6
Năm ta mang thai Cảnh Niên, là năm thứ hai ta vào cung.
Lúc đó ta có Quốc công phủ chống lưng, lại trẻ trung xinh đẹp, được sủng ái, dù vào cung chưa lâu nhưng Bệ hạ vẫn cho ta theo đi săn mùa thu.
Nhưng đến ngày thứ chín đi săn, Bệ hạ bị ám sát, ngài rơi xuống vực, không rõ tung tích.
Triều đình chấn động, hậu cung lo lắng, Bệ hạ chỉ có bốn hoàng tử, Đại hoàng tử do Hồ cơ sinh ra, không thể kế vị, Nhị hoàng tử yểu mệnh, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử còn đang tập nói, Thái hậu vội điều quân hộ vệ vào kinh.
May mắn thay, một tháng sau khi Bệ hạ rơi xuống vực, người ta đã tìm thấy ngài.
Bệ hạ ở lại đó dưỡng thương, còn ta lúc đó được phát hiện đã mang thai hơn một tháng nên được đưa về cung dưỡng thai trước.
Bệ hạ dưỡng thương hơn nửa năm mới về cung, lúc đó ta sắp sinh, Hoàng hậu để tiện chăm sóc, đã sắp xếp Lý Huệ Vân cũng đang mang thai ở Tây thiên điện trong cung ta.
Quốc công phủ đã gửi đến cho ta một nữ y và nhiều đồ bổ.
Lúc đó ta còn trẻ, lại mềm lòng, luôn để Lý Huệ Vân cũng đang mang thai cùng ăn, Lý Huệ Vân là cung nữ nhưng không phải cung nữ trong cung, mà là cung nữ ở trường săn mùa thu.
Mỗi lần nàng ta đều ăn rất nhiều, miếng trước chưa nuốt xuống đã ăn miếng thứ hai, nữ y nói với ta, con khỏe thì mẹ yếu, ta tốt bụng nhắc nhở, đừng bổ quá nhiều nhưng nàng ta lại mắng ta nguyền rủa long thai.
Khi Lý Huệ Vân sinh con đã mất trọn ba ngày ba đêm, khi đứa trẻ ra đời đã tắt thở, Lý Huệ Vân ôm gối mềm, đêm nào cũng khóc.
Ta nghe thấy có chút sợ hãi, Lý Huệ Vân sinh khó, máu chảy ra từng chậu, cả cung điện đều tràn ngập mùi máu tanh, thế mà đứa trẻ vừa sinh ra đã mất.
Ta sinh con vào ngày thứ bảy sau khi Lý Huệ Vân sinh, vì sợ hãi nên đã tốn quá nhiều sức, Cảnh Niên chào đời, ta kiệt sức ngất đi, khi tỉnh lại, đứa trẻ đã được quấn tã đặt bên cạnh ta, ta mơ hồ nhớ rằng Tùng La từng nói, Cảnh Niên được Hoàng đế bế một cái mới đưa vào.
“Tùng La, ngươi còn nhớ lúc ta sinh Cảnh Niên không, có phải ngươi trông chừng rồi đặt nó bên cạnh ta không?”
“Nhớ chứ nương nương, nô tỳ đã đích thân đón Lục hoàng tử từ tay Bệ hạ.”
Tùng La dừng lại một chút, rồi lại nói: “Nhưng không phải nô tỳ đích thân bế cho Bệ hạ, Bệ hạ vừa mới khỏi bệnh nặng, sức yếu nên ở một mình ở Đông Noãn các, không ở cùng Thái hậu, sau khi nô tỳ đến Đông Noãn các, Trần ma ma bên cạnh Bệ hạ bảo nô tỳ đợi ở cửa.”
Ta nhắm mắt lại, nữ y đã nói, ta đủ tháng sinh, quá trình sinh nở thuận lợi nhưng Cảnh Niên lại sinh non, rất yếu ớt, bà đã sờ bụng ta, sao đứa trẻ lại có thể nhỏ như vậy?
Nhưng lúc đó ta đắm chìm trong niềm vui làm mẹ nên không để ý đến lời bà ấy nói.
7
Ngày Đông chí, Tiểu Đức Tử hốt hoảng chạy vào phòng.
“Nương nương, Lục điện hạ nói người không đến nữa.” Tiểu Đức Tử vẻ mặt khó xử: “Hơn nữa…”
Ta bế Khang Gia xuống khỏi đầu gối: “Đi tìm Tùng Yên tỷ tỷ chơi đi, tỷ ấy mới may cho con con hổ vải.”
Sau khi Khang Gia đi, Tiểu Đức Tử mới lắp bắp nói: “Lý tiểu chủ cũng ở đó, hơn nữa, nô tài nghe thấy, Lục điện hạ gọi Lý tiểu chủ là mẫu thân.”
Tùng La đỏ bừng mặt: “Sao nàng ta lại trơ trẽn như vậy, con đâu phải do nàng ta sinh ra?”
Nhưng ta lại bật cười, đây chẳng phải là song hướng sao, hai người này chỉ cần một người không muốn thì đều không thể gọi ra tiếng mẫu thân này.
Ta từ từ đứng dậy: “Tùng La, mang đồ ăn vừa mới chuẩn bị theo, đi cùng ta.”
Mùa đông chí này trong kiếp trước, Hoàng hậu vì sinh bệnh nên chất nữ trong nhà đã vào cung thăm nhưng lại bị Hoàng đế để mắt tới, ở ngay thiên điện của Hoàng hậu mà cưỡng bức nàng, cuối cùng lại chỉ phong cho một chức Quý nhân.
Hoàng hậu tức giận đến mức thổ huyết, cô chất nữ này vừa mới cập kê, trong nhà đã xem xét cho mấy thanh niên tài tuấn nhưng lại bị Hoàng đế cưỡng ép nạp vào cung.
Hoàng hậu vốn đã bệnh nặng, không được mấy tháng thì qua đời, Hoàng hậu không được sủng ái, nhà mẹ đẻ thế yếu, cô nương nhỏ đó ở trong cung không có ai che chở, lại bị Bệ hạ quên lãng, không được mấy năm cũng theo Hoàng hậu mà đi.
Hoàng đế đã muốn lang thang khắp nơi trong mùa đông giá lạnh này, vậy thì hãy phát huy một chút tác dụng bình thường đi, ta vốn chỉ định nhận được sự biết ơn của Hoàng hậu, giờ có thể một công đôi việc rồi.
Khi ta đi ngang qua cung của Hoàng hậu, quả nhiên thấy một cô nương mặc váy màu vàng nhạt, cổ quấn lông cáo trắng muốt, đang cùng mấy tiểu cung nữ chơi tuyết ở cửa cung.
Đại cung nữ của Hoàng hậu đứng bên cạnh, thấy ta liền khom người hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Thục phi nương nương.”
Ta gật đầu: “Trời lạnh, mau về đi.”
Không gặp được Hoàng đế, ta đi một vòng rồi quay lại.
Lần này gặp được Hoàng đế, ngài cúi nửa người, gần như áp sát vào tai tiểu cô nương, đại cung nữ của Hoàng hậu đứng bên cạnh, cắn chặt môi dưới, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta xách hộp thức ăn đi tới: “Bái kiến Bệ hạ.”
“A Mạn?” Bệ hạ có chút hoảng hốt: “Nàng ở đây làm gì?”
Ta lắc lắc hộp thức ăn trên tay: “Cảnh Niên ôn bài, đến cả đông chí cũng không rảnh để ăn một bữa bánh chẻo nên thiếp mới chuẩn bị một ít mang đến cho nó, Bệ hạ có muốn cùng đi không? Dạo trước Cảnh Niên còn hỏi thăm Bệ hạ.”
“Vậy trẫm sẽ đi cùng nàng.” Nói xong, cũng không nhìn tiểu cô nương kia nữa.
Đến trước cửa phòng Cảnh Niên, ta ngăn Thường công công định vào bẩm báo: “Bệ hạ, chúng ta cứ lặng lẽ vào được không? Ngài đột nhiên đến thăm, Cảnh Niên nhất định sẽ rất vui.”
Hoàng đế cười gật đầu: “Được, nếu Cảnh Niên nghỉ ngơi rồi thì không nên làm phiền nó nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVừa đến gần phòng, ta đã nghe thấy tiếng Cảnh Niên: “Mẫu thân, sau này con nhất định sẽ không để người chịu ấm ức nữa.”
Tiếng Lý Huệ Vân có chút nghẹn ngào truyền đến: “Mẫu thân tin con…”
“Ngỗ ngược!”
Một tiếng quát giận của Hoàng đế cắt ngang lời hai người trong phòng.
Cảnh Niên và Lý Huệ Vân hoảng hốt quỳ xuống: “Bệ, Bệ hạ, thần thiếp…”
Hoàng đế căn bản không định nghe Lý Huệ Vân giải thích: “Kéo tiện phụ này ra ngoài đánh chết.”
Lý Huệ Vân kêu thảm thiết bị kéo đi, Cảnh Niên hoảng hốt, nó khóc nói: “Phụ hoàng, nhi thần không muốn ăn cơm, là Lý nương nương ôm nhi thần mà dỗ dành, trong lòng nhi thần, nàng ấy giống như mẫu thân của nhi thần vậy, ngược lại là mẫu phi, nàng ấy đã lâu không đến thăm nhi thần.”
Hoàng đế sắc mặt có chút khó coi, quay đầu nhìn ta.
Ta nghe vậy bình tĩnh nói: “Bệ hạ, Cảnh Niên đã mười tuổi, Bệ hạ ở độ tuổi này đã vào quân đội rèn luyện nhưng Cảnh Niên vẫn như trẻ con, không có món ăn mình thích thì khóc lóc om sòm.
“Cảnh Niên là hoàng tử và cũng là huynh trưởng sao có thể như vậy? Thiếp nghĩ đến việc rèn luyện Cảnh Niên nhưng không ngờ, Lý muội muội lại chạy đến cung hoàng tử, chăm sóc Cảnh Niên như trẻ sơ sinh, hoàn toàn không để ý đến tâm tư muốn rèn luyện Cảnh Niên của thiếp.
Ta quỳ xuống, dùng khăn lau nước mắt: “Mẫu tử tình thâm, thiếp sao có thể không yêu con?”
Sắc mặt Hoàng đế chuyển tốt, lập tức đỡ ta dậy: “Trẫm biết nàng vì Cảnh Niên mà làm mọi thứ, nàng là một mẫu thân tốt.”
8
Vì sắp đến năm mới nên Lý Huệ Vân không bị giết, nàng ta bị đánh ba mươi trượng rồi bị nhốt vào bạo thất, thoi thóp hơi tàn.
Năm mới vừa qua, mẫu thân đến, còn dẫn theo A Vu.
“Đứa trẻ này đòi nhất định phải đến.” Nụ cười của mẫu thân rất sâu, vui vẻ hơn nhiều so với lần gặp trước: “Nó nói là đến để cảm ơn tỷ tỷ của nó.”
A Vu cúi đầu, ngón tay xoắn khăn tay: “Tỷ tỷ sao biết được muội và Lận công tử…”
Ta chống cằm, chớp mắt: “Ồ, hồi nhỏ hắn bắt được sâu thì chỉ tặng cho muội.”
A Vu nói vài câu rồi đi thăm Khang Gia, mẫu thân mới nghiêm mặt, lấy một lá thư từ trên người ra: “Đây là thư phụ thân ngươi gửi cho ngươi, sắc mặt ông ấy rất không tốt, có chuyện gì xảy ra sao?”
Ta mở phong thư ra, như ta đoán, năm đó Hoàng đế đi săn mùa thu bị ám sát rơi xuống vực, được một nông nữ sống dưới chân núi cứu giúp.
Hoàng đế vì bị cành cây đâm vào ngực, không tiện đi xa nên vẫn ở lại nhà nông nữ đó, cho đến khi nông nữ đó mang thai.
Hoàng đế rất yêu nông nữ, thậm chí còn ở lại đó làm một đôi phu thê bình thường với nàng ta nửa năm.
Chỉ là tính tình Hoàng đế thất thường, lúc vui vẻ thì coi nàng ta như bảo bối, lúc không vui thì bắt nàng ta đang mang thai quỳ ngoài cửa.
Nông nữ nhiều lần bị hành hạ đã sinh non, nàng ta khó sinh mà chết, chỉ để lại một tiểu hoàng tử yếu ớt.
Hoàng đế đưa tiểu hoàng tử này về cung, phụ thân nói, ông đã tìm được thái giám trông coi cửa năm đó, thái giám nhìn thấy, Hoàng đế mang vào một đứa trẻ còn sống, mang ra một đứa trẻ đã chết.
Tay ta nắm chặt giấy, đầu ngón tay trắng bệch, trên giấy viết, sau tai tiểu hoàng tử có một vết bớt màu xanh.
Sau tai Cảnh Niên có một vết bớt màu xanh.
Hoàng đế rất yêu nông nữ, có thể thấy từ việc hắn làm một cặp phu thê bình thường với nàng ta nửa năm, Hoàng đế không phải là người chung tình, như cháu gái của Hoàng hậu, như Lý Huệ Vân, chỉ gặp một lần rồi không bao giờ gặp lại.
Tình yêu của Hoàng đế dành cho nông nữ đã biến thành sự hối hận và càng ngày càng sâu sắc theo cái chết của nàng ta, Hoàng đế nghĩ ra một cách, hắn muốn chọn một người dưỡng mẫu cho tiểu hoàng tử, nuôi tiểu hoàng tử thật tốt, để nó làm Hoàng đế, hắn sẽ bù đắp sự hối hận đối với nông nữ đó cho tiểu hoàng tử.
Những nữ nhân không được sủng ái và không có thế lực trong hậu cung đương nhiên không phải là lựa chọn tốt để làm dưỡng mẫu cho tiểu hoàng tử nhưng những phi tần được sủng ái và có thế lực, hầu như đều có con riêng, bây giờ không có thì tương lai cũng sẽ có, đã có con riêng rồi, còn để tâm đến một đứa con nuôi sao?
Hắn để mắt đến ta.
Hắn đã đổi con của ta.
Ta không biết Cảnh Niên không phải con ruột mình, tự nhiên hết lòng hết dạ đối đãi với nó, cho dù sau này sinh thêm con, Cảnh Niên là con trưởng của ta, toàn bộ tài nguyên của cả tộc cũng sẽ nghiêng về nó.
Thảo nào, thảo nào hoàng đế lại tức giận đến vậy khi Cảnh Niên gọi Lý Huệ Vân là mẫu thân, còn muốn trực tiếp đánh chết nàng ta, trong lòng hắn, Lý Huệ Vân là kẻ ti tiện, sao có thể cùng Cảnh Niên làm mẫu tử?
Ta lại nhớ đến lời Cảnh Niên nói ở kiếp trước, hoàng đế từng nói với Cảnh Niên rằng ta không phải mẹ ruột của nó nhưng hoàng đế không nói mẹ ruột nó là ai, Cảnh Niên liền cho rằng là Lý Huệ Vân thường xuyên chăm sóc nó.
Thật là buồn cười.
Sau khi Cảnh Niên ra đời, hoàng đế ban thưởng rất nhiều, khiến mọi người đỏ mắt, địa vị của ta cũng từ tần phi trực tiếp thành Thục phi, nghĩ lại thì đó hẳn là sự đền bù của hắn vì đã giết con ta.
Cũng giống như sự đền bù cho nông nữ kia.
“Hắn thật hèn hạ.”
Ta cười thành tiếng nhưng nước mắt lại chảy dài trên má, làm mẫu thân giật mình: “A Mạn, con làm sao vậy?”
Ta muốn giết hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.