“Sau đó thế nào?” Ta phấn khởi hỏi tiếp.
“Sau đó, tướng quân liền nói rằng Hoàng quý phi hiện nay vẫn không khỏe sao? Trước khi xuất giá, Hoàng quý phi cũng chưa từng nghe nói bị bệnh ba ngày năm cơn như vậy, bây giờ thế này chắc chắn là trời không thừa nhận số mệnh Hoàng hậu, giáng họa trừng phạt. Tướng quân không còn mặt mũi làm Đại tướng quân nữa, tốt nhất là Hoàng đế phế bỏ Hoàng quý phi, đưa họ đi khỏi kinh thành, để tránh làm tổ tiên Tiêu gia bất mãn… Hoàng thượng bối rối, lời nói không mạch lạc, vội vàng nói rằng Hoàng quý phi đã khỏe mạnh, trời giáng họa là chuyện vô căn cứ; kết quả tướng quân không khách khí nói rằng Hoàng quý phi khỏe rồi, nhưng Hoàng hậu lại không khỏe, Hoàng hậu có định từ bỏ vị trí không? Hoàng thượng ngẩn ngơ, không biết đáp lời thế nào… rồi hạ triều, ngài liền đến thẳng đây.”
Ta cười không ngớt.
Tam ca của ta xưa nay luôn ăn nói không kiêng dè, chỉ e rằng bây giờ cả gia tộc Chu thị cũng chẳng còn chỗ dung thân.
Thế lực của ta ngày càng lớn mạnh, bên Hoàng hậu dần dần cũng suy yếu.
Đến mùa thu, nghe nói bệnh tình của Hoàng hậu đã trầm trọng, không có dấu hiệu tốt.
Trịnh Lý Hành dù thường xuyên thăm nom, nhưng nghe nói mỗi lần đến đều cãi nhau kịch liệt, lần nào cũng là Hoàng thượng phẫn nộ bỏ đi, Hoàng hậu liền vội vàng triệu thái y.
“Chúng ta không can dự, Phượng Nghi cung dùng bao nhiêu thuốc, cần bao nhiêu vật dụng cứ để họ lo liệu, còn lại không cần quan tâm.” Ta căn dặn hạ nhân.
Đến mùa đông, nghe nói thân thể Hoàng hậu ngày càng tệ hơn.
Một ngày nọ, ta đang kiểm tra bài vở của Minh nhi thì có người đến báo: “Nương nương, Phượng Nghi cung triệu người qua đó.”
Ta cau mày: “Chúng ta thời gian này có để nàng ta thiếu thốn gì không? Không có chứ?”
Thấy Trừng Ngọc và Liên Ngọc cũng ngơ ngác lắc đầu, ta càng thắc mắc: “Vậy ta với nàng ta còn gì để nói nữa?”
Đột nhiên, ta thấy cung nữ của Phượng Nghi cung quỳ sụp xuống trước mặt: “Nương nương, cầu xin người hãy đến ngay… Hoàng hậu nương nương chỉ sợ thân thể không qua khỏi, giờ đây chỉ mong được nói vài lời với người… Hoàng hậu nương nương mặc dù luôn đối nghịch với người, nhưng thực lòng không có ác ý gì… Xin người hãy đến…”
Ta thật sự tin rằng Chu Tú Ngân không có ác ý, nhưng kẻ ngu dốt ngồi trên cao thì chính là mối hoạ thực sự.
Ta thầm thở dài, rồi nói: “Nếu đã vậy, ta sẽ qua xem sao. Dù sao thì bệnh này cũng là do ta mắng mà ra… Dù nàng ta tự chuốc lấy cũng vậy.”
Ta chậm rãi bước vào Phượng Nghi cung.
Hồi Thái hậu còn ở đây, ta thường xuyên đến bái kiến, Thái hậu từng kéo tay ta, tỉ mỉ chỉ vào từng vật trong cung: “Sau này tất cả đều là của con, chớ để mất mát thứ gì.”
Giờ tuy không sống ở đây, nhưng tất cả bài trí vẫn quen thuộc như xưa.
Khi ta bước vào nội điện, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng tới.”
Ta giật mình.
Giọng của Chu Tú Ngân xưa nay vốn thanh tao, được Hoàng thượng đặc biệt yêu thích.
Nhưng bây giờ, người nằm trên giường là ai?
Mỹ nhân từng khiến Trịnh Lý Hành mê đắm giờ đây đã gầy guộc như bộ xương, nét mặt lộ rõ sự già nua – dù so với Cung phi lớn hơn ba tuổi và đã sinh hai con, nàng ta trông vẫn còn già hơn nhiều.
Ta kinh ngạc đến nỗi quên mất những oán hận giữa hai chúng ta: “Ngươi mắc bệnh gì mà chỉ trong nửa năm lại tàn tạ đến thế?”
Chu Tú Ngân cười chua chát, một giọt lệ từ khoé mắt rơi xuống: “Bệnh gì ư? Là tâm bệnh đấy.”
Nàng ta vẫy tay gọi ta: “Sao ngươi lại đứng xa thế? Ta sắp chet rồi, không thể hại ngươi đâu.”
Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường nàng ta, không biết nói gì.
Một lúc sau, nàng ta mới lên tiếng: “Thân thể ta e rằng khó qua khỏi năm nay, khi đó Hoàng thượng nhất định sẽ phong ngươi làm Hoàng hậu. Mười năm qua, cuối cùng ta vẫn không thể thắng được ngươi.”
Ta cau mày: “Đến lúc này rồi mà ngươi còn nghĩ đến chuyện đó sao? Ta chưa bao giờ có ý tranh giành với ngươi, bây giờ cũng không mong ngươi chet.”
Ta nhìn nàng ta một lúc, nhẹ giọng nói: “Giờ thì ngươi thấy làm Hoàng hậu không dễ chịu gì, đúng không?”
Chu Tú Ngân lại cười, tiếng cười đầy chua xót: “Không hề, chẳng dễ chịu chút nào. Tiêu Mai An, ngươi nghĩ ta muốn làm Hoàng hậu vì điều gì? Quyền lực? Phú quý? Không phải. Ta chỉ muốn làm chính thê của hắn, làm người duy nhất có thể đứng bên cạnh hắn dưới trời đất này. Nhưng còn hắn? Hắn đối đãi với ta như thế nào?” Nước mắt nàng ta tuôn rơi.
“Hoàng đế ngu ngốc như thế mà ngươi lại chọn hắn sao?” Ta cố nén câu này trong lòng.
Chu Tú Ngân quay mặt nhìn ta, đột nhiên nói: “Ngươi nghĩ rằng ngươi là thanh mai trúc mã với hắn, nên hắn yêu ngươi nhất sao? Trước khi đại hôn, hắn đã gặp ta trên phố, trong lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu, ta bị gió làm rối tóc, hắn đích thân chỉnh lại cho ta… Hắn thề sẽ lấy ta làm thê tử, nhưng rồi lại quay sang cưới ngươi, người mà hắn ghét nhất… Ta không cam lòng! Tại sao… Tại sao ngươi là con gái Tiêu gia, lại có thể hưởng tất cả từ hắn? Ta tuy xuất thân thấp hèn, nhưng ta mới là người hắn yêu nhất… ta mới là chính thê của hắn!”
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta trong cơn thịnh nộ.
Khi nàng ta thở hổn hển vì mệt, ta nhẹ nhàng nói: “Giờ thì ngươi thấy làm người mà hắn yêu nhất cũng chẳng dễ chịu gì, đúng không?”
Cuối cùng nàng ta bật khóc: “Nhưng từ khi ta làm Hoàng hậu, mọi thứ đều thay đổi! Chuyện trong cung thì nhiều, lại còn phức tạp… Hắn chưa bao giờ hiểu cho ta, Thái hậu thì luôn gây khó dễ, các phi tần khác thì cứ đối đầu với ta… mà còn có người mới! Từ lúc thành thân, hắn đã hứa với ta sẽ chỉ có mình ta, cùng ta suốt đời… Ở tiềm để hắn đã có các ngươi, lại sinh con cùng hết người này đến người khác, ta đều nhịn; nhưng tại sao khi đã là Hoàng đế rồi, hắn còn phải nạp thêm phi tần mới? Tại sao? Tại sao lại như thế?”
“Những lời nhảm nhí như vậy mà ngươi cũng tin sao?” Ta ngạc nhiên trước sự ngây ngô của nàng ta, “Chưa nói đến chuyện tình cảm sâu đậm của các ngươi, nhưng làm vua thì nhất định phải có tam cung lục viện, để nối dõi tông đường… Ngươi không hiểu sao? Ngươi còn nhớ chuyện mùa xuân đó không, nếu Trường Sa vương thành công, thì ba hoàng tử đều bị hại. Ngươi có thể sinh thêm ba hoàng tử nữa không? Dù ngươi có thể liên tục sinh con, làm sao đảm bảo chúng đều sống sót đến khi trưởng thành? Một đời một người chỉ là câu chuyện hay ngoài dân gian; ngươi thử nhìn xem trong lịch sử có bao nhiêu cặp đế hậu một đời một người, kết cục của họ ra sao?”
Chu Tú Ngân cứng họng, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến điều này.
Một lúc sau, nàng ta buồn bã cười: “Chuyện Minh Nhi bị đầu đ//ộc ta thực sự khâm phục ngươi. Ngươi nói đúng, ta không xứng đáng làm mẹ, nếu không có ngươi giúp đỡ, Minh Nhi đã chet từ lâu rồi. Ta thật sự không xứng đáng nuôi Minh Nhi. Nhưng cha của thằng bé… cha của thằng bé là người thế nào? Ả tiện nhân họ Hồ kia đã tự thú nhận mà hắn vẫn không tin… Nếu không phải nhờ ngươi có tài, để hắn tự mình thẩm vấn, ả ta đã sớm trốn thoát!”
Ta không nói lời nào, nàng ta có thể hiểu ra điều này đã là không dễ dàng gì.
Lại thấy nàng ta gắng gượng ngồi dậy: “Tiêu Mai An, ta sắp chet rồi, Minh Nhi ta giao phó cho ngươi. Ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi đừng vì ta là mẹ ruột của nó mà ghét bỏ nó, sau khi ta chet, ngươi có thể tùy ý nhận nó làm con của ngươi. Ta thật là một người mẹ vô dụng, cầu xin ngươi nhất định phải bảo vệ nó an toàn mà trưởng thành.” Nói xong nàng ta muốn dập đầu với ta.
Ta vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Tú Ngân vốn đã sức tàn lực kiệt, một cái dập đầu này có thể khiến nàng ta ngã xuống đất mà chet ngay lập tức, khi ấy nếu người ta nói ta mưu hại Hoàng hậu, ta làm sao rửa sạch?
“Không cần ngươi nói, ta đã sớm coi Minh Nhi như con ruột. Minh Nhi là đứa trẻ ngoan, ta tự nhiên sẽ yêu thương nó.”
“Ta biết, ta biết,” Châu Tú Ngân lần đầu tiên lộ ra nụ cười thật lòng, “Ta trước đây ghét ngươi, nghĩ rằng ngươi c//ướp đi vị trí của ta; nhưng bây giờ ta mới hiểu ngươi thực sự là người tốt.”
Nàng ta dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nắm lấy tay ta: “Tiêu Mai An, ta chưa bao giờ hại ngươi… Ta ghét ngươi, điều đó không sai, nhưng bát thuốc năm xưa thật sự không phải do ta làm; Trịnh Lý Hành bảo ta đưa cho ngươi thì ta đưa thôi, ta không biết đó là gì! Ta chưa từng nghĩ đến việc hại con của ngươi, ta thề với trời!”
Nàng ta làm bộ muốn thề, ta vội ngăn lại.
Chuyện này ta đã biết từ lâu rồi.
Chu Tú Ngân là người ngốc nghếch, không thiện lành, nhưng cũng không đ//ộc á//c.
Kẻ thực sự đ//ộc á//c, giờ đang ngồi ở Cần Chính điện.
“Còn bệnh của ngươi, cũng không phải do ta gây ra… Cả cung đều nói ta vì muốn đoạt vị trí của ngươi mà hạ dược, ta không có! Ta… ta chưa từng muốn giet người!”
Nàng ta bám lấy ta tiếp tục nói, ta vội ngăn lại.
Ngươi có biết nếu ngươi kích động quá mà chet trong vòng tay ta thì ta sẽ gặp rắc rối lớn không, bà cô ơi.
Khó khăn lắm mới đợi nàng ta bình tĩnh lại, ta và nàng ta lại nhìn nhau mà không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là ta mở lời trước: “Nếu ngày đó ta làm Hoàng hậu, ngươi làm Quý phi, có lẽ ngươi đã sống rất tốt. Hoàng hậu là tiểu quân, là mẹ của thiên hạ, chưa bao giờ chỉ cần tình sâu nghĩa nặng với Hoàng đế là đủ. Giờ bệnh tình của ngươi… ngươi cãi nhau với hắn, vì hắn muốn phế truất ngươi phải không?”
Chu Tú Ngân cười chua chát: “Thật là chuyện gì cũng không qua được mắt ngươi. Đúng vậy, hắn muốn phế truất ta, còn nói rằng ta luôn chu đáo nên nhất định sẽ hiểu… Lời nói nhảm gì vậy chứ? Hắn làm Hoàng đế không tốt, làm mất lòng triều thần lại muốn ta gánh vác? Ta nói ta sắp chet rồi, hắn còn không thể đợi nổi mấy tháng sao? Hắn nói gì mà triều thần muốn thấy thái độ của hắn, chỉ có phế ta mới làm họ nguôi giận … Khi xưa lập ta không phải là hắn sao? Chỉ sợ không chỉ phế truất, còn muốn ban chet cho ta nữa!” Nói đến cuối, nàng ta đã rơi lệ đầy mặt.
Ta im lặng nhìn nàng ta, một lúc sau mới nói: “Đã đến nước này, chi bằng ngươi tự xin phế vị, hắn không thể ban chet cho ngươi, ngươi còn có thể giữ lại chút danh tiếng trong triều thần. Khi ấy, thân phận của Minh Nhi cũng dễ coi hơn.”
Nàng ta lắc đầu: “Ta đã sớm bị coi là yêu hậu, còn để ý gì đến danh tiếng hay không nữa? Còn về Minh Nhi, ta đã sớm nghĩ xong rồi. Ngươi không có con, cứ để ngọc điệp ghi tên ngươi.”
“Không thể nào.”
Ta liên tục lắc đầu, “Ngươi đã biết Trịnh Lý Hành cho ngươi hạ thuốc để ta s//ảy thai, thì ngươi cũng biết hắn không thể để ta có con. Giờ Minh Nhi là người được ủng hộ nhất cho vị trí Thái tử, dù là một cung nữ làm mẹ đẻ của nó cũng tốt hơn ta, con gái Tiêu gia,” ta cười khổ, “ngươi nghĩ rằng ta làm Hoàng hậu là thắng sao? Ta đã sớm không muốn làm Hoàng hậu này nữa, nghĩ đến hắn ta đã cảm thấy ghê tởm rồi.”
Hiếm khi Chu Tú Ngân đồng tình với ta một việc, nhưng nàng ta lại nắm tay ta nói: “Vì con cái, ta cầu xin ngươi tiếp tục làm Hoàng hậu.”
…
Tháng mười hai, sau hơn một năm làm Hoàng hậu, Chu thị bị phế, ta được lập làm tân hậu.
Thoắt cái đến tháng giêng, Chu Tú Ngân qua đời.
Bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của Trịnh Lý Hành, ta vẫn tổ chức tang lễ thật lớn – không vì điều gì khác, chỉ để khiến hắn khó chịu, huống hồ còn có chuyện mẹ đẻ của Minh Nhi.
Khi Trịnh Lý Hành tức giận chạy đến tìm ta, ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Tình nhân bao năm chet rồi, ngài không có chút hối hận nào sao?”
Hắn hơi khựng lại, sau đó nói: “Nàng ấy phúc mỏng, có gì mà hối hận?”
Ta cười lạnh: “Cãi nhau mà có thể cãi đến mức nguy hiểm tính m//ạng, ngài nghĩ ta tin sao? Trịnh Lý Hành, vì lợi ích cá nhân mà hạ đ//ộc thê tử, ta thật sự đã coi thường ngài rồi.”
Sắc mặt hắn lập tức đỏ như gan lợn: “Tiêu Mai An, đừng có nói năng hàm hồ! Ngươi nghĩ ta không dám phế ngươi sao?”
“Ngài thực sự không dám,” ta cười nhạt, “Phế hậu là chuyện thất đức, ngài liên tiếp phế hai Hoàng hậu, xem thiên hạ sẽ nói gì về ngài, vị quân phụ này?”
Trịnh Lý Hành tức giận đến mức không nói nên lời, nhìn ta với ánh mắt đầy thù hận: “Trẫm chẳng qua là gần đây chiến sự ở Tây tuyến căng thẳng, cần sự giúp đỡ từ Tiêu gia các ngươi… Đợi khi loạn Tây Bắc được dẹp yên, ngươi chờ xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào.”
“Tốt, ta chờ,” ta chế nhạo, “Dẹp yên Tây Bắc rồi còn Bắc Hồ, Nam Di… ngài có bản lĩnh gì mà nghĩ rằng không cần đến Tiêu gia chúng ta? Trừ phi ngài có tài như Thái Tổ Hoàng đế, có thể giành thiên hạ từ lưng ngựa – nhưng nếu đổi là Thái Tổ Hoàng đế xử lý chuyện Tây Bắc này, chắc chắn không kéo dài đến hai năm như vậy đâu, cho nên, ngài đang nói lời lẽ hoang đường gì thế?”
Trịnh Lý Hành tức đến mức giậm chân: “Tốt, tốt, vừa được phong hậu đã dám đối đầu với trẫm, xem ra Tiêu gia các ngươi định phản rồi!”
“Tiêu gia vốn trung thành, ngài không biết sao?” Ta cười mỉa, “Chỉ là ngài đối đãi với muội muội của trung thần như thế này, làm sao mà không khiến các huynh trưởng của ta nản lòng chứ – ngài thật sự không hiểu ư?”
Ta thẳng thừng ngồi xuống cạnh giường, “Xin Hoàng thượng rời đi, thần thiếp muốn nghỉ ngơi.”
Trịnh Lý Hành tức tối rời đi.
Trừng Ngọc lo lắng tiến đến bên cạnh ta, nói: “Nương nương, như thế có phải quá lộ liễu không?”
Ta không biểu lộ cảm xúc: “Không sao, để hắn sớm nhận ra vị trí của mình. Ta thực sự không muốn phí công giả vờ với hắn.”
Ta dặn dò: “Chúng ta hãy nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải tiếp kiến các mệnh phụ, không chừng còn có thể gặp các huynh trưởng của ta nữa.”
9.
Ngày mùng một năm mới, ta và Trịnh Lý Hành cùng ngồi tiếp kiến văn võ bá quan và các mệnh phụ trong ngoài triều đình.
Phượng quan, phượng bào cộng lại nặng đến vài chục cân, ngoài sự trang nghiêm, lộng lẫy để tôn lên khí thế của Hoàng hậu thì chẳng có ích gì.
Mặc một bộ y phục chán ghét và ngồi cạnh một người ta không ưa quả là vô vị, may thay, sau khi lễ chúc mừng kết thúc, ta có thể riêng gặp người thân của mình.
Sau khi hoàn tất lễ nghi, ta liền lui về sau bình phong ở chính điện Phượng Nghi cung chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân của người tiến vào, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Vi thần Tiêu Diễm An tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.