6
Nha hoàn bên cạnh phản bác.
“Nước biển sao lại có thể có màu tím, nước biển là màu xanh!”
Một nha hoàn khác khinh thường đẩy tôi lên xe.
“Nó còn chưa từng nhìn thấy biển, nói với nó làm gì.”
Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn chui vào xe ngựa.
Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy biển, thậm chí tôi còn chưa từng bước ra khỏi cánh cổng Đỗ gia.
Hàng ngày tôi chỉ giặt quần áo, quét dọn sân, sau khi khách xong việc thì bưng nước vào lau người cho mẹ.
Thể chất của cá chép rất đặc biệt, trăng tròn thì đầy, trăng khuyết thì vơi, lúc trăng tròn, lực thủy triều mạnh, khí vận trong cơ thể chúng tôi dồi dào, mới có thể có thêm vận may để người khác có thể hấp thụ.
Cho nên, mỗi tháng, mẹ chỉ làm ăn nửa tháng.
Để kiếm tiền, Tôn Ngọc Liên sắp xếp thời gian của bà rất kín.
Tôi đứng trong sân, chăm chú nhìn vào cái đồng hồ Nhật Quang ở giữa sân, đợi đến giờ thì chạy đến gõ cửa. Có khách tính tình xấu, lúc ra sẽ đánh đập tôi, tôi ôm đầu, ngồi xổm ở góc tường không nói một lời.
Đợi hắn ta đi rồi, tôi lại nhấc chậu nước trên mặt đất, đi vào lau người cho mẹ.
Mẹ nhìn thấy mặt mũi tôi tràn đầy vết thương, sẽ ghét bỏ quay đầu đi. Tôi cũng mím chặt môi, không dám nói chuyện với bà.
Cả hai chúng tôi đều rất im lặng.
Nhưng những ngày không có khách thì lại khác.
Tôi phải giặt phơi Cửu Diệp Thảo cả ngày, đợi làm xong việc, tôi chạy đến phòng mẹ, thỉnh thoảng bà sẽ chịu nói chuyện với tôi vài câu.
Bà ấy nói, dưới có cá chép, trên có tử khí, miên miên nhược tồn, dùng mãi không hết.
Bà không giải thích cụ thể ý nghĩa, nhưng kỳ diệu thay, tôi lại có thể nghe hiểu. Khi biển có tử khí, là lúc khí vận của cá chép mạnh nhất.
Cho nên hôm đó bà mới lên bờ.
Đáng tiếc, Đỗ Tử Minh đã sớm bỏ thuốc độc cực mạnh vào bánh đào.
Tôi không biết đó là loại thuốc độc gì, có thể khiến một con cá chép có khí vận mạnh nhất không có sức phản kháng.
Con người luôn có những thứ kỳ quái để đối phó với chúng tôi, giống như Cửu Diệp Thảo, một loại cỏ nhỏ màu xanh lá bình thường, một cây chín lá đơn, có thể thấy ở khắp mọi nơi trong rừng và ven đường, sau khi phơi khô rồi đun nước, lại có thể tiêu giải năng lượng mà cá chép trong nước cần.
Con người là khắc tinh duy nhất của cá chép, mẹ thật không nên lên bờ.
7.
Xe ngựa nhanh chóng đến nơi, trước mắt là một bức tường viện cao ngất, xây dựng còn uy nghi hơn cả Đỗ gia.
Tôn gia là đại hộ ở huyện Thanh Phong, không giống với Đỗ Tử Minh phát tài nhờ cá chép, Tôn gia vẫn luôn làm nghề buôn xe ngựa, giàu có mấy đời, cho nên lúc trước Đỗ Tử Minh đi cầu hôn Tôn Ngọc Liên mới khó khăn như vậy.
Vào cửa hông Tôn phủ, tôi vừa đi vừa nhìn đông ngó tây, biểu hiện rất tò mò với bất kỳ thứ gì xuất hiện trong tầm mắt.
Nha hoàn Tôn phủ khinh thường chê bai: “Đây chính là con cá chép kia sao? Sao lại không có quy củ như vậy!”
“Đúng vậy, còn muốn đến dính chút phúc khí, nhìn cũng chẳng ra sao cả?”
“Ha ha, phúc khí của nó là dành cho đàn ông, ngủ một giấc mới có thể dính được, tỷ tỷ Hỷ Tước đừng có mơ tưởng hão huyền.”
Trong tiếng thì thầm của mọi người, tôi bị nha hoàn dẫn vào một phòng ngủ nguy nga tráng lệ, bên trong đã có một ông lão ngồi trên giường đợi tôi.
Bụng phệ, tóc nửa bạc, cười lên, đôi mắt tam giác như hạt đậu xanh nheo lại thành một khe hở, đây chính là nhị thúc của Tôn Ngọc Liên – Tôn Chính.
Tôi đã gặp ông ta một lần ở Đỗ gia, ôm một nha hoàn nhỏ tuổi hơn tôi sờ soạng khắp người, hình như ông ta thích những cô gái mười mấy tuổi.
Cửa phòng đóng lại, tôi rụt vai, cung kính quỳ xuống.
“Tôn lão gia.”
“Ừm, ngươi chính là Khương Vô phải không, còn khá hiểu phép tắc.”
Tôn Chính vẫy tay với tôi.
“Lại đây——”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy, trong quá trình đi về phía ông ta, mắt không ngừng liếc nhìn, nhìn đông một cái, ngó tây một vòng.
Tôn Chính không vui nhíu mày.
“Ngươi nhìn gì vậy?”
“Tôn lão gia, nhà của ngài thật đẹp, vừa đẹp vừa lớn, đẹp hơn Đỗ gia nhiều.”
Trong sân của các ngài có rất nhiều hoa, Đỗ gia chỉ có gạch xanh lớn, dùng để phơi Cửu Diệp Thảo.”
Tôi ngồi xuống dưới gối Tôn Chính, dựa vào đùi ông ta.
“Chỉ có một điều không tốt—— ưm—— thật xin lỗi——”
Tôi làm bộ ngây thơ thè lưỡi, Tôn Chính cười lên, lồng ngực phập phồng, cái bụng phệ rung lên bần bật.
“Không tốt ở chỗ nào, ngươi nói đi, không sao đâu.”
8.
“Có một tỷ tỷ mặc áo hồng, nàng nói phúc khí của chúng ta là cá chép chỉ dành cho đàn ông, còn phải ngủ mới có thể cho, nàng nói bậy, căn bản không phải như vậy!”
Tôi tỏ vẻ rất tức giận, Tôn Chính lập tức ngẩn ra. Ông ta mắt sáng lên, từ trên bàn thấp bên cạnh cầm một miếng điểm tâm, nhét vào tay tôi.
“Cá chép không phải đều như vậy sao? Chẳng lẽ Khương Vô còn biết cách khác để cho khí vận? Nói cho lão gia ta nghe, nói hay sẽ thưởng hậu hĩnh.”
Tôi nhận lấy điểm tâm nhét vào miệng nuốt chửng, một bên đấm ngực, một bên thở phì phò nói: “Đương nhiên là không phải rồi! Ngủ có thể cho được bao nhiêu khí vận chứ, chỉ một chút xíu thôi, cách cho khí vận của tộc cá chép chúng ta là—— ư——”
Tôi bị bánh ngọt làm nghẹn đến nỗi trợn trắng mắt, Tôn Chính vội rót một tách trà đưa cho tôi, tôi uống liền ba tách mới thở được, nịnh nọt ôm lấy đùi Tôn Chính.
“Tôn lão gia, ngài đối xử với ta thật tốt!”
Tôn Chính kiên nhẫn vỗ đầu tôi hai cái như an ủi.
“Tiếp tục nói, cách đó gọi là gì?”
“Gọi là cộng sinh, cá chép và con người tiến hành một nghi thức, có thể truyền toàn bộ khí vận của cá chép cho người này, hơn nữa là liên tục không ngừng, cá chép tu luyện càng mạnh, người cộng sinh cũng sẽ càng mạnh.”
“Mẹ ta nói, dưới có cá chép, trên có tử khí, tử khí đông lai rõ ràng là tướng mạo của đế vương, chúng ta là cá chép có thể giúp người ta làm hoàng đế nhưng các người lại không dùng theo cách này.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi rất ấm ức.
“Hoàng đế là người lợi hại nhất trên thế gian, tại sao Đỗ Tử Minh lại không muốn làm hoàng đế? Hắn bắt mẹ ta tiếp khách bán thân, ngư dân ngủ một giấc, cũng chỉ là để ra khơi bắt thêm chút cá mà thôi, ta thật không hiểu các người đang nghĩ gì?”
Tôn Chính đã ngây người, cúi đầu lẩm bẩm.
“Tử khí đông lai? Hoàng đế? Trách không được, trách không được ——”
Tôn Chính mắt sáng lên, nắm chặt vai tôi.
“Khương Vô, ngươi có nguyện ý cộng sinh với ta không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mắt liếc về phía đĩa điểm tâm: “Tôn lão gia đối xử với ta tốt như vậy, đương nhiên là được rồi——”
9.
Tôn Chính cười ha ha, đi tới nhét cả đĩa điểm tâm vào lòng tôi.
Tôi nhân lúc ăn điểm tâm mà uống trà từng ngụm từng ngụm.
Đỗ Tử Minh chưa bao giờ cho tôi uống nhiều nước như vậy, mùa hè nắng gắt, tôi ngồi xổm trong sân nhìn đồng hồ mặt trời, trước mắt toàn là một màu trắng xóa. Môi khô nứt nẻ, từng mảng lớn da môi trắng nhợt dựng lên, tôi cứ xé chúng, xé đến nỗi môi chảy máu, rồi đói khát liếm máu trên miệng mình.
Thật ra nếu không có nước thì máu cũng rất ngon—— Tôn Chính ngửa đầu cười, tôi nhìn chằm chằm vào cái cổ ngắn ngủn của ông ta mà ngẩn người.
“Khương Vô, nghi thức này phải làm gì?”
Giọng điệu của Tôn Chính càng thêm ôn hòa, tôi tiếp tục cúi đầu ăn điểm tâm.
“Phải chuẩn bị một cái bồn tắm lớn, hai người cùng ngâm trong bồn, sau đó—— á——”
Lời còn chưa dứt, Tôn Chính đã hung hăng bóp cổ tôi.
Đĩa điểm tâm trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tôin tành, tôi giãy giụa dùng hai tay đẩy ông ta.
“Khương Vô, ngươi coi ta là trẻ ba tuổi sao? Dùng loại thủ đoạn này để lừa ta?”
Tôn Chính siết chặt tay, tát tôi hai cái thật mạnh.
Tôi bị ông ta tát đến hoa mắt chóng mặt, ông ta lại đổi sang túm tóc tôi, ấn đầu tôi xuống, đập vào ván giường.
“Đùng—— đùng——”
Từng cái từng cái, kèm theo giọng điệu hung dữ.
“Bồn tắm? Ngâm nước? Mẹ nó mày muốn chạy đúng không? Cá chép gặp nước thì mạnh, ai cũng biết đạo lý này, mày dùng cái này để lừa tao?”
Tôi bị đập đến hoa mắt chóng mặt, vừa khóc vừa giãy giụa.
Thấy tôi như vậy, hô hấp của Tôn Chính đột nhiên trở nên gấp gáp.
Ông ta đưa tay xé quần áo tôi, cười tà nói: “Còn tưởng là đứa trẻ ngoan, lại đây cho lão gia xem, con cá chép nhỏ này, rốt cuộc có mấy cái tâm nhãn.”
10.
Là tôi sơ ý, Tôn Chính cảnh giác hơn tôi nghĩ rất nhiều, hơn nữa cũng hung bạo hơn.
Tôi không giãy giụa nữa, mặc cho ông ta xé rách quần áo tôi, tay tôi mò xuống đất, nắm chặt một mảnh vỡ sứ.
Một bàn tay từ dưới vạt áo thò vào, một cảm giác buồn nôn truyền đến từ trên da thịt. Tôi nắm chặt lòng bàn tay, mảnh vỡ sứ đâm sâu vào da thịt.
Tôi có thể giết ông ta.
Hôm nay là rằm, là lúc khí vận của cá chép mạnh nhất.
Tôi đã hấp thụ máu của mẹ, vừa rồi tôi cũng đã uống rất nhiều nước, tôi có sức giết chết ông ta.
Dùng mảnh sứ này cắt đứt cổ họng ông ta, cứa rách toàn thân ông ta, nhìn ông ta chảy sạch đến giọt máu cuối cùng.
Thế nhưng tôi đã không làm như vậy.
Đỗ Tử Minh mỗi ngày đều cho mẹ uống thuốc, cũng cho tôi uống.
Tôi không biết đó là thuốc gì nhưng nhiều năm như vậy, mẹ vẫn không có cách nào trốn thoát.
Tôn Chính là cơ hội duy nhất của tôi, tôi không dám đánh cược.
Khương Vô, nhẫn nhịn thêm chút nữa, nhẫn nhịn thêm chút nữa đi.
Lúc khí vận mạnh nhất, ông ta sẽ chọn tin ngươi.
Hơi thở hôi hám của Tôn Chính phả vào cổ tôi, tôi quay đầu đi, khóc lên.
“Tôn lão gia, ta thật sự không có lừa ngài, nếu ngài không tin, ta có chứng cứ có thể chứng minh.”
Tôn Chính ngẩng đầu lên, đôi mắt tam giác lộ ra vẻ hung dữ.
“Khương Vô, trẻ con nói dối không đáng yêu chút nào, lão gia không thích.”
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.
“Ta sẽ không lừa người, ta chưa từng ra khỏi cửa lớn Đỗ gia, cũng chưa từng đi học, những thứ ta biết đều là trí nhớ truyền thừa của tộc cá chép chúng ta, là bản năng, nó nằm trong đầu ta.”
Tôn Chính tin lời này.
Đỗ Tử Minh nghiêm cấm người trong phủ giao lưu với tôi, từ nhỏ đến lớn, không có bất kỳ ai nói chuyện với tôi, ngoại trừ Đỗ Văn Hạo.
Lúc nhỏ tôi gần như là một đứa câm, chỉ biết cúi đầu làm việc.
Đỗ Văn Hạo sẽ nhân lúc người lớn ngủ trưa mà lén chạy ra tìm tôi chơi, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện mới lạ bên ngoài.
“Khương Vô, ngươi hơn ta ba tháng, bọn họ nói ngươi là tỷ tỷ ruột của ta.”
“Vừa rồi ta đi soi gương đồng, mũi của chúng ta có hơi giống nhau!”
Đỗ Văn Hạo đưa tay sờ mũi mình, vẻ rất hài lòng.
“Mũi là bộ phận đẹp nhất trên mặt ta, Khương Vô, ngươi thật biết lớn.”
“Khương Vô, hôm nay ta đi học tư thục rồi, tiên sinh dạy chúng ta niên hiệu, ngươi biết hoàng đế không? Đó là người lợi hại nhất trên thế gian.”
“Khương Vô, bạn cùng lớp ta nói thái gai gia của hắn một trăm hai mươi tuổi vẫn còn sống, chúng ta đều mắng hắn khoác lác, hắn nói thái nãi nãi của hắn là thuyền mẹ trên biển, từng vớt được tiên thảo ở trong biển, mẹ ngươi đã từng nhìn thấy tiên thảo chưa?”
“Đừng nhắc đến mẹ ta.”
“Oa! Khương Vô, hóa ra ngươi biết nói chuyện!”
“…… “
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.