Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:38 chiều – 17/11/2024

1.

“Khương Vô, con xem, hoàng hôn hôm nay đẹp thật, nước biển đều chuyển sang màu tím rồi.”

Mẹ nằm trên giường, quần áo xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng không bình thường.

Tôi dùng khăn chấm nước ấm, cẩn thận lau người cho mẹ. Miếng vải bông lướt qua những vết thương da tróc thịt bong, nhưng mẹ lại không hề có chút phản ứng nào.

Tôi lo lắng nhìn mẹ.

“Mẹ, trong phòng không có cửa sổ, không nhìn thấy biển đâu.”

“Có phải mẹ sắp đi rồi đúng không?”

Tôi nghe nói trước khi chết, người ta sẽ nhìn thấy cảnh đẹp nhất trong cuộc đời. Mẹ bị nhốt trong căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, giờ mẹ nhìn thấy hoàng hôn, nhìn thấy biển lớn, có phải mẹ sắp chết rồi không?

Tôi rất sợ mẹ chết.

Một tháng trước, Đỗ Tử Minh đã bàn bạc với vợ của mình: “Khách hàng đều phản ánh thời gian may mắn kéo dài ngày càng ngắn, có phải Giang Yến sắp không xong rồi không?”

Diêu Ngọc Liên gật đầu.

“May mắn của cá chép hoa có hạn, dùng hết thì sẽ chết, tính ra thì nàng ta cũng tiếp khách gần mười bốn năm rồi, theo lý thì cũng sắp đến lúc rồi.”

“Nhưng mà, nàng ta chết rồi thì chẳng phải vẫn còn Khương Vô sao?”

Tôi đang quỳ trên mặt đất rửa chân cho mẹ, nghe thấy câu này, không khỏi run rẩy toàn thân.

Diêu Ngọc Liên đưa tay véo cằm tôi.

“Đồ tiện nhân, mấy hôm trước đã câu dẫn Hạo ca nhà chúng ta nhìn chằm chằm. Chắc là mày ngứa da, muốn tiếp khách từ lâu rồi phải không!”

Diêu Ngọc Liên túm tóc tôi, tát tôi mấy cái thật mạnh, sau đó ấn đầu tôi vào chậu rửa chân.

Bà ta thật ngốc, tôi là cá chép hoa, sao tôi có thể sợ nước được chứ.

Đầu tôi chìm vào dưới đáy thùng gỗ, mắt mở to, cảm nhận dòng nước chạm vào mặt, ấm áp, dường như trong cơ thể cũng có thêm chút sức lực.

“Ngọc Liên, bà điên rồi! Đừng để nó đụng vào nước!”

Đỗ Tử Minh xông tới, một tay kéo tôi ra khỏi chậu gỗ, Diêu Ngọc Liên cười khẩy thu tay lại.

“Ta bị con tiện tỳ này làm cho tức điên đầu rồi.”

Tôi bị Đỗ Tử Minh túm lấy cánh tay, ánh mắt vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào chậu nước rửa chân.

Mẹ nói, nước có thể cho chúng tôi sức mạnh.

Chỉ cần trốn vào trong nước, loài người sẽ không làm gì được tôi.

Vì vậy, Đỗ Tử Minh canh phòng rất nghiêm ngặt, mỗi ngày chỉ cho tôi ba cốc nước uống, để duy trì mạng sống của tôi. Nước ấm dùng để lau người cho mẹ cũng cố ý đun Cửu Diệp Thảo, hạn chế mẹ hấp thụ sức mạnh từ bên trong.

2.

Bọn họ đều rất tin vào điều này. Nhưng tôi lại thấy mẹ đang nói quá lên.

“Nếu cá chép hoa trong nước thực sự lợi hại như vậy, mẹ ơi, tại sao mẹ lại bị cha bắt lên được chứ?”

Mẹ dường như không nghe thấy lời tôi nói, trên mặt nở một nụ cười, đắm chìm nhìn chằm chằm vào trần nhà.

“Hoàng hôn đẹp quá—”

Mẹ ít khi để ý đến tôi, phần lớn thời gian, tôi đều tự nói một mình. Tôi cũng đã quen rồi, vắt khăn, đi lau cánh tay cho mẹ.

Khăn vừa chà nhẹ, một mảng da thịt khô héo lớn từ cánh tay mẹ rơi ra.

Vì quá thiếu nước, da mẹ ngày càng thô ráp, bề mặt phủ đầy những vết nứt nhỏ màu trắng, giống như vùng đầm lầy khô cạn, số tiền khách hàng chịu trả cũng ngày càng ít.

Tôi thường thấy những ngư dân toàn thân tanh tưởi đứng trước cửa trả giá với Đỗ Tử Minh. Đỗ Tử Minh mặc toàn lụa là gấm vóc, tay phe phẩy chiếc quạt lụa, tranh cãi với ngư dân vì vài đồng tiền đến mức nước bọt văng tung tóe.

Ông ta thực sự rất yêu tiền.

Ông ta dựa vào mẹ kiếm tiền mười mấy năm, đã là người giàu nhất trong trấn, tại sao vẫn không thỏa mãn chứ?

“Con người sẽ không bao giờ biết thỏa mãn.”

Giọng khàn khàn của mẹ vang lên trên đầu, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Mẹ—— mẹ không sao chứ, da trên người mẹ bong nhiều quá.”

Mẹ không nói gì, đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Lòng bàn tay mẹ rất thô ráp, giống như vỏ cây khô, cọ vào da mặt tôi khiến tôi đau rát nhưng tôi vẫn cố chịu không dám động đậy.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, mắt tôi vô thức cay cay.

Mẹ chưa bao giờ chạm vào tôi như thế này.

Mẹ ghét tôi.

Từ năm bốn tuổi, Diêu Ngọc Liên đã bắt tôi làm việc, dọn dẹp phòng cho mẹ, giặt giũ quần áo cho mẹ. Mỗi lần tiếp khách xong, bà ta cũng bắt tôi nấu nước Cửu Diệp Thảo, mang đến lau người cho mẹ.

Lúc đầu, Đỗ Tử Minh không đồng ý.

“Nó còn quá nhỏ, nhìn thấy những thứ này không tốt.”

“Nhỏ cái gì, sau này nó cũng phải làm cái này, học từ nhỏ có gì không tốt?”

“Sao nào, nó là con của ngươi với tiện tỳ kia, ngươi đau lòng rồi à?”

Diêu Ngọc Liên trừng mắt, Đỗ Tử Minh liền im lặng.

3.

Đợi khách đi rồi, tôi bưng chậu nước bước vào phòng, mẹ cứ nằm trần truồng như vậy trên giường, nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

Tôi co rúm ở góc tường chào hỏi với bà.

“Xin chào, bọn họ nói người là mẹ của con——”

Mẹ là người thương con nhất trên đời, sẽ ôm con hôn con, dịu dàng an ủi con. Tôi thường thấy Diêu Ngọc Liên ôm Đỗ Văn Hạo vào lòng hôn, nói rằng nó là bảo bối.

Mẹ có hôn tôi không? Có chê tóc tôi hôi không nhỉ.

Tôi căng thẳng đến nỗi toàn thân cứng đờ, mặt đỏ bừng.

Nhưng mẹ chỉ cười nhạo một tiếng, lật người.

“Cút đi!”

Giờ mẹ chịu sờ mặt tôi rồi.

Tôi không kìm được mà ngẩng nửa bên má lên, áp vào lòng bàn tay mẹ.

“Mẹ—— á——”

Ngay giây tiếp theo, móng tay mẹ đã cào rách mặt tôi, tôi hét lên một tiếng.

Mẹ cũng hét lên: “Đỗ Tử Minh! Ta đời đời kiếp kiếp nguyền rủa ngươi, không được chết tử tế, không được chết tử tế——”

Mẹ gào lên như xé ruột xé gan, da thịt trên mặt bong từng mảng lớn, máu tươi phun ra từ dưới thân, nhuộm đỏ cả ga giường.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vài hơi thở sau, mẹ trợn tròn mắt, đôi chân cứng đờ biến mất, hóa thành đuôi cá.

Trong lòng tôi như trống rỗng một mảng lớn.

Mẹ chết rồi.

Tôi không còn mẹ nữa rồi.

Đỗ Tử Minh chán ghét bịt mũi, gọi người khiêng xác mẹ đi.

Diêu Ngọc Liên chỉ vào mặt tôi mà chửi ầm lên.

“Đồ tiện nhân này chết rồi còn khiến cho ta ngột ngạt, ngươi xem nàng ta cào rách mặt Khương Vô thành thế này, cố tình để ta không bán được giá tốt mà!”

Đỗ Tử Minh an ủi bà ta:

“Thôi đi, những khách hàng đó đâu có quan tâm mặt mũi nó như thế nào, ngươi xem cả người Giang Yến thối rữa họ vẫn đến mua mà.

“Sao có thể giống nhau được!”

“Đêm đầu tiên của Khương Vô, thúc thúc ta đã bỏ ra hai trăm lượng vàng để đặt rồi! Thúc thúc ta là người cầu kỳ, đến cái bát sứ sứt miệng cũng không chịu dùng, mặt mũi thế này thì làm sao được!”

“Ngươi đi lấy ít thuốc, chữa lành mặt cho nó trước rồi hãy tiếp khách.”

Hai vợ chồng bọn họ mắng mỏ rồi bỏ đi, tôi mất hồn mất vía đứng tại chỗ, trước mắt chỉ còn lại một chiếc giường trống rỗng.

Mẹ cố tình cào rách mặt tôi.

Hóa ra mẹ cũng thương tôi.

Tôi bước tới, quỳ xuống áp mặt vào giường, tham lam hấp thụ chút hơi ấm cuối cùng của mẹ.

Máu trên giường theo da tôi thấm vào cơ thể.

Cơ thể tôi ngày càng nóng, đầu óc cũng ngày càng nặng, tôi nghiêng đầu, ngất đi.

4.

Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm cả mặt biển thành màu hồng tím rực rỡ, tôi bơi lội trong nước, thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước, vui sướng đến phát điên.

Một chiếc thuyền đánh cá tiến lại gần, tôi sợ hãi rụt đầu xuống nước.

Trên thuyền vang lên tiếng cười quen thuộc.

“Diêm Diêm, đừng trốn nữa, là ta đây.”

“Đỗ Tử Minh——”

Tôi bơi về phía thuyền đánh cá, trên mũi thuyền ngồi một thiếu niên da trắng, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.

“Đây là bánh đào tô ta mua ở chợ, chỉ có nhà giàu trong trấn mới được ăn, nàng nếm thử xem.”

Tôi đưa tay ra đón bánh đào tô, thiếu niên lại nắm lấy tay tôi.

“Diêm Diêm, chúng ta quen nhau đã ba năm rồi.”

“Ngày mai là sinh nhật ta, nàng có thể đến nhà ta chơi, ăn một bát mì trường thọ do chính tay ta làm không? Nàng đến nửa đêm, trong làng sẽ không có ai phát hiện ra nàng đâu.”

Cảnh tượng thay đổi, tôi bị một tấm lưới lớn trùm lên, cả tay lẫn chân đều bị đinh dài đâm vào, Đỗ Tử Minh mặt mày hớn hở đứng ở bên cạnh, trong lòng ôm một người phụ nữ khác.

“Ngọc Liên, ta bắt được cá chép rồi! Cha nàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi!”

Tôi bị rút máu ba canh giờ, thời điểm chì còn thoi thóp, tôi bị nhốt vào một căn phòng kín.

Có người cho tôi uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, toàn thân tôi đau nhói, từng khúc xương như bị đập vỡ.

Con đau quá, mẹ ơi, con đau quá——

“Mẹ——”

Tôi hét lên một tiếng, mở mắt ra.

Lúc này mới phát hiện, tôi nằm ngủ trên chiếc giường gỗ đó cả đêm, vết máu trên ga giường đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một vết hằn mờ nhạt, giống như một đóa diên vĩ khổng lồ.

Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh tôi, tay cầm một chiếc trâm, dùng sức đâm vào mặt tôi.

“Ngươi làm gì vậy!”

Tôi vùng vẫy lùi lại phía sau, Đỗ Văn Hạo sốt ruột.

“Khương Vô, ngươi đừng trốn, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta sẽ không hại ngươi đâu.”

“Vết thương của ngươi đang lành lại, vết thương trên mặt ngươi đang lành lại——”

5.

“Vết thương nào đang lành lại?”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói the thé, Đỗ Văn Hạo sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng giấu chiếc trâm vào trong tay áo.

“Mẹ——”

Tôn Ngọc Liên bước vào, túm lấy tai Đỗ Văn Hạo, đẩy mạnh hắn ra ngoài.

“Ta đã nói với con hàng trăm lần, tránh xa con tiện tỳ này ra!”

Nói xong, bà ta bóp cằm tôi, nhéo mặt tôi ngửa lên.

“Ồ, thật sự đã lành rồi, ha ha ha, tốt quá, Văn Hạo, mau đi báo cho nhị ngoại tổ của ngươi chuẩn bị đi, ngươi đích thân đi đi!”

Đỗ Văn Hạo đứng chắn trước mặt tôi không chịu nhúc nhích.

“Mẹ, Khương Vô mới mười ba tuổi thôi——”

“Mười ba tuổi thì sao! Nếu không phải người mẹ vô dụng kia của nó tham lam chút hơi tàn cuối cùng, cố sống thêm mấy năm thì đã đến lượt nó tiếp khách từ lâu rồi!”

“Đây không phải chuyện ngươi nên quản, người đâu, đưa đại thiếu gia đi.”

Gia nhân ùa vào, lôi Đỗ Văn Hạo đi.

Một lát sau, có mấy nha hoàn đi tới, dùng nước ngâm Cửu Diệp Thảo lau sạch cơ thể tôi, gội đầu, lại thay một bộ quần áo mới tinh.

Khi tôi bước ra khỏi Đỗ gia, mọi người đều đến vây xem.

“Nhìn kìa, Khương Vô hôm nay phải tiếp khách rồi.”

“Nó đẹp hơn mẹ nó nhiều, trông tươi tắn thế, mẹ nó thì đúng là, như vỏ cây khô, nhìn phát buồn nôn.”

“Ngươi nhầm rồi, lúc mẹ nó mới đến, còn đẹp hơn nó nhiều, nếu không thì Tôn Ngọc Liên sao lại đố kỵ thế, Đỗ Tử Minh đi một lần, liền bị bà ta đuổi đánh.”

Đám người cười vang, Tôn Ngọc Liên cũng nhổ một bãi nước bọt.

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại! Còn lắm mồm nữa, nhà ta sẽ không bán cho ngươi nữa!”

Trong tiếng ồn ào, nha hoàn dìu tôi lên xe ngựa, tôi ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm bầu trời.

“Hoàng hôn đẹp quá——”

“Nước biển có phải đã chuyển sang màu tím không?”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận