5
Bỗng bụng Tề Yểm kêu lên ùng ục.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt đẹp trai của Thái tử gia hơi khó coi, ánh mắt cũng tối sầm lại, vẻ không vui hiện rõ trên mặt.
Tôi cẩn thận nói.
“Tôi biết nấu ăn đấy!”
Anh chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, căn biệt thự này ngoài tôi và Tề Yểm thì không còn ai khác.
Trong tủ lạnh chỉ có một ít rau xanh và một quả trứng.
Có thể làm cho anh một quả trứng lòng đào mà!
Từ trước đến nay, chị gái tôi đều giỏi hơn tôi.
Chị ấy học giỏi hơn tôi, tư duy nghệ thuật của chị ấy cũng hơn tôi.
Tôi đã quen sống dưới hào quang của chị ấy.
Chị ấy việc gì cũng hơn hẳn tôi.
Ngoại trừ nấu ăn.
Không phải vì chị ấy nấu ăn dở, mà là vì chị ấy có sự khinh thường với việc này.
Chị ấy cho rằng đó là nhiệm vụ của người giúp việc, không phải việc chị ấy nên động tay vào.
Tôi không thi đỗ vào trường đại học Chu Ngọc Đàm theo học.
Anh ta mải mê chế giễu tôi.
“Ngoài làm mấy việc của người giúp việc này ra, em còn biết làm gì nữa không đấy.”
Tôi cúi đầu, không nói nên lời, chị gái tôi thì ở bên cạnh thở dài.
“Niệm Niệm à, nhà họ Chu cần một người vợ có thể ra ngoài xã giao, chứ không phải người giúp việc.”
“Những việc em đang làm đây, chỉ cần bỏ ra chút tiền, người giúp việc cũng làm được.”
“Niệm Niệm à, em chẳng có giá trị gì cả.”
Câu nói của chị gái tôi còn khiến tôi đau lòng hơn bất kỳ lời trách mắng nào của người khác.
Từ khi đến nhà họ Chu.
Chu Ngọc Đàm đối xử với tôi lạnh nhạt, những người giúp việc trước đây cung kính với tôi cũng thay đổi sắc mặt.
Mặc dù trong lòng buồn nhưng tôi cũng thấy thỏa mãn.
Vậy là đủ rồi, ít nhất tôi vẫn còn chị gái nữa mà.
Ít nhất Chu Ngọc Đàm vẫn cho tôi một nơi nương tựa nữa mà.
Vậy là tốt lắm rồi.
Để báo đáp Chu Ngọc Đàm.
Tôi đảm nhiệm việc nấu ba bữa một ngày cho anh ta.
Anh ta có tính cáu kỉnh khi thức dậy, không thích ăn sáng nhưng lại mắc bệnh đau dạ dày.
Để chăm sóc cái dạ dày này của anh ta, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Mỗi sáng tôi đều bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn đến phòng anh ta.
Anh ta nghe thấy tiếng tôi, mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Nhưng khi ngửi thấy hương thơm của thức ăn, anh ta vẫn ngoan ngoãn ăn.
Chu Ngọc Đàm rất kén ăn, khẩu vị lại hay thay đổi, rất khó chiều.
Lần duy nhất anh ta khen tôi là khi anh ta bị ốm, tôi tận tụy chăm sóc anh ta, nấu canh cho anh ta.
Trên gương mặt tái nhợt của anh ta nở nụ cười miễn cưỡng với tôi: “Cũng được.”
Hai chữ tùy tiện nói ra nhưng tôi lại coi như báu vật trong nhiều năm.
Tôi tưởng mình là khác biệt.
Giờ nghĩ lại, chẳng có gì khác biệt cả.
Đối với Chu Ngọc Đàm, tôi chưa bao giờ được coi là người vợ tương lai, mà là nỗi nhục, là gánh nặng, là thứ mà anh ta muốn vứt bỏ.
Giờ đây, cuối cùng anh ta cũng đạt được mong muốn.
May mắn thay, nhờ gặp được con người khó chiều như vậy, giờ đây tôi đã không còn quá lo lắng khi đối mặt với Tề Yểm.
Anh có khó tính đến mấy cũng tốt hơn Chu Ngọc Đàm.
Khi tôi bận rộn xong xuôi đi ra, Tề Yểm vừa vuốt ve con mèo vừa bóc quýt.
Anh cẩn thận gỡ từng sợi xơ của quả quýt.
Rõ ràng là một việc đơn giản nhưng cách anh làm trông vô cùng đẹp mắt.
Sau khi rửa sạch chất nhờn trên tay sau khi bóc quýt, anh lại lấy một cái bát khác trong bếp, chia đôi bát mì, gắp quả trứng cho tôi.
“Nhìn gì thế? Không đói à?”
Một bát đầy ắp những miếng quýt vàng ươm khác cũng được anh đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bát quýt đó, nuốt nước bọt, cố gắng giả vờ thắc mắc hỏi.
“Chỗ này cho tôi hết sao?”
“Ừ, tôi bị dị ứng.”
Anh ăn mì không phát ra tiếng động, rất tao nhã, cũng không thích nói chuyện.
Tôi thích ăn quýt lắm.
Quýt là loại trái cây tôi thích ăn nhất.
Tề Yểm gắp mì, thổi nhẹ hơi nóng, thong thả ăn.
Gương mặt của anh đẹp lắm, đôi mắt lạnh lùng, dáng vẻ chẳng quan tâm chuyện đời, tự mang theo cảm giác xa cách không cho người lạ đến gần.
Nhưng khi ăn cơm lại ngoan ngoãn không kén ăn.
Rau mùi không bỏ ra, thịt bò cũng ăn, rau xanh cũng ăn, thậm chí cả nước dùng cũng uống từng ngụm một.
Ngoan đến mức đáng sợ.
Ánh mắt tôi nhìn anh không tự chủ được mà mang theo một chút thỏa mãn.
Càng nhìn càng thích, càng thích càng nhìn.
Cho đến khi anh ngẩng đầu nhìn tôi thì tôi mới phát hiện ra rằng dái tai anh đã đỏ ửng từ khi nào, đỏ ửng đến tận mặt.
“Cay quá.”
“Nhưng tôi không bỏ ớt mà.”
“Tôi nói cay là cay.”
Anh vô lễ véo mặt tôi một cái rồi cầm lấy bát rỗng trước mặt tôi đi vào bếp.
Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân nên vội vàng đi theo.
Tề Yểm đang cúi người rửa bát ở bồn rửa, làn da anh trắng nõn, trắng đến mức tưởng như người bệnh lâu năm.
Đường nét cơ bắp trên cánh tay rất uyển chuyển, dòng nước chảy xối xả trên những ngón tay thon dài của anh khiến các khớp xương ửng hồng.
Rửa xong bát, anh cũng dọn dẹp luôn cả bếp vừa nấu.
Mấy nhóc mèo con chạy theo vào, quấn quanh chân chúng tôi.
“Sao anh lại không giống như lời đồn bên ngoài nhỉ.”
Tôi nghĩ gì thì hỏi nấy.
Đến khi phản ứng lại thì đã muộn.
Anh cười khom lưng, ôm tôi ngồi trên đảo bếp(*), đôi mắt đen nhánh tiến gần tôi, không nhịn được bật cười thành tiếng, hàng mi đen nhánh cũng run rẩy theo.
(*) Đảo bếp(Kitchen Island): một thuật ngữ thường dùng trong thiết kế nhà bếp, chỉ một khu vực hoặc một bàn bếp được đặt tách rời giữa gian bếp, thường nằm ở trung tâm phòng bếp. Bàn này có thể sử dụng để chuẩn bị thức ăn, nấu nướng, hoặc dùng như một quầy bar, bàn ăn nhỏ.
“Bảo bối à, em có biết nhà tôi một năm nộp bao nhiêu tiền thuế không đấy? Tuân thủ pháp luật chính là gia huấn của nhà tôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh chỉ vào tấm biển treo chính giữa biệt thự.
Quả nhiên là bốn chữ “Tuân thủ pháp luật” viết bằng chữ Khải vô cùng nghiêm trang.
6
Sau khi đi ra khỏi bếp, Tề Yểm mở cửa phòng khách, vệ sĩ đứng ngoài cửa chặn Tề Yểm lại.
“Thưa thiếu gia, phu nhân đã dặn: khi nào thiếu gia đồng ý đính hôn với cô Trương thì khi đó mới được ra ngoài.”
Tề Yểm nhướng mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi không ra ngoài, đi chuẩn bị một chiếc điện thoại mới cho tôi.”
Vệ sĩ nhanh chóng quay lại, còn mang theo chiếc điện thoại mới, đưa cho Tề Yểm.
Tề Yểm quay lại ném cho tôi.
“Sim mới làm, máy cũng tự kết nối Wi-Fi, nếu em muốn báo cảnh sát thì——”
Anh vuốt ve đầu chú mèo con, hơi nhướng mắt, nhìn tôi cười tủm tỉm.
“Vô dụng thôi.”
Tôi cũng không định báo cảnh sát.
Trong lòng tôi vẫn hiểu rõ điều này.
Sau khi đăng nhập vào WeChat, chỉ có cô bạn thân Hứa Hạ nhắn tin cho tôi, tin nhắn đầy màn hình.
“Cậu mất tích chỗ nào thế, hôm qua chị gái cậu đoạt quán quân giải piano quốc tế, nhà họ Chu đã tuyên bố thay đổi hôn ước chuyển sang chị gái cậu rồi đấy.”
“Mẹ của Chu Ngọc Đàm còn nói Chu Ngọc Đàm sẽ đấu giá viên kim cương “Tâm Ngọc Thế Gian” duy nhất trên thế giới tại buổi đấu giá của Văn Huy Các tối nay để làm nhẫn đính hôn tặng chị gái cậu kìa!”
“Quá đáng chết người! Rõ là họ muốn biến cậu thành trò cười cho thiên hạ mà.”
Tôi nhìn tin nhắn này, hồi lâu không nhúc nhích.
Cảm giác đau đớn như xé nát tim gan như dự đoán dường như không xuất hiện nhưng sự buồn bã vẫn có chút.
Tôi trả lời tin nhắn Hứa Hạ.
Xóa xóa sửa sửa một hồi lâu, vẫn không gõ được một chữ nào.
Tề Yểm giật lấy điện thoại từ phía sau tôi, theo bản năng tôi muốn giật lại nhưng anh đã giữ chặt đầu tôi lại.
Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua những tin nhắn giữa tôi và Hứa Hạ.
Anh ghét bỏ ném trả điện thoại cho tôi.
“Đồ vô dụng.”
Tôi tức giận ngay lập tức nhưng lý trí đã ngăn tôi lại, tôi không nói gì.
Anh vẫn trêu chọc con mèo, ngáp một cái rồi kéo tôi lên tầng ba.
Đây hẳn là phòng ngủ chính của Tề Yểm.
Anh đẩy tôi một cái khiến tôi ngã vật xuống giường, tôi cảnh giác nhìn anh ta, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh ngáp một cái đầy mệt mỏi, ôm tôi vào lòng, vùi vào tai tôi, hít một hơi thật sâu.
Trông anh như đang hít mèo vậy.
“Mệt quá, đừng nhúc nhích, ngủ một lát.”
Hơi thở của Tề Yểm nhanh chóng trở nên đều đặn nhưng tôi lại không ngủ được.
Mở Weibo ra, quả nhiên toàn là những lời mắng chửi tôi, đồng thời còn có những lời chúc mừng cho hai người Thẩm Niểu và Chu Ngọc Đàm đã về với nhau sau bao gian nan.
Tôi tùy tiện lướt qua các bình luận.
“Thẩm Niệm là cái chó gì? Nếu không phải vì Thẩm Niểu là nữ hoàng piano thì ai thèm biết đến cô ta chứ.”
“Thời đại nào rồi còn hôn nhân sắp đặt, Thẩm Niểu và Chu Ngọc Đàm mới xứng đôi chứ, cô ta thì xứng đáng cái nỗi gì.”
“Á á á thích quá! Truyện tổng tài ngoài đời thực là đây chứ đâu, có ai viết truyện về tổng giám đốc và cô chim hoàng yến của anh ấy không, tôi muốn đọc quá!”
“Niểu Niểu nhà chúng tôi không phải chim hoàng yến, Niểu Niểu là quán quân piano thế giới đấy! Chim hoàng yến là người khác! Cô ấy và tổng giám đốc Chu là đôi bên cùng mạnh!”
Hốc mắt tôi hơi cay cay, chớp chớp mắt, còn chưa kịp chảy xuống thì Tề Yểm đã lấy điện thoại đi.
Anh ôm chặt eo tôi, một tay khác của anh che mắt tôi lại.
Anh nghiêng đầu, vùi sâu hơn một chút, hơi thở ấm áp đốt cháy làn da tôi, xua tan nỗi tủi thân trong lòng tôi.
“Ngoan nào, ngủ đi.”
Lúc đầu tôi không buồn ngủ, trong lòng rất bực bội, nhưng khi được Tề Yểm ôm như vậy, sự bực bội trong tôi dần tan biến, mí mắt nặng trĩu, cũng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối.
Tề Yểm dụi mắt đi rửa mặt.
Tôi không biết anh đã làm gì sau khi tôi ngủ.
Vệ sĩ không cho anh ra ngoài vào buổi sáng, bây giờ từng người một đứng cung kính dưới tầng.
Không lâu sau, bên ngoài có mấy chiếc xe đến.
Tề Yểm rửa mặt xong đi ra, gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người đi vào.
Tề Yểm nói gì đó với người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ cười gật đầu, ánh mắt đánh giá tôi vô cùng hài lòng.
Tôi bị nhìn đến phát lạnh cả sống lưng.
Tề Yểm theo một người đàn ông mặc vest thời trang hơi quá mức sang phòng bên cạnh.
Người phụ nữ nọ kéo tay tôi, ấn tôi ngồi trước bàn trang điểm.
“Cô Thẩm cứ yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ biến cô thành bạn đồng hành nữ xinh đẹp nhất buổi tiệc.”
“Bạn đồng hành nữ sao?”
Người phụ nữ nọ cười gật đầu.
“Đấu giá Văn Huy Các, tiểu thiếu gia nhà họ Tề chính là khách mời đặc biệt.”
Tôi theo bản năng không muốn đi nhưng lại không dám trái ý Tề Yểm, sợ anh thấy không vui.
Người phụ nữ cười tủm tỉm trang điểm cho tôi nhưng đến sau lại nhíu mày, tự lẩm bẩm.
“Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi đúng không nhỉ.”
“Tôi nhớ rồi! Cô và tổng giám đốc Tề là bạn học đúng không, lần trước tôi đến thấy tổng giám đốc Tề đang lau ảnh tốt nghiệp cấp ba, có phải cô đứng trước tổng giám đốc Tề, đúng không?!”
Tôi sững sờ.
Bèn vội vàng lật album ảnh trên điện thoại.
Tôi chợt nhận ra đây không phải điện thoại của tôi.
Tôi nhắn tin cho Hứa Hạ: “Cậu mau gửi cho tớ tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của chúng ta đi, gấp lắm.”
Hứa Hạ vừa gửi ảnh vừa nhắn tin thoại cho tôi.
“Cậu đi đâu rồi! Tớ sắp báo cảnh sát rồi đấy!”
Tôi trả lời dồn dập.
“Vài ngày nữa tớ sẽ về!”
Tề Yểm không đáng sợ như người khác nói, mấy hôm nay tôi chăm sóc mèo con rất tốt, đợi mèo con khỏe lại, chắc chắn anh sẽ cho tôi về nhà.
Hứa Hạ gửi ảnh qua.
Quả nhiên không sai.
Chàng trai đứng sau tôi trong ảnh chính là Tề Yểm.
Chiếc áo khoác đen che mất nửa khuôn mặt dưới của anh, nhưng nốt ruồi dưới mắt kia trùng khớp với anh bây giờ.
Thật kỳ lạ.
Trong ký ức của tôi rõ ràng không hề có người này.
Rõ ràng anh đẹp trai như vậy mà.
Đáng lẽ tôi phải nhớ mãi không quên mới đúng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.