27.
“Hôm nay! Chúng ta sẽ cùng chào đón Giải đấu cơ giáo Liên tinh cầu lần thứ 1646!”
“Đây là mùa giải có số lượng người theo dõi cao nhất trong lịch sử từ trước đến nay! Và cũng là sẽ lần nữa định nghĩa lại lịch sử!
“Mùa giải lần này của chúng ta không chỉ có tuyển thủ Omega Bạch Linh đã vượt qua chính mình để tiến vào tứ kết mà còn có tuyển thủ Beta cấp S đầu tiên được công nhận – Quý Yêu!
“Có chuyên gia cho rằng rất có thể trong lịch sử vũ trụ bao la rộng lớn đã từng tồn tại những Beta cấp S bị bỏ quên! Bọn họ đã bắt đầu một nghiên cứu mới để tìm kiếm những viên ngọc quý bị thất lạc trong lịch sử!
“Ngoài ra, chúng ta còn có ba Alpha cấp S: Phương Trữ, Du Khởi Du và Đường Mạc.
“Ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
“Ngay bây giờ! Hãy cùng tôi chào đón hai Alpha cấp S Đường Mạc và Du Khởi Du!
“Một trong hai người sẽ phải dừng bước, và người còn lại sẽ có cơ hội giành được giải quán quân!”
Giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng khắp đấu trường, hoa giấy bay đầy trời, bốn khinh khí cầu in tên của bốn tuyển thủ tứ kết bay cao trên bầu trời, cho dù có ở đầu kia thành phố cũng có thể nhìn thấy, tiếng reo hò, vỗ tay vang dội như sấm sét.
Trận đấu của hai người họ kết thúc, Du Khởi Du chiến thắng tiến vào bán kết.
“Tiếp theo, hãy cùng chào đón tuyển thủ được yêu thích nhất, nữ Beta cấp S Quý Yêu cùng Alpha cấp S Phương Trữ!”
“…”
“Có vẻ như Quý Yêu tiểu thư đã gặp phải một số vấn đề trên đường đi dẫn đến việc bị trì hoãn.”
“…”
Tiếng reo hò dần lắng xuống, thay vào đó là những tiếng trò chuyện rôm rả.
“Trận đấu sẽ bắt đầu đúng giờ vào lúc mười giờ! Hiện tại còn năm phút nữa sẽ đến mười giờ, nếu tuyển thủ Quý Yêu của chúng ta vẫn không xuất hiện sẽ bị mặc định thua cuộc và trở thành người đứng thứ tư trong giải đấu lần này!”
“…”
“…”
Tiếng reo hò ngày càng lớn, nhiều người suy đoán, liệu có phải Quý Yêu sợ thua Alpha cùng cấp, cuối cùng trở thành minh chứng cho thấy Beta không bằng Alpha nên mới không tới hay không.
Quan Nguyệt siết chặt nắm đấm, Bạch Linh lo lắng cắn chặt môi đến mức chảy m.áu mà vẫn không hề nhận ra.
Trên khán đài, ngoài sân thi đấu có vô số người đang theo dõi trận đấu lần này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mẹ kiếp, im hết cho tao!” Quan Nguyệt nhịn không nổi, đột nhiên quay người hét lớn với đám đông sau lưng, “Cậu ấy sớm đã thắng rồi! Cho dù có đến hay không cũng đều là người chiến thắng! Đến lượt các người chê bai chắc?”
“Chỉ là một Beta mà thôi, cô ta có thể đại diện cho tất cả Beta được sao?” Có người nói.
“Tại sao không thể? Cô ấy chính là đại diện cho Beta!” Một Beta nói.
“Là đại diện cho phụ nữ Beta.” Một nữ Beta không hề tỏ ra yếu thế nói.
Có Alpha lạnh lùng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng vào cấp bậc, đợi đến khi gặp Du Khởi Du và những người khác…”
Beta xung quanh dùng ánh mắt giận giữ nhìn về phía hắn, hắn ta cứng đầu nói thêm vài câu, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước số đông Beta, âm thầm lủi đi mất.
28.
“Ha, xin lỗi, tối qua mải ngắm trăng, ngủ quên mất.”
Tôi lái chiếc cơ giáp được trường học trường ưu ái cho mượn vội vã đi đến.
“Ui, Quý Yêu đúng là một tuyển thủ lãng mạn! Chúng ta hãy cùng xem thời gian nào, chín giờ năm mươi chín phút, vẫn còn chưa muộn!”
Tôi đứng trên sân thi đấu cao cao, khán giả đông đúc phía dưới như những hạt hướng dương chen chúc nhau – xin lỗi, những lúc căng thẳng tôi hay có thói quen tưởng tượng những người khiến tôi căng thẳng thành một loại cây nào đó, lần này phép so sánh của tôi cũng hoàn toàn thích đáng.
Tôi thấy có người ngất xỉu, bị vội vã nâng đi – một khung cảnh thật quen thuộc, thể chất của những người này thực sự cần phải được được tăng cường.
“Tôi biết, cô sẽ không bỏ trốn.” Giọng nói của Phương Trữ mang theo ý cười.
Ngoại hình lạnh lùng cùng khí thế ngạo mạn của Phương Trữ đều là vỏ bọc để cậu ta có thể trốn tránh những fan hâm mộ cuồng nhiệt, bản thânanhta thực ra rất dễ nói chuyện, ít nhất là rất hào phóng khi cho người khác vay tiền.
“Anh chẳng hiểu gì cả.” Không ai có thể hiểu được, bởi vì không có ai biết tôi đã phải từ bỏ điều gì.
Tôi hoàn toàn không có tâm trạng để trò chuyện, nếu hôm nay không chiến thắng, tôi sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc.
Để không phải làm một kẻ ngu ngốc, tôi nhất định phải chiến thắng.
“Anh nhớ câu nói đó chứ?” Tôi hỏi.
“Cái gì?”
“Hãy dùng hết toàn bộ khả năng của cô đi.” Đây là câu nói củaanhta khi lần đầu tiên đến tìm tôi để so tài, tôi nhắc nhở thêm một câu, coi như cho cậu ta một lời khuyên chân thành: “Nếu không, cậu, còn có cả bọn họ, đều sẽ rất mất mặt đấy.”
Dưới tiếng la hét ầm ĩ, người dẫn chương trình trang trọng tuyên bố: “Trận đấu! Bắt đầu!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.