8
Danh tính của tôi trong phó bản này là một thợ may mũ.
Có nhà riêng, lầu một là cửa hàng.
Tôi trốn vào phòng mình, vén rèm cửa sổ lên quan sát người bên ngoài.
Những người bị mưa xối vào cơ thể đều bị ăn mòn.
Mưa ở thành phố này có thể ăn mòn cơ thể con người, giải pháp chính là mỗi ngày ra ngoài đều phải mặc áo mưa và che dù.
Nó chỉ nhắm vào con người ở đây và không ảnh hưởng đến các tòa nhà và động vật thực vật khác.
Đối với tôi cũng không có ảnh hưởng, có lẽ là bởi vì tôi là người từ thế giới khác đến.
Cũng bởi vì điểm này, khi trời mưa tôi không bị thương tổn nên đã bị người ta phát hiện.
Lúc đó, vì ngại ánh mắt mọi người nên tôi đã đội lên chiếc mũ phù thủy vừa tìm được.
Hai điểm này trực tiếp khiến họ coi tôi như một mụ phù thủy độc ác.
Phải bị thiêu chết.
Lúc đó đội mũ lên, tôi đã rơi vào giấc mơ kỳ lạ. Giấc mơ đó là giấc mơ nào?
Khi tôi nghĩ như thế thì một lần nữa ý thức của tôi lại mơ hồ.
***
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên sàn gỗ, đầu đang đội mũ.
Giấc mơ quá chân thật, tý nữa thì tôi thành tro rồi.
Tôi cởi bỏ mũ ra và nhìn kỹ hơn.
Chỉ là một cái mũ bình thường.
Không có gì bất thường.
9
Đêm khuya, trong lúc ngủ say tôi nghe thấy có người đang nói chuyện.
Nhận thức đi từ mờ nhạt đến rõ ràng.
Tôi vẫn bất động như trước.
Tôi không nghe rõ nội dung nói chuyện.
Thay vì nói chuyện, nó giống như đang hát.
Cảm thấy nơi phát ra âm thanh ngay trước mặt, tôi lập tức mở mắt.
Trong phòng tối tăm, một chiếc mũ đen kịt trôi nổi trước mắt tôi.
Âm thanh đột ngột dừng lại, ngay sau đó một tiếng cười của trẻ con vang lên.
Tôi đưa tay ra, bắt lấy chiếc mũ đen.
Tiếng cười không ngừng, cho đến khi tôi cầm lấy một cái kéo đến gần nó.
Nó hét lên: “Không!”
“Có gì từ từ nói, đừng động thủ!”
Chiếc mũ này có thể nói chuyện. Thú vị thật!
Ban ngày thì nhốt tôi trong mộng cảnh, hại tôi thiếu chút nữa chết thiêu. Ban đêm phát ra âm thanh giả thần giả quỷ, muốn dọa tôi.
Thù mới hận cũ, phải cho nó một bài học.
Tôi ném nó xuống đất và giẫm đạp dữ dội, nó khóc và cầu xin tha thứ: “Hu hu hu… xin mỹ nhân tha cho, ta sai rồi…”
Sau khi trút giận, tôi đã lấy lại sự bình tĩnh.
“Mày là cái gì? Quỷ mũ à?”
Chiếc mũ đen không vui: “Cái gì mà quỷ mũ, ta chính là một chiếc mũ thần kỳ vĩ đại!”
“Đến từ pháp sư hùng mạnh nhất, phù thủy Ellie.”
Phù thủy Ellie?
Có vẻ như đó là tên của phù thủy đã nguyền rủa thành phố này.
“Nói cho tao biết, làm thế nào để giải lời nguyền của thành phố này?”
Chiếc mũ phù thủy đang đung đưa bỗng khựng lại và giễu cợt ác ý.
“Ngươi là nhân loại thứ một trăm lẻ một hỏi ta vấn đề này.”
“Một trăm người đầu đều đã chết.”
“Nhân loại ngu xuẩn thật…”
“A a a! Đừng chĩa kéo về phía ta!”
Tôi đâm nó bằng mũi: “Bớt nói nhảm đi. Không nên lãng phí thời gian của tao.”
Nó nhỏ giọng châm chọc: “Chết tiệt, nữ nhân này quá đáng sợ.”
Tôi liếc mắt một cái, nó lập tức nịnh nọt nói: “Ta nói, ta nói.”
“Lời nguyền của nữ phù thủy bắt nguồn từ cơn thịnh nộ của sự phản bội. Cô ấy căm ghét người yêu cùng kẻ thù của mình hơn là đám đông ngu ngốc kia.”
“Giải trừ nguyền rủa chỉ có một biện pháp, chính là giết người yêu và kẻ thù của cô ấy.”
“Lúc trước cô ấy lập nguyền rủa cũng nói ra điều kiện.”
“Nên người yêu và kẻ thù của cô ấy đã trở thành chuột, chạy trốn khắp nơi.”
“Chờ một chút.” Tôi ngắt lời nó.
“Hơn hai trăm năm trôi qua mà nguyền rủa vẫn y nguyên, người yêu và kẻ thù của cô ấy còn chưa chết?”
Chẳng lẽ biến thành quái vật rồi?
“Không sai không sai, kỳ thật chỉ cần bọn họ chết thì lời nguyền tự nhiên sẽ được biến mất.”
“Ai biết hai người kia lại sống hơn hai trăm năm, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.”
“Ai có thể nghĩ tới, căn bản…”
“A a a! Đừng chĩa kéo về phía ta!”
Tôi kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm. Bọn họ hiện đang ở đâu?”
Chiếc mũ phù thủy đột nhiên bay lên đầu tôi và hạ thấp giọng.
Giọng thì thầm bí ẩn và khó hiểu: “Họ trốn trong Thời Gian.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThời Gian?
Tôi cau mày: “Đây là ý gì?”
“Họ thật may mắn khi có được vòng tròn ma thuật cổ xưa. Họ đem linh hồn vào trong Thời Gian.”
“Nhưng thật ra là họ đã bị giam cầm. Ngươi muốn tìm được bọn họ phải tìm được lối vào Thời Gian.”
Nghe có vẻ khó tin, nhưng sự tồn tại của nơi này cũng đã rất kỳ quái.
Ngay cả mũ cũng biết nói, trốn vào trong thời gian, loại chuyện này cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Lối vào ở đâu?”
“Đầu tiên, phải tìm được xác.”
Mũ phù thủy nói rằng vòng tròn ma thuật ở trên xác của họ nên phải tìm thấy xác.
Tôi dự định tối mai đi, nhưng nó lại lo lắng hô to: “Không được, tối nay ngươi phải đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hôm nay là đêm trăng tròn, vòng tròn ma thuật sẽ xuất hiện. Qua hôm nay, ngươi phải đợi đêm trăng tròn tiếp theo.”
10
Hai giờ khuya.
Tôi đi qua những con đường đầy quái vật.
Một đường chạy trốn, linh hoạt né tránh quái vật.
Tôi cúi đầu, theo chỉ thị của mũ phù thủy chạy ra ngoại ô.
“Mau nhắm mắt!”
Chiếc mũ phù thủy bỗng nhiên kêu lên.
Đáng tiếc đã muộn.
Tôi đã đối mặt với những con quái vật đang bò trên mặt đất!
Theo quy định, quái vật không thể tùy tiện săn giết con người vào ban đêm.
Điều kiện kích hoạt là nhìn thấy nhau.
Chính vì điều này mà người dân thành phố ban đêm không dám mở cửa sổ.
Những tấm rèm nặng nề chặn tầm nhìn vì sợ vô tình nhìn vào mắt quái vật.
Một khi đối diện với quái vật là có thể bị tấn công.
Giờ phút này, quái vật đang bò trên mặt đất vô cùng hưng phấn, miệng mở rộng, cái lưỡi dài tanh hôi chợt phun ra, tấn công tôi.
Tôi phản ứng cực nhanh, kéo mũ phù thủy xuống ném lên đầu con quái vật để che mắt.
Bước nhanh về phía cổng thành.
Ra khỏi thành phố này, quái vật không thể đuổi theo.
“A a a a! Ngươi quá đáng! Sao có thể đối xử với ta như vậy!”
“Chết tiệt, ta bị bẩn rồi!”
Sau lưng truyền đến tiếng mũ phù thủy mắng chửi, tôi cũng không quay đầu lại.
Thẳng đến khi bước ra khỏi cửa thành mới dừng lại xoay người.
Chiếc mũ phù thủy bay về phía tôi, vô cùng tức giận.
Suốt dọc đường đều lên án hành vi vừa rồi của tôi.
Tôi làm ngơ.
Nó từ phát điên cuối cùng nhụt chí tự thỏa hiệp: “Biết rõ cô là một nữ nhân nhẫn tâm, ta còn lên án lương tâm của cô. Ta thật sự là uổng phí miệng lưỡi, hừ!”
Tôi đi đến một vùng đất hoang, trước mặt là những bia mộ dày đặc.
“Là cái nào?”
Mũ phù thủy ngạo kiều trả lời: “Ta đang giận.”
Tôi lấy kéo ra, nó lập tức nhảy lên.
“Sao ra ngoài còn mang theo kéo?”
Tôi vung kéo: “Nhanh tìm đi!”
Nó lẩm bẩm nói những lời tôi nghe không hiểu, bay một vòng quanh bia mộ.
Cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Tôi đi tới, lấy xẻng ra bắt đầu đào mộ.
Nhìn xương trắng trong quan tài, tôi đưa mắt nhìn về phía mũ phù thủy.
“Kế tiếp phải làm gì?”
Mũ phù thủy xoay quanh thi thể vài vòng, vòng tròn ma thuật phức tạp lập tức sáng lên.
Mũ phù thủy dặn đi dặn lại.
“Mọi thứ trong Thời Gian đều là quá khứ và đối với cô chỉ là hư vô.”
“Nhớ kỹ, đừng quên thân phận của mình.”
“Ngươi không thể quên mình là ai, một khi quên thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong.”
“Có ý gì? Nói rõ ràng.”
“Thật ra ta đã thử ngươi rồi, cho đến khi ngươi tỉnh lại trong giấc mộng của ta thì ta sẽ mang ngươi tới đây.”
Nghĩ đến cảnh trong mơ kia, ánh mắt tôi thay đổi.
Cảm nhận được sát ý của tôi, chiếc mũ phù thủy nhanh chóng bay đi.
“Kiểm tra? Mày chỉ muốn giết tao mà thôi.”
Nếu tôi không tỉnh dậy vào phút chót thì tôi đã chết rồi.
Mũ phù thủy giải thích: “Ta chỉ muốn kiểm tra ngươi, ai biết ngươi bị bắt trong mộng chứ.”
“Những gì tiếp theo phải đối mặt trong Thời Gian còn đáng sợ hơn giấc mộng của ta rất nhiều.”
“Cho dù ngươi thất bại trong giấc mộng của ta, ngươi cũng sẽ tỉnh lại sau khi thời gian kết thúc. Nhưng khi ngươi bước vào nơi này, một khi ý thức của ngươi cho rằng mình đã chết thì ngươi sẽ chết thật.”
“Cho nên, ngươi nhất định không được quên mình là ai.”
“Nhớ kỹ, ngoại trừ ngươi, tất cả đều là giả.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.