Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

12:20 sáng – 14/11/2024

3

Ta không nghỉ ngơi được bao lâu thì có người xông vào.

Lý Huệ Vân một tay kéo Cảnh Niên, một tay dùng khăn tay lau nước mắt, khóc lóc thảm thiết đẩy Tiểu Đức Tử canh cửa ra, xông vào.

Tiểu Đức Tử theo sau với vẻ mặt khó xử, ta cũng biết, nếu chỉ có một mình Lý Huệ Vân, Tiểu Đức Tử nhất định sẽ chặn nàng ta lại nhưng Lý Huệ Vân kéo theo Cảnh Niên, Tiểu Đức Tử đành bất lực.

Ta coi Cảnh Niên như bảo bối, ai cũng biết.

Ta phất tay bảo Tiểu Đức Tử ra ngoài, nhìn Lý Huệ Vân: “Muội muội, có chuyện gì sao?”

Lý Huệ Vân quỳ phịch xuống đất: “Nương nương, Cảnh Niên là đứa con mà người thương yêu nhất, cầu xin người, cầu xin người giúp nó, chuyện đó không phải nó làm, sao có thể để hoàng tử mang tiếng xấu như vậy được?

“Bệ hạ, nhất định là bệ hạ đã sai rồi.”

Lý Huệ Vân ôm chặt Cảnh Niên, gào khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, Cảnh Niên nhìn chằm chằm ta, hai tay nắm chặt, như đang cố nhẫn nhịn.

Cảnh tượng này giống hệt như ác bà bà đang bắt nạt hai mẹ con số khổ.

Ta ngồi trên giường, lười biếng ngước mắt nhìn Tùng La, Tùng La lập tức hiểu ý, nàng đi đến trước mặt Lý Huệ Vân, vừa giơ tay tát mạnh xuống vừa cười tươi rói nói:

“Lý tiểu chủ, chuyện này là bệ hạ đích thân phán quyết, đích thân nói ra, ngươi nghi ngờ quyết định của bệ hạ, là có ý bất mãn với bệ hạ sao?”

Lý Huệ Vân ôm mặt, vẻ mặt khó tin, vì Cảnh Niên khá thân thiết với nàng ta, ta cũng nể nàng ta đôi phần, bây giờ nàng ta lại được một tấc lại muốn tiến một thước trước mặt ta.

Cảnh Niên đầy vẻ tức giận, nó đột ngột đứng dậy, giơ tay lên, đánh về phía Tùng La.

Ta đập mạnh vào bàn: “Cảnh Niên!”

Cảnh Niên thu tay lại: “Mẫu phi vì sao lại dung túng cho nha hoàn làm nhục Lý nương nương, nàng là vì muốn tốt cho nhi tử, lẽ nào mẫu phi không muốn nhi tử được tốt sao?”

“Vì tốt cho con?” Ta cười cười: “Nàng ta đã làm gì, nói cho ta nghe xem.”

Cảnh Niên khựng lại, hơi há miệng nhưng lại không nói gì, đúng vậy, chuyện duy nhất Lý Huệ Vân làm là kéo Cảnh Niên đến đây khóc lóc với ta.

“Vậy tại sao mẫu phi lại không làm gì cả? Người không muốn giúp nhi thần sao?”

“Giúp?” Ta từ từ dựa vào giường: “Chính ngươi còn không nói, ta làm sao giúp được, huống hồ phụ hoàng của ngươi đã hạ quyết định rồi, hà cớ gì phải đi chọc giận người?”

“Nhi thần không nói là vì… vì…”

Cảnh Niên có vẻ hơi bực bội: “Nếu nhi thần phản bác ngay tại chỗ, phụ hoàng nhất định sẽ cho rằng nhi thần cãi lời.”

Vậy nên nó sợ để lại ấn tượng cãi lời với hoàng đế nên không nói gì, để mẫu thân là ta ra mặt, sau khi trả lại sự trong sạch cho nó, nó còn có thể tỏ ra ấm ức, được hoàng đế thương hại.

Được lắm, quả nhiên là đứa trẻ lớn lên trong hoàng gia.

Ta nhắm mắt không nói gì nữa, Tùng La đứng chắn trước mặt ta: “Lý tiểu chủ, lục hoàng tử, nương nương của chúng ta cần nghỉ ngơi rồi.”

4

Thái hậu hạ táng vào tháng bảy nhưng điều khiến ta nghi ngờ là, đến tháng tám, bệ hạ vẫn không nhắc đến chuyện rơi xuống nước.

Nếu bệ hạ quên rồi thì cũng thôi nhưng trưởng công chúa đã nhắc đến nhiều lần, bệ hạ lại im lặng không nói.

Ta nắm chặt trâm cài, lòng bàn tay bị đâm đau nhói, sống trong cung, không sợ nghĩ nhiều, chỉ sợ nghĩ ít, phản ứng của bệ hạ ở kiếp trước và kiếp này hoàn toàn khác nhau, sao bệ hạ lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Không đúng.

Thái độ của bệ hạ không hề thay đổi, theo thói quen của người, chuyện đã xác định thì nhất định sẽ mắng mỏ ngay tại chỗ rồi trừng phạt nhưng kiếp trước, người cũng không xử lý ngay chuyện rơi xuống nước, dường như cố ý cho ta thời gian nghĩ cách, mãi đến khi ta quỳ bảy ngày bảy đêm, bệ hạ mới bắt tay giải quyết chuyện này.

Chẳng lẽ bệ hạ đang đợi ta nghĩ cách giải quyết chuyện này?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đúng lúc này, Tùng La nói với ta rằng, thái giám Thường công công bên cạnh bệ hạ đến.

Ta đứng dậy đón tiếp, Thường công công cười tươi rói: “Thục phi nương nương an, tối nay bệ hạ sẽ đến đây dùng bữa.”

“Đa tạ công công.” Ta nhìn Tùng La, Tùng La lập tức đưa ra một chiếc túi tiền căng phồng.

Dựa vào Quốc công phủ, ta đương nhiên không lo lắng về tiền bạc.

Nụ cười của Thường công công càng sâu hơn: “Tháng tám nóng nực, bệ hạ thường không ngủ được, nghe nói nương nương có hạt sen, nếu có thể dùng một ít, chắc cũng giúp được bệ hạ giải ưu.”

Sau khi Thường công công đi, ta mới suy nghĩ kỹ về lời nói của ông ta, gần đây hoàng đế có chuyện phiền lòng, mà Thường công công nói, ta có thể giúp bệ hạ giải ưu, hạt sen, chính là lòng thương con.

Nỗi phiền lòng của bệ hạ liên quan đến Tiểu Lục nhưng bệ hạ vẫn luôn đối xử với ta và Cảnh Niên như nhau, tại sao lại như vậy?

Trước khi chết ở kiếp trước, Cảnh Niên từng nói bệ hạ đã nói gì đó với nó, rốt cuộc là gì, khiến nó khẳng định rằng nó không phải con ruột của ta, chẳng lẽ Cảnh Niên thực sự không phải con ta?

5

Ngày hôm sau, ta gặp mẫu thân.

“Trong nhà vẫn ổn chứ?” Ta hỏi. Mẫu thân mất trước khi Cảnh Niên lên ngôi ba năm, đã lâu rồi ta không gặp bà.

“Nương nương không cần lo lắng.” Mẫu thân vẫn cười như mọi khi: “Trong nhà vẫn như cũ, chỉ có điều nhị đệ và tam đệ của người giờ đã lớn hơn một chút, ta và phụ thân của người đang bàn bạc sẽ đưa hai đứa đến chỗ Ngô tướng quân.”

“Không được.” Ta vội ngăn cản mẫu thân, vì mẫu thân xuất thân từ thế gia, phụ thân rất coi trọng mẫu thân, các di nương trong nhà đến khi huynh trưởng mười tuổi mới được phép sinh con nên giờ nhị đệ mới vừa đội mũ, tam đệ sắp đội mũ.

Ta hiểu ý của mẫu thân, Cảnh Niên cần có sự ủng hộ của võ tướng nhưng từ trước đến nay Quốc công phủ đều là quan văn, mẫu thân mới nghĩ ra cách này.

Chỉ là nhị đệ yếu ớt, tam đệ thông minh lại ham học, là người có thể đọc sách, kiếp trước ép đưa hai người vào quân doanh rồi thì mất lòng họ.

Mẫu thân hơi nhíu mày: “Nương nương không cần lo lắng chuyện trong nhà, có ta ở đây, họ không làm được gì đâu.”

“Nhị đệ thân thể không tốt, tam đệ lại không phải là người học võ, tiền đồ sau này chưa chắc đã tốt, ngược lại A Vu, nàng không phải là thanh mai trúc mã với trưởng tử của Lận tướng quân sao, có thể kết thành thông gia.”

A Vu là muội muội ruột của ta, là tiểu nữ nhi của mẫu thân nhưng khác với những người khác, A Vu không được mẫu thân cưng chiều.

Lúc sàng sinh ra thì mẫu thân bị thương thân thể nên phải tĩnh dưỡng, lớn thêm chút nữa thì đến lúc huynh trưởng thi khoa cử và lễ cập kê của ta nên A Vu từ nhỏ đã theo tổ mẫu lớn lên, không thân thiết với ta và huynh trưởng.

Mẫu thân nhíu mày chặt hơn: “Nhưng mà A Vu có nói với người không? Đứa trẻ nhà họ Lận đó tiền đồ không tốt, không phải là người xứng đôi.”

“Không phải, chỉ đoán thôi, mẫu thân có thể đi hỏi thử.” Ta và A Vu không thân thiết, nàng làm sao nói những chuyện này với ta, chỉ là kiếp trước, A Vu bị gả cho thế gia Thôi gia, Thôi gia đông người, ngay cả khi lúc đó ta đã làm quý phi, A Vu cũng không được như ý nhưng nàng chưa bao giờ nói gì.

Cho đến khi công tử Lận gia vì cứu nhị đệ mà qua đời, hôm đó, ta thấy A Vu hai mắt đỏ hoe, nàng đứng trong cung điện nguy nga của ta, nắm chặt tay, nói một câu: “Mệt quá, tỷ tỷ, muội không chịu nổi nữa rồi, Thôi gia như ngục giam vậy.”

“Tỷ tỷ, tại sao… tại sao tất cả mọi người đều phải vì người, mà sống thành như vậy?”

Đúng vậy, ta vẫn luôn trốn tránh, A Vu vì ta mới bị gả vào thế gia, dù sao thì nếu Thôi gia có thể đứng sau lục hoàng tử thì việc tranh đoạt ngôi vị sẽ có lợi thế.

Ta vẫn luôn tự lừa dối mình, đợi đến khi Cảnh Niên lên ngôi là được, nhị đệ, tam đệ và A Vu, họ đều có thể được đền đáp, chỉ không ngờ lại nuôi ra một con bạch nhãn lang.

Mẫu thân vẫn đang nói: “Mẫu thân của Lận công tử đã mất, trong nhà hắn là kế mẫu nắm quyền, lại không được Lận tướng quân yêu thích, có thể có tiền đồ gì tốt, A Vu là đích nữ, gả vào thế gia cũng được…”

“Mẫu thân” ta tăng thêm âm lượng, ” Tuy tiền đồ của công tử Lận gia chưa định nhưng ý kiến của muội muội chẳng phải là quan trọng hơn sao? Con bé nên được gả cho người mình yêu, huống hồ Lận công tử hiện đã nhập ngũ, chẳng mấy chốc sẽ biết được tiền đồ ra sao, mẫu thân cũng có thể giữ A Vu lại thêm hai năm nữa.”

Nhưng mẫu thân không đáp lời ta, bà ngẩng đầu nhìn ta hồi lâu: “A Mạn, có phải có ai bắt nạt con không?”

Mắt ta hơi nóng lên, khẽ cười: “Sao lại thế được, con là nương nương trong cung, ai có thể bắt nạt con chứ?

“Chỉ có một chuyện này thôi.” ta lấy ra một phong thư: “Đây là thư gửi cho phụ thân.”

Trong thư, ta nhờ phụ thân tra xem năm Cảnh Niên chào đời, bên cạnh Hoàng đế đã xảy ra chuyện gì.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận