6
Hàng ngày ta dậy sớm tập võ, chuẩn bị cho khoa cử, tối đến lên giường, lăn qua lộn lại.
Cũng… coi như là hạnh phúc.
Nếu Dung Ngọc bớt đòi hỏi đi một chút, ta cũng có thể bỏ chữ “Coi như” đi.
Mọi chuyện vốn dĩ thuận buồm xuôi gió, không ngờ trước mấy ngày thi, nha hoàn của tiểu thư là Thu Nhi tìm đến.
“Hữu Hữu tỷ tỷ!” Nàng nắm lấy tay ta khóc lớn: “Sáng nay có người xông vào biệt viện, bắt tiểu thư đi rồi!”
Ta kinh hãi, ai mà to gan thế, dám xông vào biệt viện của phủ Vinh Nam hầu.
Người bình thường thì không xông vào được nhưng cháu ruột của hoàng đế, thế tử Triệu Vương thì là ngoại lệ.
Thế tử Triệu Vương Dung Lệ, là một tên côn đồ khét tiếng ở kinh thành, rượu chè cờ bạc, ăn chơi trác táng, đủ cả.
Dung Ngọc đã ra ngoài, ta không đợi hắn được, liền xông thẳng vào phủ thế tử, một chưởng phá tan bốn cánh cửa lớn.
Vừa xông vào, cảnh tượng trước mắt đập thẳng vào mắt!
Khắp nơi là lụa mỏng , từng mảnh, từng mảnh, bị xé toạc khỏi y phục một cách thô bạo.
Tiểu thư mà ta từ nhỏ đã bảo vệ, thiên kim của phủ Vinh Nam hầu, lúc này chỉ còn mỗi quần lót là lành lặn.
Đè lên người nàng, xé rách quần áo của nàng là một tên nam nhân béo ú, mặt đầy thịt mỡ.
Thấy ta xông vào, hắn lập tức kinh ngạc: “Ngươi là ai… á!”
Cùng với tiếng kêu thảm của hắn, là một tia sáng bạc.
Con dao găm trong tay ta đã bay thẳng ra, sượt qua mũ của hắn, cắm vào giường.
Mũ bị đứt, tóc hắn xõa tung, môi run rẩy, vẻ mặt như vừa bị dọa choáng váng.
Ta đá hắn ra, kéo tiểu thư dậy, làn da trắng ngần của nàng đầy những vết hằn đỏ.
“Hữu Hữu.” Tiểu thư mặt mày héo úa nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời: “Ngươi đến rồi.”
“Ta đến muộn rồi.” Ta ghét bỏ đống lụa là trên giường, cởi áo choàng, quấn quanh người nàng.
Những tên hộ vệ vừa bị ta đánh lui xông vào, một đám đông đen kịt.
Có lẽ là có người chống lưng, Dung Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn, run rẩy chỉ vào ta nói: “To gan thật…”
“Ngươi mới to gan đó!” Ta đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Ban ngày ban mặt, xông vào phủ bắt người, có ý đồ xấu, cho dù ngươi là thế tử thân vương, cũng không thể coi thường quốc pháp!”
“Thiên hạ này là thiên hạ của Dung gia, Dung Lệ ta chính là quốc pháp!” Dung Lệ chỉ vào ta, quát lớn: “Người đâu, bắt ả lại!”
Đám hộ vệ đó đã bị ta dạy dỗ, không dám tiến lên, chỉ chần chừ bước từng bước nhỏ, ta rút dao găm, cầm ngang trước ngực.
Đang lúc không khí căng thẳng, ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên:
“Hồi ta thành hôn, thế tử không đến chúc mừng, hóa ra là giữ vở kịch chính cho hôm nay à…”
Dung Ngọc như gió xuân tuyết tan, nhẹ nhàng hóa giải cuộc chiến đao kiếm.
Cãi nhau cũng cãi xong rồi, đánh nhau cũng đánh xong rồi, lúc này mới bắt đầu nói lý lẽ.
“Nhi tử của Vinh Nam hầu nợ ta năm nghìn lượng bạc, Vinh Nam hầu đã lấy nàng ta ra để trả nợ, nói nàng ta khác với người thường, có thể đọc sách là nhớ, nếu ta cưới về, đứa con sinh ra sẽ thông minh như nàng ta.
Mặt tiểu thư lập tức tái nhợt.
Nàng vốn thông minh, chí hướng cao xa nhưng hóa ra trong mắt phụ huynh, nàng vẫn chỉ là một món đồ có giá, có thể mua bán.
“Năm nghìn lượng, ta trả cho ngươi.” Ta tức giận nhìn Dung Lệ.
Nói xong, ta mím môi, vẫn kiên định nói: “Hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy nhưng ta sẽ viết giấy nợ cho ngươi, cho dù có phải đi bán nghệ trên phố, ta cũng sẽ trả cho ngươi.”
Dung Lệ nhất thời không nói nên lời, nhìn về phía Dung Ngọc.
Dung Ngọc cong môi: “Chỉ năm nghìn lượng bạc thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như vậy?”
Khi ta ở phủ Vinh Nam hầu, tiền tháng một lượng, tiền tháng của tiểu thư cũng chỉ mười lượng, năm nghìn lượng đối với chúng ta mà nói, chẳng khác gì giá trên trời.
“Chiếc túi thơm định tình của ta với nàng.” Dung Ngọc thì thầm bên tai ta: “Nàng mở ra xem.”
Hồi thành thân quá vội vàng, tín vật cũng chuẩn bị qua loa, ta tặng hắn một dải vải thô, hắn tặng ta một chiếc túi thơm thêu gấm.
Ta khó hiểu, tháo chiếc túi thơm ở thắt lưng xuống, dưới ánh mắt đầy ý cười của hắn, ta mở dây rút, đổ ra một nắm nhỏ “Trái tim.”
Trong đó có một mảnh, ở mép lộ ra chữ trên tờ ngân phiếu.
Ta vội vàng mở ra, lập tức trợn tròn mắt.
“…… Một, một, một vạn…”
“Mười chín vạn chín nghìn chín trăm lượng.” Dung Ngọc cười nói: “Là tiền sính lễ của ta.”
7
Trên xe ngựa trở về phủ.
Dung Ngọc nhẹ nhàng nắm tay ta như đồ chơi nhưng ta lại thấy như ngồi trên đống lửa.
“Sao không nói cho ta biết, trong túi thơm đựng ngân phiếu?”
“Nói cho nàng biết, nàng sẽ nhận không?” Dung Ngọc ngẩng đầu hỏi.
Tất nhiên là không!
Hai mươi vạn lượng tiền sính lễ, còn tặng kèm một mỹ nhân tuyệt sắc, cái bánh từ trên trời rơi xuống này, đổi lại là ai cũng không dám nhận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy ta lắc đầu lia lịa, ánh mắt Dung Ngọc có chút buồn bã: “Ta sớm biết, nàng đối xử với ta xa cách, không coi ta là người trong lòng, không ưng ta, không muốn nhận tiền của ta, càng không thể vì ta mà đi bán nghệ, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Không không không, ta coi chàng là người trong lòng…”
Ta vội vàng, nhận ra không đúng: “Không phải! Là người trong tim! Ta không thích chàng thì thích ai, ta sắp thích chàng chết rồi!”
“Thật không?” Dung Ngọc liếc nhìn ta.
“Thật mà! Ta chẳng phải đã thề với chàng rồi sao?”
“Nàng nói lại lời thề cho ta nghe.”
Ta: “… Ở đây á?”
Ta liếc mắt sang một bên, tiểu thư vẫn còn trong xe!
Tiểu thư từ khi lên xe, sau khi xin Dung Ngọc bút mực, liền không nói một lời, cúi đầu viết chữ.
“Quả nhiên là nàng đang lừa ta…” Dung Ngọc thở dài thườn thượt.
Ta liều lĩnh không cần mặt mũi, áp sát vào tai hắn, nói lại một lần lời thề ngọt ngào như mật.
Nói xong, ta mặt đỏ tai hồng, không nhịn được nhìn sang tiểu thư, cầu nguyện nàng không nghe thấy.
Tiểu thư vẫn luôn bình tĩnh, lặng lẽ cầm chén trà, uống một ngụm trà đặc.
Sau đó, đưa ba tờ giấy tới.
Nhưng lại bỏ qua ta, đưa cho Dung Ngọc.
Dung Ngọc lướt mắt nhìn qua, ngẩng đầu nhìn tiểu thư.
Tiểu thư không nói gì, cũng nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như có sự giao lưu không lời.
8
Phủ Vinh Nam hầu đã bán tiểu thư, tiểu thư không thể về nhà, may mà khi lão phu nhân còn sống, đã tặng cho tiểu thư một căn nhà nhỏ.
Ta bảo Thu Nhi đi dọn dẹp căn nhà nhỏ đó, còn để tiểu thư tạm trú tại phủ Trưởng Công chúa.
Sắp xếp cho tiểu thư ở tại viện bên, trước khi đi, nàng gọi ta lại:
“Hữu Hữu.”
Tiểu thư đã mặc lại quần áo của mình, chỉ là bị xé rách rất nhiều, trên vai vẫn khoác áo choàng của ta: “Hắn, đối xử với ngươi thế nào?”
Ta biết tiểu thư nói đến ai, không chút do dự, nói rõ ràng, dứt khoát: “Luôn rất tốt.”
Tiểu thư không biết đang nghĩ gì, ánh mắt tối sầm lại, sau đó cũng từ từ cười: “Vậy thì tốt.”
Trở về phòng ngủ chính, đẩy cửa ra, ta thấy Dung Ngọc đang ngồi trên giường thấp, một tay chống má, một tay cầm chén rượu.
Thấy ta vào, hắn lạnh nhạt nói: “Ta tưởng tối nay nàng sẽ không về mà muốn ngủ cùng tiểu thư nhà nàng, nàng ta có áo choàng ấm áp, ta có rượu lạnh đêm trăng.”
Ài, giọng điệu này… thật là u oán!
Ta ôm hắn từ phía sau, hai tay vòng lấy eo thon của hắn, cằm tựa lên vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Chàng không có áo choàng nhưng chàng có ta mà, còn lạnh không?”
Dung Ngọc quay đầu nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chớp mắt, lại không vui nói: “Nàng ta đưa cho ta ba tờ giấy, nàng không nhìn thấy viết gì, sao không hỏi?”
“Ta không nhìn thấy nhưng ta đoán được.”
Ta ôm mỹ nhân tuyệt sắc trong lòng, lắc lư nói: “Ước chừng là, làm sao trả lại chàng năm nghìn lượng đó… Tiểu thư ngoài việc đọc sách là nhớ thì tính toán cũng rất giỏi.”
“Tin nàng ta như vậy sao?” Dung Ngọc khẽ cụp mắt đẹp: “Ta còn tưởng, nàng sẽ nghĩ nhiều hơn chứ…”
“Nghĩ nhiều cái gì? Chàng và tiểu thư liếc mắt đưa tình? Tiểu thư viết cho chàng mấy lời mập mờ? Tiểu thư thấy chàng liền đánh mất lý trí muốn tranh giành với ta? Ta mới sẽ không nghĩ như vậy!”
Ta và tiểu thư đã cùng nhau trải qua nhiều năm tháng, nếu không hiểu rõ tính tình con người nàng thì làm sao xứng với mười hai năm sớm tối bên nhau?
Đã nói đến đây, ta dứt khoát mở lòng, nói rõ ràng với Dung Ngọc.
Từ khi Đại công chúa mở khoa cử cho nữ tử, tiểu thư đã nói với tất cả chúng ta rằng, khoa cử là một con đường tiến thân, trên con đường này, chỉ phân cao thấp về tài năng, không phân xuất thân thế nào, càng không phân nam hay nữ.
Muốn thay đổi vận mệnh, đây là cơ hội duy nhất.
Tiểu thư cầm cố trâm cài, đồ trang sức, để các nha hoàn đều có thể mua được bút mực giấy nghiên, hết sức giúp đỡ những nữ tử giống như ta.
Khi tặng ta con dao găm, tiểu thư nói tiền tháng của mình chỉ đủ mua con dao găm ngắn như vậy, sau tết sẽ tích cóp thêm, đổi cho ta một thanh đại đao dài oai phong hơn…
“Dung Ngọc.”
Ta nhìn đôi mày thanh tú của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta từ nhỏ đã tập võ, không giỏi văn chương, cũng không đủ thông minh nhưng ta nghĩ, trên đời này người như Đại công chúa và tiểu thư rất ít, người như ta thì nhiều nhất. Những người bình thường như chúng ta, không cần phải tự cho mình là thông minh, hoặc ép buộc bản thân, hãy dám thừa nhận sự bình thường của mình, sau đó cố gắng theo đuổi một ánh sáng, hòa mình vào ánh sáng, bầu bạn với ánh sáng, cũng là một điều rất tốt.”
Dung Ngọc cười nhìn ta, lẩm bẩm nói: “Có thể nhìn thấu những điều này, nàng đã không còn bình thường nữa rồi.”
Ta được khen, cảm thấy vui vẻ, cầm tay Dung Ngọc, cùng hắn uống rượu.
Không phải người ta nói rằng ân sủng của mỹ nhân khó mà hưởng thụ nhất sao?
Ta uống một chút là say, say rồi thì mặt dày mày dạn, đè lên Dung Ngọc mà chỉ trích hết lời.
Nói hắn ham vui, không biết kiềm chế, hay ghen tuông, hay ăn dấm chua, hay oán trách.
“Nhưng tiểu thư nói chàng là Long Tỉnh thành tinh, ta đoán, tiểu thư đang khen chàng, khen chàng hương trà thơm ngọt, thanh nhã hơn người… Ừm, tiểu thư nói đúng, đúng là rất thơm…”
Ta kéo lộn xộn quần áo của Dung Ngọc, lúc ta mơ màng vừa ngửi vừa hôn thì cửa phòng khẽ vang lên vài tiếng.
“Công tử, phu nhân mang về… Cầu kiến người…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.