Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:27 chiều – 21/11/2024

1

Bầu trời âm u, trong không khí luôn nồng nặc mùi thối rữa.

Trời lại mưa.

Tôi đứng trong một cửa hàng bán mũ, tâm trạng chán nản.

Ngày thứ mười đến thế giới này, nhiệm vụ của tôi vẫn không có chút tiến triển nào.

Mười ngày trước, tôi bị kẹt trong trò chơi sinh tồn và rút được phó bản* thứ tư.

Tiêu đề: Sổ Tay Của Phù Thủy.

(*Phó bản: Một bản đồ khác biệt, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và BOSS ở mỗi tầng. Khi người chơi đánh hết quái và BOSS là phá xong phó bản. Thời gian phá phó bản càng ngắn thì bảng thành tích càng cao.)

Không giống như trước kia, tôi sẽ có thời gian thích nghi, nhiệm vụ vừa ra thì lập tức bị mang đến thế giới này.

Hệ thống: [Hoan nghênh người chơi đến với phó bản “Sổ tay của phù thủy”.]

Nhiệm vụ: [Giải lời nguyền.]

Gợi ý: [Chú ý thời gian.]

[Nữ phù thủy xinh đẹp am hiểu bào chế dược, cứu giúp những người bị thương, lại bị Giáo đình vây quét. Thế giới định kiến và ngu muội đã làm tổn thương cô ấy. Trước khi chết, nữ phù thủy đã nguyền rủa cả thành phố này.]

2

Tôi không tìm thấy manh mối nào trong suốt mười ngày qua.

Tôi bị mắc kẹt và không thể ra khỏi cửa hàng này.

Tôi đã thử qua vô số biện pháp nhưng vẫn không được.

Chỉ biết rằng thành phố này thật kỳ lạ.

Ngoại trừ những ngày nhiều mây thì toàn là ngày mưa, không khí trầm lặng, thiếu sức sống.

Người đi ngang qua cửa sổ, mặc quần áo chỉ hai màu đen trắng.

Sắc mặt trắng bệch, chưa từng thấy một khuôn mặt tươi cười nào.

Loại quái dị này đến ban đêm càng thêm rõ ràng.

Đi lang thang trên đường chỉ toàn là quái vật.

Bọn chúng cả đêm không ngừng la hét.

Coi đường phố như một sân khấu, rít gào và chạy loạn.

Điều này làm suy nhược thần kinh của bất kỳ ai.

Lúc này, con người đều trốn trong nhà, không ai dám ra ngoài.

Nhưng những cơn ác mộng không biến mất chỉ vì bạn giả vờ ngủ.

Tôi tận mắt chứng kiến quái vật phá cửa sổ xông vào, con người không chịu nổi tấn công.

Mùi máu tươi làm cho bọn chúng càng thêm hưng phấn, sục sôi.

Nếu như không có những quy tắc trói buộc, e rằng nhân loại đã sớm không còn.

Thành phố này bị nguyền rủa.

Mọi người không thể chạy trốn, chỉ có thể cố gắng sống sót.

3

Mưa càng lúc càng to.

Tôi nhìn chằm chằm người đi đường ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề.

Nếu như vẫn không thể ra khỏi cửa hàng này, không hoàn thành được nhiệm vụ thì tôi sẽ chết trong phó bản này.

Tôi rất phiền não.

Bỗng nhiên có một vị khách bước vào.

Là một người đàn ông thân hình cao gầy, tóc ngắn màu đen bị nước mưa làm ướt.

Sắc mặt vốn đã trắng bệch gặp phải nước mưa lại càng thêm nhợt nhạt.

Mặc dù mặt mày của anh nặng nề, u ám nhưng môi lại đỏ dị thường.

Sự tương phản màu sắc khiến khuôn mặt anh trông rất đẹp.

Ánh mắt nhìn xuống.

Đáng tiếc.

Người đàn ông ăn mặc như một kẻ lang thang, quần áo cũ nát, vá không ít chỗ.

Là một người nghèo.

Trong cửa hàng thỉnh thoảng có người đến mua đồ.

Tuy nhiên, những chiếc mũ này rất nóng nảy.

Đúng vậy, rất nóng nảy.

Chúng chỉ chọn người mình thích, người không thích sẽ không có được chúng.

Đối với hiện tượng kỳ quái này, tôi đã chấp nhận từ lâu.

Thế giới phó bản, vốn ly kỳ và cổ quái.

4

Người đàn ông đứng ở cửa quan sát đồ đạc trong tiệm.

Tôi không lên tiếng, chắc là tới tránh mưa.

Tôi dời ánh mắt, bắt đầu đan len.

Bị nhốt trong cửa hàng này, nhàm chán vô cùng nên tôi học được cách đan len.

Dùng việc này để giết thời gian.

Cứ tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ trở thành một chủ tiệm mũ len mất thôi.

Tôi thậm chí đã cân nhắc việc sau khi thoát khỏi trò chơi này thì sẽ nghỉ việc và mở một cửa hàng bán mũ len.

Tôi đan sợi len trong tay, cảm giác được có người tới gần.

Tôi ngẩng đầu, người đàn ông đứng trước mặt tôi.

“Xin chào, có chiếc mũ nào biết đổi màu không?”

Khi anh đến gần, tôi phát hiện đối phương không lớn tuổi lắm, nhiều nhất là khoảng hai mươi.

Giọng nói còn rất trẻ.

Mũ đổi màu?

Tôi nghe vậy lắc đầu.

Chàng trai cũng không thất vọng, mà xoay người rời đi.

5

Sau đó, ngày nào anh cũng tới.

Lần nào cũng lặp lại cùng một câu: “Xin chào, có chiếc mũ nào biết đổi màu không?”

Tôi cũng kiên trì lắc đầu y như lần đầu.

Dần dần, tôi phát hiện ra quy luật.

Thời gian anh tới, đều đúng mười một giờ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi đoán, đây là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Không biết qua bao lâu, nhưng tôi đã hoàn toàn thích nghi với thân phận chủ tiệm của mình.

Tôi theo thói quen nhìn chằm chằm thời tiết ngoài cửa sổ. Dường như tôi đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Gần đây trí nhớ càng ngày càng kém.

Chàng Trai Lang Thang lại tới.

Đó là biệt danh tôi đặt cho anh ta.

“Xin chào, có chiếc mũ nào biết đổi màu không?”

Tôi kiên nhẫn lắc đầu.

Thật bất ngờ, hôm nay anh nói câu thứ hai.

“Thật sự không có sao? Cô nghĩ lại xem?”

Tôi buông công việc trong tay, mỉm cười: “Mũ trong tiệm đều ở trên giá trưng bày, không có mũ nào đổi màu như anh nói.”

Vẻ mặt của anh có chút biến hóa, lông mày nhíu lại.

“Tôi từng thấy cô đội nó rồi. Nó rất quan trọng. Xin hãy suy nghĩ lại.”

Nói xong, anh bước chân vội vàng rời đi.

Tôi không hiểu, tôi đã từng đội sao?

Làm sao có cái mũ có thể đổi màu được.

Trừ khi có phép thuật.

Ý nghĩ này giống như một tia sét, xé toạc ý thức hỗn loạn của tôi.

Nhưng khi tôi vừa định nhìn rõ hơn thì nó đã biến mất không dấu vết.

Ý thức lại một lần nữa bị bao phủ trong hỗn loạn.

6

Chàng trai biến mất vài ngày, quy luật bị phá vỡ khiến tôi có chút không quen.

Kỳ lạ thay, tôi lại rất muốn gặp anh ta.

Có lẽ là mỗi ngày gặp quá ít khách hàng nên việc có một người cứ đúng giờ lại đến đã khiến tôi mong đợi.

Đối với hành vi kỳ quái của anh, từ lúc đầu tôi đã thấy khó hiểu.

Đến bây giờ, có vẻ như tôi đã đoán được.

Chắc là anh ta thích tôi.

Bởi vì ngoài việc lặp đi lặp lại câu nói hàng ngày, anh còn nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu.

Anh cũng không nhìn trắng trợn, mà lúc đi dạo nhìn những chiếc mũ trưng bày, tầm mắt của anh luôn liếc về phía tôi.

Là ánh mắt đánh giá và tìm tòi nghiên cứu. Mua mũ chỉ là cái cớ để anh tiếp cận tôi.

Rất hợp lý.

Hôm nay là ngày thứ sáu anh ta biến mất.

Còn năm phút nữa đến mười một giờ.

Tôi cứ nhìn về phía cửa.

Năm phút sau, đúng mười một giờ.

Anh ta xuất hiện.

Hôm nay, anh cầm một bó hoa màu vàng có hình dáng đặc biệt trên tay.

Quả nhiên, suy đoán của tôi đã đúng.

Anh bước đến gần tôi, tay cầm bó hoa, môi khẽ nhếch lên.

Tôi lập tức cướp lời, cự tuyệt: “Tôi không thích anh.”

Không khí rất yên tĩnh.

Tôi tự hỏi liệu như vậy có tuyệt tình quá không?

Lại nghe thấy một tiếng cười.

Ánh mắt Chàng Trai Lang Thang đùa cợt: “Mau tỉnh lại, đừng mơ nữa.”

Sau đó, tôi bị bắn.

Trước khi tôi kịp phản ứng và giận dữ, tôi đã ngã xuống đất.

Một mùi hương nồng nàn xộc vào mũi tôi.

Ý thức rơi vào bóng tối.

Ngay sau đó, bên tai ồn ào.

Tôi đột nhiên mở mắt ra.

Tay chân tôi bị trói vào khung gỗ, bên dưới có những khúc gỗ cao.

Người gần tôi nhất mặc áo choàng đen, cầm một ngọn đuốc, đeo mặt nạ gỗ.

Trước mặt là một đám người, dữ tợn hô lớn: “Thiêu chết ả đi, thiêu chết ả!”

7

Tôi nhớ ra tất cả rồi.

Sau khi vào phó bản “Sổ tay của phù thủy”, tôi đã tìm thấy chiếc mũ của phù thủy dựa trên manh mối mà hệ thống cung cấp.

Kết quả, tôi vô tình đội mũ và rơi vào giấc mơ kỳ quái này.

Ý thức và trí nhớ đều bị khống chế.

Nếu không tỉnh lại, tôi thật sự sẽ bị thiêu chết sao?

Cũng còn may…

Đám đông hét lên: “Thiêu ả đi!”

Ánh mắt mọi người đầy căm hận và phấn khích.

Người cầm đuốc nở một nụ cười lạnh lùng trên môi.

Ném đuốc vào đống lửa dưới chân tôi.

Thành phố không có ánh mặt trời, củi cũng ẩm ướt và lạnh lẽo.

Nó không cháy ngay lập tức.

Bọn họ lại tưới dầu lửa, trong nháy mắt ngọn lửa lớn lên.

Hơi nóng thiêu đốt làn da.

Tôi đang cắt dây thừng bằng con dao trong kho công cụ của mình.

Đột nhiên, một tia lửa từ bầu trời rơi xuống, kèm theo một tiếng sấm lớn.

Đám đông bất an, sợ hãi nhìn lên bầu trời.

Một giây sau, mưa to trút xuống.

Đám người trên đường phố điên cuồng chạy trốn, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng kêu rên.

Ngọn lửa dưới chân tôi đã bị dập tắt bởi cơn mưa.

Tôi tháo dây thừng, chạy trốn giữa đám đông hỗn loạn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận