Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:53 sáng – 14/11/2024

1.

Ta là thê tử kết tóc của hắn suốt mười năm, nhưng khi hắn đăng cơ, lại chỉ phong ta làm Quý phi.

Ta đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ, rồi hỏi tiểu thái giám đến truyền chỉ kia: “Vậy Hoàng hậu là ai?”

Hắn run rẩy, không dám nhìn thẳng vào ta: “Là… là Chu nương nương…”

Ta khẽ cười, phất tay bảo hắn lui ra.

Trong điện, các cung nữ đều cẩn trọng quan sát sắc mặt ta, nhưng ta chỉ ôm thánh chỉ mà cười: “Thật đáng buồn cười, trên đời này lại có Hoàng hậu được phong vì tình yêu.”

2.

Hai tháng sau lễ sắc phong Quý phi, ta vẫn chưa gặp Hoàng hậu, nhưng lại gặp Hoàng thượng.

Nguyên do chẳng có gì khác, chiếu chỉ sắc phong Hoàng hậu bị nội các giữ lại suốt hai tháng, khiến hắn tức giận đến mức suýt sử dụng tới đình trượng.

Lúc này, vị tân đế đang lâm vào tình cảnh khốn đốn ấy, xông thẳng vào cung của ta, mở miệng nói ngay: “Mai An, nàng viết một tấu sớ, tự xin nhường lại hậu vị trung cung đi.”

Ta trợn mắt kinh ngạc: “Đây chính là cách mà Hoàng thượng nghĩ ra sao?”

Trịnh Lý Hành trông rất bực bội: “Hiện giờ không còn cách nào khác. Nếu nàng chủ động xin từ bỏ hậu vị, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”

Ta suýt cười vì tức giận: “Hoàng thượng chưa từng giải thích một lời nào đã muốn c//ướp đi hậu vị của ta, lại còn mong ta tự dâng sớ từ bỏ? Hành lang, ngài mơ đẹp quá rồi.”

Hắn bị thái độ không hợp tác của ta làm cho nổi giận: “Tiêu Mai An, trẫm đã sớm nói với nàng, trẫm với nàng đã chẳng còn tình cảm gì nữa. Trong lòng trẫm chỉ có Tú Ngân mà thôi.”

Giọng ta buồn bã: “Thần thiếp với Hoàng thượng không còn tình cảm, nhưng chẳng lẽ mười năm ân nghĩa cũng không có hay sao? Thần thiếp từ nhỏ đã được Thái hoàng Thái hậu nuôi dạy, trong lòng chỉ nghĩ làm thế nào để trở thành Thái tử phi của ngài, làm sao giúp ngài hoàn thành đại nghiệp thiên hạ. Mười năm ở đông cung, thần thiếp chưa từng kiêu ngạo, ghen tuông, một lòng một dạ giúp ngài quản lý Đông cung, dạy dỗ con cái, ngài cũng đều thấy rõ. Ngay cả Chu muội muội cũng chưa từng nói một lời trách móc với thần thiếp. Vậy thần thiếp đã làm sai điều gì mà phải chịu đựng sự nhục nhã, giáng từ thê xuống thiếp như thế này? Thần thiếp đã dâng hết mọi thứ cho Hoàng thượng, ngay cả con của ta… con của ta…”

Càng nói, nét mặt Trịnh Lý Hành càng khó coi, đến khi ta nói câu cuối, hắn lập tức quát lớn: “Đủ rồi! Nàng đang nói bậy bạ gì thế?”

Nước mắt ta lã chã rơi, hắn dường như có chút không đành lòng, hít một hơi sâu: “Ngày mai trẫm muốn thấy tấu sớ của nàng, nếu không… nếu không đừng trách trẫm không nể tình!”

Ta mắt đẫm lệ nhìn hắn vội vã rời đi, Trừng Ngọc lập tức bước tới đỡ ta: “Nương nương, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải viết tấu sớ sao?”

Liên Ngọc bên cạnh tức giận đến mức bật khóc: “Thật là nhục nhã! Hoàng thượng khi xưa từng thề non hẹn biển sẽ cùng nương nương bách niên giai lão, nay lời thề đó đều đem cho chó ăn cả rồi sao?!”

“Cẩn thận lời nói.” Ta trách nàng: “Trừng Ngọc, Liên Ngọc, giờ đã không còn như lúc ở Đông cung nữa. Các ngươi là đại cung nữ trong cung Quý phi, mỗi lời nói, hành động đều đại diện cho ý của ta. Những lời bất kính như vậy, không được phép nói nữa.”

Trừng Ngọc mặt đầy bi phẫn: “Người là chính thê do Thái hoàng Thái hậu thân định cho Hoàng thượng, chẳng lẽ lại phải cam chịu làm Quý phi ư?”

Ta không nói gì, chỉ đưa tay nhận khăn từ tiểu cung nữ, rửa mặt hai lần trong chén nước hoa hồng ấm, cho đến khi không còn ai nhìn thấy dấu vết của nước mắt.

Sau đó, ta ra hiệu cho cung nữ mang nước đi, rồi nhẹ nhàng cười: “Quý phi thì Quý phi, nếu Hoàng thượng đã nhất quyết làm theo ý mình, ta cứng rắn thì có lợi ích gì?”

Trừng Ngọc do dự: “Nhưng nương nương, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải dâng sớ xin từ bỏ hậu vị sao?”

“Hậu vị không thể giữ nữa, nhưng dâng sớ từ bỏ thì… không bao giờ.”

Ta hạ giọng: “Vừa phải chịu thiệt thòi, vừa phải để họ chiếm được hời, chẳng lẽ chuyện tốt đều để cho bọn họ hưởng hết sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”

3.

Ngày hôm sau, từ nội cung truyền ra tin tức rằng Tiêu Quý phi bệnh nặng.

Có tin đồn rằng, đêm trước, Hoàng thượng có đến gặp Tiêu Quý phi nói điều gì đó rồi nổi giận bỏ đi; đến đêm, Quý phi đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi.

Khi thái y đến khám, Quý phi nương nương thổ huyết, khiến cả cung hoảng loạn.

Thái y cũng không cách nào chữa trị, chỉ nói rằng Quý phi vì uất ức mà khí huyết công tâm, kinh mạch rối loạn, giờ chỉ có thể tịnh dưỡng, không được phép chịu thêm kích động.

Lời này vừa dứt, cả cung đều xôn xao.

Ai mà không biết thân thể Tiêu Quý phi vốn rất khỏe mạnh, vậy mà giờ lại “khí huyết công tâm”? Không chỉ các đại thần triều đình, ngay cả phi tần trong cung cũng khó mà không thấy bất bình.

Lúc này, ta đang thư thả dựa đầu vào giường, nhấm nháp nho tiến cống từ phương Nam, nghe Liên Ngọc kể lại buổi sáng đi gặp Trịnh Lý Hành:

“Nô tỳ vừa lên là khóc ngay, nói rằng nương nương vốn gắng gượng để viết tấu sớ từ bỏ hậu vị, nhưng viết đến một nửa thì đột nhiên thổ huyết. Giờ nương nương nằm trên giường hôn mê, không còn sức để viết tiếp nữa, chỉ bảo nô tỳ đến bẩm báo, nếu nương nương đã bệnh nặng không thể quản lý lục cung, thì Hoàng hậu này cũng không thể làm. Chi bằng Hoàng thượng hãy lập người khác làm Hoàng hậu đi.”

Nàng kể rất sinh động: “Nô tỳ vừa dâng tấu biểu lên, người không nhìn thấy sắc mặt của Hoàng thượng lúc đó đâu! Lập tức tối sầm lại ngay. Sau đó hỏi nô tỳ cái gì đó, nhưng nô tỳ chỉ vừa dập đầu vừa khóc, cuối cùng Hoàng thượng tức giận, bảo nô tỳ mau lui ra.”

Trừng Ngọc liền đưa cho ta một quả nho đã bóc vỏ: “Không uổng công nửa đêm chúng ta vất vả bắt hai con gà, lấy được tận ba bát m//áu lớn. Chỉ riêng tấu sớ thôi cũng đã tưới đầy một bát, bảo sao không làm người ta rợn người chứ?”

Ta suýt chút nữa lại buồn nôn.

Kế sách này chính là do ta nghĩ ra: tìm một ít m//áu gà tươi, một phần đổ lên tấu sớ để giả vờ ta bi thương thổ huyết, phần còn lại đổ vào ruột gà rồi nuốt xuống. Đợi thái y đến, ta sẽ thổ huyết ngay trước mặt bọn họ—m//áu thật mà, ai còn phân biệt được là m//áu người hay m//áu gà sao?

Thái y khám không ra bệnh, tất nhiên là kết luận rằng ta vì uất ức bị giáng từ chính thất xuống thiếp mà đột ngột phát bệnh.

Còn chuyện nửa đêm lấy đâu ra m//áu gà tươi ư?

Dù rằng cung quy có nói việc hậu phi kết nối với ngự thiện phòng là đại tội, nhưng ta, Tiêu Mai An, từ khi tám tuổi đã được Thái hoàng Thái hậu đưa vào cung giáo dưỡng, đến lúc gả cho Thái tử, phong làm Quý phi, đã lăn lộn trong cung suốt mười mấy năm.

Ta đã sớm bố trí người của mình khắp nơi trong cung cấm. Tìm hai con gà từ ngự thiện phòng thì có gì khó? Chỉ cần tiền bạc đến nơi, mọi thứ đều được giải quyết.

Còn tiền bạc thì—nội cung ta có Thái hoàng Thái hậu thưởng cho trước đây, ngoại cung có cả Tiêu gia chống lưng. Trong toàn bộ hậu cung, chỉ e kẻ giàu có nhất chính là ta, Tiêu Mai An.

Từ đó, ta an nhàn dưỡng bệnh trong cung, triều thần cuối cùng cũng ngừng tranh cãi, miễn cưỡng đồng ý lập Chu Tú Ngân làm Hoàng hậu.

Cuộc tranh đoạt hậu vị trung cung kéo dài suốt ba tháng từ khi đăng cơ cuối cùng cũng chấm dứt.

Cả nội cung, ngoại cung và đến cả người dân trong kinh thành đều thương xót cho ta, vì Hoàng thượng thiên vị mà mất đi ngôi hậu.

Chu Tú Ngân chính thức trở thành Hoàng hậu, nắm quyền cai quản lục cung, còn ta thì nằm trong một góc cung nhỏ, sống cuộc đời lay lắt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Thượng vị không chính, ắt mất lòng dân,” ta nhìn về phía Phượng Nghi cung, lẩm bẩm: “Đừng vội, mới chỉ là khởi đầu thôi… chúng ta còn nhiều thời gian để xem.”

4.

Ba tháng sau, ta mới lần đầu vào yết kiến Hoàng hậu.

Ba tháng qua, ta bị “buộc” ở trong cung tịnh dưỡng, không phải tham gia bất kỳ việc nào—tức là bị cấm túc.

Các tiểu phi tần trước đây ở trong cung của ta cũng bị chuyển đi hết, dường như họ sợ ta trong thời gian bệnh tật sẽ bày trò kết bè kéo phái.

Ta không để tâm, chỉ lo dưỡng sức.

“Không phải nói rằng chúng ta nhường ngôi vị Hoàng hậu thì bọn họ sẽ để chúng ta yên sao? Giờ còn phải lo trước tính sau, những chuyện phiền phức sau này chắc chắn không ít đâu.”

Ta kín đáo dặn Trừng Ngọc và Liên Ngọc: “Cung cấm xưa nay không phải nơi dễ sống, người nào vào đây cũng nhiễm bẩn cả… huống hồ Chu Tú Ngân vốn không phải là người rộng lượng.”

Hôm nay là ngày toàn hậu cung đến bái kiến Hoàng hậu, cũng là ngày đầu tiên ta được giải trừ cấm túc.

Ta dậy sớm, sai người hầu hạ, sửa soạn kỹ càng.

Ta khoác lên mình một bộ cung trang màu trắng nhạt, kiểu dáng vô cùng đơn giản, cài lên đầu vài bông hoa lụa rồi ra ngoài.

Cách ăn mặc này, có lẽ còn không bằng vài vị quý nhân được sủng ái trong cung.

Hy vọng rằng vị Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung sẽ hiểu rằng đây là ta đang nể mặt nàng ta, đừng có mà không biết điều.

“Thần thiếp, họ Tiêu, khấu kiến Hoàng hậu nương nương. Kính chúc nương nương vạn phúc kim an.” Ta bước lên, cung kính hành lễ đại khấu trước chính điện Phượng Nghi cung.

Chu Tú Ngân ngồi trên bảo tọa không hề động đậy.

Ta cúi đầu, vẫn nghe thấy tiếng chén trà va nhẹ vào nhau.

Nàng ta muốn dằn mặt ta sao?

Ta thầm thở dài, Chu Tú Ngân vẫn hành sự như cũ, chỉ biết làm theo ý mình.

Lúc này mà gây khó dễ cho ta chẳng có lợi gì cho nàng ta, chẳng lẽ nàng ta không biết?

Chỉ là từ lâu nàng ta đã không ưa ta, giờ có cơ hội để áp đảo, sao lại không tận dụng chứ.

Vậy là ta cứ thế mà quỳ, có lẽ Hoàng hậu đã uống xong một chén trà, nhưng nàng ta vẫn không gọi ta đứng lên.

Các phi tần khác lần lượt bước vào, chỉ thấy Tiêu Quý phi quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy cửa Phượng Nghi cung đóng lại—rõ ràng toàn bộ phi tần đã đến đông đủ.

Nàng ta định dùng ta để phô trương uy thế của mình sao?

Ta không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là ta không suy tính.

Lúc này đang quỳ đây, trong đầu ta đã bắt đầu nghĩ cách làm sao để việc này lan truyền ra khắp nội cung, ngoại cung, thậm chí đến cả triều đình.

Nhưng ta còn chưa tính xong, đã nghe có người cất lời: “Hoàng hậu nương nương, Quý phi mới vừa khỏi bệnh, sợ rằng không thể chịu nổi việc quỳ lâu như vậy. Xin nương nương khai ân, cho phép nàng đứng dậy.”

Là Cung phi.

Ta hiểu ngay.

Nàng là trắc phi trước đây của Thái tử, tính ra còn có tư cách hơn Chu Tú Ngân, lại sinh hạ một nam một nữ.

Chỉ có những người ở tiềm để lâu năm như nàng mới dám nói chuyện với Hoàng hậu như vậy.

“Cung phi nương nương nói vậy là sao? Hoàng hậu nương nương là chủ của lục cung, người bảo ai quỳ thì người đó phải quỳ, sao lại có phần cho các phi tần chúng ta xen vào?” Một giọng nói kiều mị vang lên.

Ta giật mình, trong cung này lại có người dám nói năng ngông cuồng đến vậy sao?

Giọng này ta chưa từng nghe qua, chắc hẳn không phải người được đưa từ tiềm để lên, có lẽ là người mới nhập cung sau khi Hoàng thượng đăng cơ, hẳn là được sủng ái lắm.

Ta kinh ngạc, lúc ta còn cai quản tiềm để, làm gì có người được sủng ái nào dám vô phép thế này.

Giờ không còn ở dưới tay ta quản nữa, Hoàng hậu rốt cuộc là quản lí hậu cung thế nào vậy?

Ta cảm thấy không hài lòng.

Chu Tú Ngân khẽ ho một tiếng: “Được rồi, không được vô lễ.”

Nàng ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Xem trí nhớ của ta kìa, chỉ lo uống trà mà quên mất Tiêu muội muội vẫn còn quỳ dưới kia, mau đứng lên đi.”

Ta được Trừng Ngọc đỡ dậy, bước chân khập khiễng đến ngồi xuống bên tay trái của Hoàng hậu.

Chu Tú Ngân lúc này đã nở một nụ cười: “Quý phi đã dưỡng bệnh mấy tháng nay, e rằng vẫn chưa gặp mấy vị muội muội mới vào cung nhỉ.”

Ta trong lòng thầm chúc nàng ta sớm quên hết mọi thứ như người mắc bệnh suy giảm trí nhớ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Nương nương nói phải lắm, lúc tuyển tú thần thiếp quả thực không biết chút nào, chắc hẳn đều là những mỹ nhân tuyệt sắc. Nương nương ban ơn, cho thần thiếp nhận mặt vài người đi.”

Ta vừa nhắc đến từ “mỹ nhân”, sắc mặt Hoàng hậu thoáng tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Mấy vị này, Hồ Tiệp dư, Diệp Tiệp dư đều là con gái của các gia tộc có công, còn Triệu Quý nhân, Tôn Quý nhân, và Ngụy Quý nhân là tuyển từ dân gian. Quý phi nên hòa hợp với các nàng, nếu có gì không đúng mực thì trực tiếp dạy bảo cũng được.”

Ta thầm nghĩ: “Ta chẳng cần phải dạy dỗ ai nữa, bây giờ đó là việc của ngươi,” rồi bỏ ngoài tai những gì nàng nói.

Hoàng hậu lại căn dặn thêm vài điều, đại ý là mọi người trong cung phải tuân theo cung quy.

Đang nói dở, bỗng có người vào báo: “Người bên Hồng Ninh cung đến báo, nói Tam hoàng tử muốn đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương ạ.”

Ánh mắt Hoàng hậu lập tức sáng rực lên: “Mau cho vào.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận