Tôi nhỏ giọng nói.
“Em không phải đồ bỏ đi.”
Anh cười khẩy không thương tiếc.
“Ba tháng trước, tiệc nhà họ Trương, khu vườn sau, em muốn anh tiếp tục kể không?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần, không cần nữa.”
Ba tháng trước, tiệc nhà họ Trương, tôi bị bỏ lại trong phòng tiệc.
Đến khi tôi tìm thấy Chu Ngọc Đàm say khướt và chị gái, tôi phát hiện họ đang hôn nhau đắm đuối trong khu vườn sau nhà họ Trương.
Tôi tái mét mặt, hét lên.
“Chị, chị đang làm gì vậy?”
Thế mà Thẩm Niểu không hề ngượng ngùng.
Chị ta chỉ cười nói.
“Xin lỗi nhé, anh hai say rồi, anh ấy nhầm em với chị.”
“Niệm Niệm à, em sẽ không giận chứ, đúng không?”
Nói xong, chị ta dìu Chu Ngọc Đàm đi qua trước mặt tôi.
Đuôi mắt chị ta cong lên vẻ đắc ý, như muốn thiêu đốt đôi mắt tôi.
Tôi nắm lấy tay chị ta.
Thật đáng thương và hèn mọn.
Đó là lần đầu tiên tôi cầu xin chị ta.
Cũng là lần cuối cùng.
“Chị ơi, bố mẹ mình đã mất rồi, chị và em là người thân nhất trên đời này, xin chị đừng như vậy được không?”
Nhưng chị ta lại hất tay tôi ra.
“Không được.”
“Thẩm Niệm à, em nào phải là người thân nhất của chị.”
“Người thân nhất của chị là đứa con tương lai của chị và anh hai, còn em, chỉ là một vật cản trên con đường hạnh phúc của chị thôi.”
Sau khi chị ta rời đi, tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ cả đêm.
Người thân duy nhất của tôi.
Đã không cần tôi nữa.
Tề Yểm ngắm nghía bàn tay đeo nhẫn của tôi.
“Đêm hôm đó, em khóc trên ghế dài bao lâu thì anh đứng sau gốc cây bấy lâu.”
“Thẩm Niệm à, em có biết muỗi đêm cắn đau thế nào không?”
Nói đến đây, giọng anh thực sự có chút oán giận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi cúi đầu nói.
“Em xin lỗi.”
Anh kéo tôi đứng dậy.
“Ừ, anh tha thứ cho em đấy.”
Tề Yểm giơ tay ra hiệu cho tôi, tôi khoác tay anh rồi cùng anh đi ra ngoài.
Khi đứng dậy, tôi và Thẩm Niểu nhìn nhau.
Mắt chị ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm tôi.
Nói chính xác hơn, là nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay tôi.
Ánh mắt Thẩm Niểu chuyển từ chiếc nhẫn sang khuôn mặt tôi, chỉ còn lại sự căm hận.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Tề dẫn theo bạn gái nhỉ.”
“Chiếc nhẫn chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn nói tặng là tặng luôn.”
“Người phụ nữ này là ai vậy.”
“Sao… Sao lại giống hệt vị hôn thê của Tổng giám đốc Chu vậy!”
Thẩm Niểu như không nhịn được nữa, chị ta đẩy Chu Ngọc Đàm ra, sải bước về phía tôi, giơ tay định tát vào mặt tôi.
“Dựa vào đâu mà là mày cơ chứ!”
Tôi nắm lấy tay chị ta, đẩy chị ta một cái.
“Chị đừng quá đáng nha Thẩm Niểu.”
Chu Ngọc Đàm đỡ lấy Thẩm Niểu, ánh mắt anh ta nhìn xuống bàn tay tôi đang khoác tay Tề Yểm.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.
“Niệm Niệm à, em không định quay về sao? Em biết rõ chiếc nhẫn này quan trọng với chị em thế nào mà.”
Tề Yểm kéo tôi ra sau lưng anh.
“Không có tiền thì ngậm mồm chó lại.”
Thẩm Niểu phát hiện tôi và Tề Yểm không đi về phía phòng tiệc mà đi ra ngoài cửa Văn Huy Các, nhất thời hoảng hốt.
Chị ta khóc lóc lay lay tay Chu Ngọc Đàm.
Chu Ngọc Đàm đau lòng vỗ nhẹ vào lưng chị ta để an ủi.
Anh ta chặn tôi lại, hạ giọng.
“Bên ngoài toàn là phóng viên đấy Niệm Niệm, tháo nhẫn của em ra, đừng để chị em khó xử.”
Tôi bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh ta.
Đó là khuôn mặt mà tôi từng say đắm.
Giờ đây chỉ còn lại sự ghê tởm tột cùng.
“Ôi Chu Ngọc Đàm, hóa ra anh cũng biết khó xử là gì à.”
“Nhưng tại sao các người chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi cũng sẽ khó xử chứ.”
Hôn ước của tôi và anh ta, cho dù anh ta không thích thì anh ta cũng có vô số cách để giải quyết ổn thỏa.
Nhưng anh ta lại dùng cách làm nhục tôi như thế này.
Dẫm đạp lên tôi để làm nền cho sự xuất sắc của chị gái tôi.
Có ai từng nghĩ, tôi cũng có sự khó xử hay không.
Không ai cả.
“Thẩm Niệm, đừng ghen tị với chị em nữa.”
Chu Ngọc Đàm nói một cách không kiên nhẫn, gần như là chán ghét.
Anh ta nể mặt Tề Yểm, kéo tôi một cái, lạnh lùng cảnh cáo bên tai tôi.
“Em cho rằng bây giờ em bám được vào Tề Yểm, khiến anh ta chống lưng cho em một lần, em đã dám làm tổn thương chị em như vậy.”
“Em tưởng anh ta coi em là cái gì, em tưởng anh ta bỏ ra một trăm triệu mua cho em một chiếc nhẫn là yêu em sao? Em nằm mơ đi.”
“Anh ta chỉ thấy đây là trò hề thôi, anh ta coi chúng ta như một trò tiêu khiển.”
“Trong mắt anh ta, em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi.”
“Cuối cùng em vẫn phải quay về bên anh thôi.”
Tôi hất tay anh ta ra, quay lại bên Tề Yểm.
“Tôi sẽ không bao giờ quay về bên anh nữa đâu Chu Ngọc Đàm à.”
“Chuyện hối hận nhất trong đời tôi. Là đã theo anh về nhà họ Chu.”
Đồng tử anh ta co lại, tôi khoác tay Tề Yểm, rời khỏi nơi này.
Ngôi sao thế giới từ khi trở về nước đã lên top tìm kiếm vô số lần.
Vì vậy, ngay khi tôi ra ngoài, đã có người nhận ra chiếc nhẫn trên tay tôi chính là viên “Tâm Ngọc Thế Gian”.
Vô số đèn máy ảnh lóe lên, chụp lại cảnh tôi đeo nhẫn, khoác tay Tề Yểm.
Rõ ràng trước mặt có vô số ống kính, Tề Yểm lại không hề kiềm chế.
Anh tiến lại gần tôi, nói bên tai tôi.
“Sau này sẽ không còn ai có thể làm em khó xử nữa đâu.”
Tim tôi đập như trống.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh.
“Tề Yểm này, hồi cấp ba anh có thích em không?”
Dái tai anh lại đỏ lên.
“Có phạm pháp không?”
Anh trừng mắt nhìn tôi có chút hung dữ.
Tôi lắc đầu.
Anh trách móc tôi.
“Thế thì đừng hỏi, em như vậy là xâm phạm quyền riêng tư.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.